Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Là Nữ Giả Nam

Chương 141

« Chương Trước
Edit: Kidoisme

“Là Ahimsa.” Người đàn ông bên cạnh Đoàn Kha kiên nhẫn giải thích cho ông: “Exist đi theo hướng Ahimsa, từ đó tìm ra vị trí tay bắn tỉa.”

Đoàn Kha chỗ hiểu chỗ không gật đầu, mặt mày giãn ra lộ vẻ vui mừng.

Đối phương đột nhiên lơ đãng hỏi: “Ông có thích Lan…à Exist không?”

“Đương nhiên là…” Theo bản năng Đoàn Kha định nói thích, lại nhớ thằng con trời đánh từng trêu mình, nhanh chóng sửa miệng: “Không thích! Tôi xem bừa được chưa?”

“…” Người đàn ông kỳ quái liếc mắt, cũng chả biết người vừa rồi nói chuyện hộ Lan Lan…Hơn nữa ông ta vừa lỡ miệng nói mình tới cùng con dâu, khéo thế nên mới không biết luật chơi, xấu hổ im lặng.

Bản đồ Lam Yên Hoang Dã.

Sau khi Tiết Lan tính được vị trí đội trưởng TXT Cheetah, dứt khoát bỏ qua Y tá mà công lên trên, quả nhiên đến trước Ahimsa một bước. Cậu lưu loát nhảy qua rất nhiều tảng đá xông thẳng lêи đỉиɦ núi.

Khoảng cách giữa cậu và Ahimsa càng ngày càng ngắn, lúc Tiết Lan lên tới nơi, Ahimsa cũng đã về vị trí.

“Cậu ta muốn gϊếŧ Cheetah trước khi Ahimsa tới!” Bình luận viên người nước ngoài phấn khích gào lên.

“Nhưng tại sao cậu ta đoán ra được vị trí của Cheetah?” Bình luận viên khác chen miệng vào: “Dù cậu ta có theo đuôi Ahimsa đi nữa thì Cheetah đã trốn rất kỹ cơ mà?!”

Tiết Lan thừa dịp Cheetah không phát hiện nhanh chóng sấy gã ta mất nửa thanh máu, khán giả hết hồn nín thở, Y tá TXT đã leo lêи đỉиɦ núi nhanh chóng cứu sống Cheetah!

Có vẻ Tiết Lan đã nhận ra mọi chuyện, lắc cái ẩn mình đằng sau vật chắn.

Quả nhiên có viên đạn bay từ đâu tới tiễn hơn 20% máu của cậu!

Ai cũng không ngờ thế cục trận chiến xoay chóng mặt, khán giả phía LGW không dám nói với nhau câu nào, lo lắng cầu nguyện.

Rõ ràng một giây trước Tiết Lan là người nắm đằng chuôi, bốc đồng tiến công thẳng về phía trước nhưng Y tá đội bạn vừa tới cậu đã rơi xuống thế hạ phong…

“Cheetah và Ahimsa đã gặp mặt, đội trưởng LGW chỉ còn 13% máu, TXT giờ như cá gặp nước!” Từ giọng điệu bình luận viên, mọi người đều đoán được kết cục trận đấu.

“Wind đang nhanh chân tới hỗ trợ thế nhưng chỉ có một mình Exist sao có thể chơi lại hai lão tướng TXT!”

“Nếu cậu ta mang theo chip ẩn thân thì may mắn sẽ thoát được.” Bình luận viên lắc đầu ngao ngán: “Đáng tiếc đội trưởng LGW còn quá trẻ, quá non nớt chọn cho mình chip bảo vệ gần như đã ‘phế’, chẳng có lợi ích gì cả!”

Khán giả đều nghe ra sự phê bình kín đáo tới từ vị trí bình luận viên nhưng bọn họ không thể cãi. Trên màn hình livestream, Tiết Lan đang nấp sau phiến đá bơm máu, mà hai người TXT đang dần tiến lại gần cậu.

Theo bước chân gã, tâm trạng khán giả thấp thỏm, đột nhiên từ đâu truyền tới tiếng súng nổ–

Đoàn Văn Tranh đang bị hai tay đột kích TXT bao vây nơi khác, máu tụt cực kỳ nhanh!

