Khi bàn xong công việc làm ăn, Chu Cố theo thói quen nhìn đồng hồ. Mọi chuyện không được suôn sẻ lắm – anh ngậm ngùi nhận ra kim đồng hồ đã chỉ gần đến “6”, và thời gian hiện tại lại trùng khớp với giờ hẹn của anh với Khúc Ngộ Huyền.
Chắc chắn là Khúc Ngộ Huyền đang sốt ruột chờ đợi rồi.
Khúc Ngộ Huyền là bạn trai nhỏ của anh, tính tình vốn có chút kiêu kỳ, mỗi lần hẹn hò đều muốn Chu Cố đến trước. Nếu anh đến trễ, cậu sẽ giận dỗi, quấy lên ầm ĩ khiến Chu Cố phải thề rằng "sẽ không bao giờ có lần sau."
Nhưng thực lòng Chu Cố cũng không bận tâm lắm, ngược lại, anh còn thấy thú vị – anh đã 30 tuổi rồi, còn Khúc Ngộ Huyền mới 23, nên anh có một kiểu bao dung như cha đối với con. Anh biết mình là “trâu già gặm cỏ non,” không thể nào để cậu nhóc chịu thiệt thòi.
Thật ra mà nói, lúc Khúc Ngộ Huyền giận dỗi trông đáng yêu vô cùng, đến nỗi Chu Cố mỗi lần nhìn đều không thể cưỡng lại nổi.
Nghĩ như vậy, Chu Cố cầm điện thoại lên xem. Quả nhiên, trên màn hình hiển thị vài cuộc gọi nhỡ từ một người duy nhất: “Kiều Kiều” – là tên thân mật của Khúc Ngộ Huyền.
Có năm cuộc gọi nhỡ, cũng chưa quá nhiều. Chu Cố cố tự an ủi mình, đoán là lần này có lẽ mình vẫn còn cơ hội “sống sót” khi về đến nhà, không phải quỳ trên ván giặt đồ.
Chu Cố vội gọi lại cho Khúc Ngộ Huyền, và rất nhanh cuộc gọi được nhận. Giọng Khúc Ngộ Huyền vang lên qua điện thoại, có chút kiêu kỳ: “Cố ca, sao giờ anh vẫn chưa tới? Em còn dẫn bạn đến để giới thiệu với anh nữa. Em gọi mấy cuộc mà anh không bắt máy, thật mất mặt quá đi.”
Giọng của Kiều Kiều nhà anh nghe thật dễ thương, ngọt ngào mềm mại, giống hệt cậu ngoài đời, ngọt ngào đến mức đáng yêu.
Chu Cố nhẹ nhàng dỗ dành bảo bối nhỏ của mình: “Là anh sai, anh xin lỗi nhé, đừng giận nữa. Dự án này xong rồi, thời gian tới anh sẽ rảnh rất nhiều và sẽ dành trọn thời gian cho em, được không?”
Khúc Ngộ Huyền hừ hừ mấy tiếng, nghe hết lời ngon ngọt của Chu Cố rồi mới miễn cưỡng chịu bỏ qua.
Tính của Khúc Ngộ Huyền cũng dễ dỗ, không cần xe sang hay đồ đắt tiền, chỉ cần một miếng bánh kem hay một bó hoa là cậu lại vui vẻ.
Chu Cố tưởng tượng cảnh Khúc Ngộ Huyền sẽ tươi cười vui vẻ cùng bạn mình đùa giỡn, kể lại chuyện bạn trai không giữ đúng hẹn, và có thể sẽ nhỏ to bàn cách “xử lý” anh. Nghĩ tới đây, Chu Cố không nhịn được bật cười.
Kiều Kiều nhà anh, vẫn luôn đáng yêu như thế, đáng yêu đến mức Chu Cố cảm thấy không ai trên đời có thể đáng yêu hơn cậu.
Một giọng nói phía sau vang lên: “Chậm chút nào, cậu vội vàng đi đầu thai à?”
Người nói là Tưởng Tùy, một người bạn thân của Chu Cố kiêm đối tác chính trong dự án lần này. Tưởng Tùy bước nhanh vài bước để đuổi kịp Chu Cố, không nhịn được trách: “Cậu đi nhanh thế, ghét bỏ cái sắc đẹp tàn phai của tôi sao?”
Tưởng Tùy xưa nay thích nói đùa, sau ba mươi năm là anh em, Chu Cố đã rất quen với cách diễn của Tưởng Tùy: “Cả hai chúng ta đều là mấy gã đàn ông trung niên nhiều dầu mỡ, cậu còn nhan sắc gì đâu mà tôi phải sợ?”
Tưởng Tùy giả vờ buồn bã, như thể là người đàn ông phản bội vợ con còn muốn đổ lỗi rằng mình nɠɵạı ŧìиɧ vì vợ thành “bà thím” vậy. Hắn nói: “Nói đi, bỏ tôi để đi tìm em yêu nào rồi?”
Dự án lần này là khoản đầu tư 500 triệu cho một bộ phim, số tiền không hề nhỏ. Ngay cả với người có gia thế tốt như Chu Cố và Tưởng Tùy, đây cũng là khoản đầu tư đáng kể.