Chương 4

Chu Cố đột nhiên ngừng lại, dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn Tưởng Tùy: “Tưởng Tùy, để tôi hỏi cậu một câu, cậu thật sự đã quên Cố Dạ Tây chưa?”

Tưởng Tùy im lặng, rồi đáp: “Huynh đệ, cậu kết hôn muốn nhận quà gì?”

Chu Cố: “……”

Chu Cố tức tối quay lưng bỏ đi.

Tưởng Tùy hắn xứng đáng độc thân!

*

Chu Cố nhanh chóng đến gần nhà hàng mà Khúc Ngộ Huyền đã hẹn, vốn định vào thẳng, nhưng nhớ lại vừa chọc giận Khúc Ngộ Huyền, anh quay bước, ghé vào một cửa hàng hoa gần đó.

Khúc Ngộ Huyền luôn say mê cái đẹp, dù có bị cười là “Một người đàn ông mà lại thích hoa”, cậu ấy vẫn kiên quyết giữ sở thích của mình.

Chu Cố dự định mua một bó hồng đỏ - mãnh liệt như ngọn lửa, sôi nổi và nồng nhiệt. Anh luôn cảm thấy hoa hồng rất hợp với Kiều Kiều nhà mình.

Nhưng rồi Chu Cố nhớ đến việc hôm nay Khúc Ngộ Huyền có mời một người bạn đi cùng.

Việc tặng hoa hồng, biểu tượng của tình yêu, trước mặt người lạ như vậy có lẽ sẽ khiến người khác thấy phiền. Nghĩ đi nghĩ lại, anh quyết định chọn hoa bách hợp.

Hoa bách hợp cũng đẹp lắm, thuần khiết, dịu dàng, rất giống Kiều Kiều của anh.

Chu Cố đứng trước cửa phòng riêng của nhà hàng, chỉnh lại trang phục, tỉ mỉ chỉnh sửa tay áo, soi vào tấm kính pha lê để chắc chắn mình không có chút sơ sót nào, rồi mới gõ cửa.

Người mở cửa chính là Khúc Ngộ Huyền.

Nhìn thấy Khúc Ngộ Huyền, Chu Cố khá bất ngờ, vì hôm nay cậu ấy trông rất nổi bật.

Khúc Ngộ Huyền năm nay mới 23 tuổi, trông vẫn còn rất trẻ, và phong cách ăn mặc cũng rất hợp với tuổi. Cậu ấy mặc áo khoác có hình in nổi bật, quần jean ôm dáng, giày thể thao phiên bản giới hạn của KYT, trông như một fashionista thực thụ.

Nhưng điều này không giống Khúc Ngộ Huyền thường ngày.

Ở những sự kiện chính thức, Khúc Ngộ Huyền sẽ mặc trang phục lịch sự, còn khi không có gì đặc biệt, cậu ấy thường ăn mặc rất đơn giản. Có lẽ vì không xuất thân từ gia đình giàu có, Khúc Ngộ Huyền khá tiết kiệm trong chuyện ăn mặc, không quá chú trọng hàng hiệu, trang phục thường ngày ưu tiên sự thoải mái. Trang phục hay thấy nhất là chiếc áo phông cotton vài chục ngàn.

Nhưng hôm nay Khúc Ngộ Huyền trông giống như một con công đang khoe đuôi lộng lẫy, dường như không thể chờ đợi để mở rộng đôi cánh.

Chẳng lẽ sau ba tháng không gặp, Khúc Ngộ Huyền lại nhớ anh đến nỗi không thể chờ đợi được?

Chu Cố rất hiểu sức hút của bản thân – tao nhã, hài hước, đẹp trai, nhiều tiền – nên luôn là sự lựa chọn được săn đón. Nếu Khúc Ngộ Huyền muốn “làm đẹp để gây ấn tượng” thì cũng không khó hiểu.

Nghĩ vậy, Chu Cố bỗng thấy có chút xúc động. Thường ngày, Khúc Ngộ Huyền như một chú mèo – dù nghèo hay giàu, khỏe mạnh hay ốm đau, cậu ấy cũng chẳng quan tâm đến tình cảm của người khác. Giờ đây, nếu Khúc Ngộ Huyền sẵn lòng gạt bỏ sự lãnh đạm và kiêu hãnh của mình vì anh, suy nghĩ này thực sự làm Chu Cố phấn khích đến mức không kiềm chế được.

Hậu quả của phút bốc đồng là Chu Cố không nhịn được mà hôn nhẹ lên má Khúc Ngộ Huyền.

Chu Cố nhìn sâu vào mắt Khúc Ngộ Huyền, đưa bó hoa cho cậu và nói giọng nhẹ nhàng: “Kiều Kiều, hôm nay em thật sự rất phong cách.”

Khúc Ngộ Huyền nhìn bó hoa, trên mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên vui mừng, cậu vui vẻ đến mức ôm lấy Chu Cố mà làm nũng: “Cố ca, em thích lắm, cảm ơn anh.”

Được mỹ nhân làm nũng, Chu Cố cười như một chú chó Husky nhận được khúc xương ngon.

Nụ cười của anh vẫn giữ nguyên cho đến khi nhìn thấy người bạn của Khúc Ngộ Huyền.

Ngay khi thấy người bạn đó, nụ cười của Chu Cố vụt tắt.

Khúc Ngộ Huyền cười tươi giới thiệu bạn mình: “Anh Cố, đây là bạn thân em quen khi đóng phim, là ca sĩ, tên Thẩm Tiều.”

Chu Cố: “……”

【nụ cười dần biến mất.jpg】