“Tôi tưởng chỉ chúng ta chỉ có một chiến trường.” Bình luận viên người nước ngoài mỉm cười: “Tình hình phía LGW không hề tốt, đội trưởng của bọn họ mới lết được 17% máu, còn tay bắn tỉa kể cả Wind tới kịp cũng có thể miễn cưỡng chống được 9% máu!”

Hai tay đột kích nhanh chóng xông thẳng tới chỗ Đoàn Văn Tranh, anh không nói không rằng bỏ vị trí ngắm chạy lùi xuống dưới.

Người xem đổ mồ hôi hộ hai người bọn họ.

Dù Tiết Lan hay Đoàn Văn Tranh thì đều đang lâm vào thế bí.

Đặc biệt là Tiết Lan.

Đoàn Văn Tranh còn tận nửa thanh máu, phía sau Ôn Diễn đang chạy tới chi viện. Tiết Lan khác, cậu bị Cheetah và Ahimsa bao vây không thoát kịp.

“Sao, sao bây giờ?” Trán Đoàn Kha ứa mồ hôi lạnh, một bên là con trai, một bên là… Tuy ông không hiểu giới trẻ đang làm gì, nhưng biết cả hai đang ở trong tình trạng khó khăn.

Đoàn Kha nôn nóng không rời mắt khỏi màn hình, bỗng nhiên bên cạnh ông vang lên tiếng nói kiên định: “Tin tưởng bọn họ.”

Đúng rồi.

Tuy ông hay quát mắng Đoàn Văn Tranh hỗn láo, không nên thân, mất nết vì không chịu nghe lời mình khuyên…

Nhưng Đoàn Kha biết thằng con trai ông tài giỏi cỡ nào.

Anh thực sự chưa bao giờ khiến ông thất vọng.

Cảm xúc nôn nóng của Đoàn Kha dần ổn định, học người bên cạnh nhìn chằm chằm màn hình. Người đó không nói chuyện, hai tay mạnh mẽ bấu chặt thành ghế.

Phía LGW.

Tiếng bước chân gần kề.

Tiết Lan và Đoàn Văn Tranh cùng nhau hành động. Đoàn Văn Tranh xoay người ló đầu từ hướng khác còn Tiết Lan thò tay vào balo rút chốt bom ném thẳng xuống chân mình sau đó chạy nhanh khỏi vật chắn!

Vật chắn không lớn, quả bom chỉ gây ra vụ nổ nhẹ, Tiết Lan tính toán chuẩn xác phạm vi bom nổ, biến mất không chút tăm hơi.

Khán giả ngồi trên khán đài yên tĩnh đến lạ, Bình luận viên trong đều dán mắt vào màn hình, căng thẳng xoa tay liên tục.

Người xem livestream quên luôn việc phải bình luận, thậm chí ai đang ăn uống cũng không tự chủ dừng động tác.

Mạnh Kỳ vừa dỗ con ngủ vừa lo lắng phân tích trận đấu.

Đồng đội cũ vẫn đang kiên trì chiến đấu vì ước mơ của mình, còn anh ta lại đang chứng kiến trận đấu này bằng cách khác.

Thời gian như kéo dài vô tận, đông cứng thành bức tranh tĩnh lặng đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch và hơi thở gấp gáp.

Viên đạn xuyên qua họng súng như xuyên qua dòng thời gian mang theo sát thương không thể nào cản phá!

Mọi người ai ai cũng đều đang nín thở.

Bình luận viên không yêu cầu nhưng đạo diễn chưa từng rời khỏi chiến trường Đoàn Văn Tranh và Tiết Lan, viên đạn của anh không hề báo trước, phá tan phòng thủ tay đột kích bên phía TXT!

Tay đột kích ngã xuống tức tưởi, Ôn Diễn kịp thời chạy tới, hai người không hẹn mà cùng chuyển họng súng hướng về tay đột kích còn lại.

Khán đài đứng dậy reo hò ầm ĩ!!!

LGW phối hợp quá tuyệt vời!

Thế nhưng chưa kịp vui vẻ quá lâu bọn họ lại dịu xuống, lo lắng nhìn qua tình cảnh bên Tiết Lan.

Trước khi viên đạn lao ra khỏi họng súng, Ahimsa nghe thấy tiếng bước chân, ngay lập tức mở lá chắn phòng thủ. Cheetah cũng giương súng ý đồ hạ gục cậu thủ lĩnh non trẻ càng nhanh càng tốt.

Mắt hai người cố định vào vật chắn được cho rằng là nơi Tiết Lan đang ẩn nấp.

Một bóng người đột nhiên chui ra khỏi tảng đá, Cheetah nâng súng lên định bắn thì đột nhiên phát hiện có quả bom rơi xuống ngay dưới chân gã——

Quả lựu đạn phát nổ, lập tức xuyên thủng lá chắn Ahimsa tạo ra, thổi bay 1/5 thanh máu cả hai người.

Tiết Lan trên tảng đá không có gì che chắn, khi mọi người đang thầm đổ mồ hôi cho cậu, thì thấy xung quan tỏa ra sương màu màu xanh lục, tựa như ánh sáng hy vọng.

Ánh sáng bao trùm lấy cậu, gần như cùng lúc quả lựu đạn thứ hai phát nổ!

Giống như một chiếc khiên dày được dựng trên đông cứng thanh máu cậu, chói lọi hơn cả kỹ năng bảo vệ của Y tá!

Đó là…

Chip bảo vệ!

Vụ nổ không xuyên thủng được lá chắn, mọi người thở dồn dập, Tiết Lan không hề dừng lại vươn súng ra kéo cò.

Khán đài nhanh chóng vang lên tiếng hò, tất cả mọi người đều tập trung vào màn hình lớn.

Đoàn Kha và người đàn ông ngồi bên cạnh cũng vậy.

Dưới ánh mắt trông ngóng của mọi người, viên đạn cắt ngang không khí, Ahimsa nhanh chóng bấm kỹ năng thêm máu, Cheetah nâng họng súng lên, nhấn cò.

Mọi người nhìn thấy Tiết Lan né chiêu, vươn tay bắn trả. Một viên, hai viên, ba viên, bốn viên, năm viên…!

Liền thanh năm viên!!!

Năm viên đạn như những ngôi sao sáng xuyên qua khói lửa hoang mạc, dưới ánh hoàng hôn lao thẳng tới chỗ Cheetah!!!

Các ngón tay Ahimsa theo bản năng gõ vào kỹ năng hồi máu diện rộng, nhưng phút giây này, thanh máu Cheetah như đã được cố định! Ahimsa bất ngờ nhìn thời gian hồi kỹ năng ở cuối màn hình…

Thời gian hồi chiêu vẫn đang đếm ngược, 3 giây cuối cùng dài đến tuyệt vọng.

Từng viên đạn găm vào ngực Cheetah, sau ba viên nhân vật gã ngã nhào xuống đất, hai viên đạn còn lại tiếp tục bay về phía sau…

Một người trên khán đài không thể không đứng dậy, họ vẫn đang thắc mắc tại sao Tiết Lan không bắn thẳng ra từ tảng đá mà lại chọn cách nhảy lên rồi bắn, vừa tốn thời gian lại vừa khiến viên đạn không ổn định do quán tính.

Giờ họ biết rồi.

Tiết Lan làm như vậy không chỉ để tránh đạn của Cheetah mà quan trọng hơn cậu đang bị kèm chặt.

Kỹ năng thêm máu của Ahimsa hồi lại sau khi đồng đội ngã xuống, cậu ta hoàn toàn không kịp tránh đạn!

Hai viên đạn xuyên qua ngực Ahimsa, cậu ta không còn kỹ năng chữa trị, ngay lập tức về đoàn tụ với đồng đội trên trời.

Màn hình to nhất ngay lập tức tính toán sát thương, phía Ôn Diễn và Đoàn Văn Tranh nhanh chóng đuổi tới diệt nốt tay đột kích tính phản công.

Chàng trai đứng trên vách đá không nói không rằng vững vàng nhảy xuống, hoàng hôn nơi hoang mạc đẹp như bức tranh hoàn hảo. Không biết do ánh nắng quá chói trang hay chàng trai quá thần thánh, khán giả trước màn hình không hẹn mà cùng rơi nước mắt.

“LGW!” Mập Mạp kích động gào lên phá tan bầu không khí im lặng, cậu ta đứng phắt dậy giơ cao biểu ngữ: “LGW!! Exist!!!”

Bình luận viên nhanh chóng lấy lại tinh thần.

“Trận chung kết thế giới [Ánh sáng tận thế] lần thứ mười bốn!!! Quán quân của chúng ta – chiến đội LGW!!!!!!!”

Tất cả mọi người đều biết việc đứng lên trong sân thi đấu không hợp quy định.

Nhưng thời khắc ấy không ai bảo ai, mọi người gào to sảng khoái giơ cao biểu ngữ trong tay, bọn họ vui vẻ ôm nhau, dán logo LGW lên mặt khóc không thành tiếng.

“LGW!”

“LGW!”

Đoàn Kha đang ngồi yên lặng ở hàng ghế đầu tiên bị bọn họ lây nhiễm, ông cũng đứng dậy, học theo đám trẻ kích động hò hét.

“Quán quân LGW!” Bình luận viên trong nước kích động tuyên bố: “LGW đã thực hiện lời hứa của mình, đưa [Ánh sáng tận thế] quay về quê cũ!!!”

“Một lần nữa, LGW – Exist dùng thực lực chứng minh cậu ấy xứng đáng với vị trí đội trưởng!!!”

Khác với Đoàn Kha kích động, người đàn ông bên cạnh trầm tĩnh hơn hẳn. Ông giấu ý cười nơi khóe môi, nhanh chân đi tới phía sau hậu trường.

Đoàn Kha khó hiểu nhìn ông, một người tới chào hỏi, ông không quan tâm nữa đi theo.

“Ông tới đây làm gì?”

“Ông tới đây làm gì?”

Hai người chạm mặt ở hậu trường, đúng lúc tuyển thủ TXT xuống khán đài.

Người đàn ông không dừng bước, Đoàn Kha cũng vội theo sau. Tới cửa, nhân viên an ninh yêu cầu xuất trình giấy tờ, người đàn ông giơ thẻ công tác ra còn Đoàn Kha không có, ông bị cản lại.

Đoàn Kha đang kích động định bảo con trai ở đây nhưng người đàn ông nọ đã nhanh hơn, dặn nhân viên an ninh: “Tôi đi cùng ông ấy.”

Lúc này chuyện mới xong.

“Ông làm việc ở đây à?” Đoàn Kha tò mò hỏi.

“…” Người nọ cạn lời nhìn ông, chỉ về phía sau nói: “Giờ ông biết thế nào là thể thao điện tử chưa?”

“Rồi rồi!!!” Đoàn Kha vui vẻ gật đầu: “Tôi tiếp thu nhanh lắm!”

Người đàn ông định nói thêm vài câu, đột nhiên thấy mấy người Tiết Lan xuống khán đài.

Toàn bộ lời định nói nháy mắt biến mất khi ông nhìn thấy cậu thiếu niên nọ. Người cậu hoàn toàn không còn gai nhọn, như bé mèo con ngượng ngùng nói chuyện với đồng đội.

Dường như cậu đã chú ý sang bên này, nghiêng đầu khó hiểu.

Khoảnh khắc đó, ông dường như nhớ lại đám choai choai năm nào tới tìm ông xin đầu tư thành lập câu lạc bộ.

Tiết Lan chớp mắt ngạc nhiên.

Ông ấy…tới xem cậu thi đấu?!

Tuy đây cũng là trận chung kết của câu lạc bộ nhưng mà…

Người nọ thấy cậu đi về phía mình, hơi mở cánh tay.

Cảm giác nôn nóng trong lòng Tiết Lan càng ngày càng hiện rõ, cố gắng bình tĩnh đứng tại chỗ.

Đúng lúc này, người bên cạnh ông đột nhiên bước nhanh tới trước mặt Tiết Lan ôm chặt cậu vào lòng: “Lan Lan, con giỏi quá, bố tự hào về con!!!”

“…”

Cả người Tiết Lan ngơ ngẩn tại chỗ.

Giọng nói này…sao quen thế?

Cậu mờ mịt nhìn người đàn ông đằng xa cứng đờ thu tay lại, một bóng hình nhanh chân bước lên phía trước đen mặt hỏi: “Bố đang làm cái gì đấy?!”

Đoàn Kha bị thằng con trai ngăn cản tức lắm, lôi Tiết Lan ra thân thiết giới thiệu với ông bạn già ngồi bên cạnh mình nãy giờ: “Giới thiệu chút, đây là con dâu tôi!”

Đám người Tiết Lan: “…”

“Ông chủ, ngài nghe cháu giải thích…”

“Ông chủ?!!!!” Đoàn Kha hết cả hồn.

“…” Tiết Viễn Sơn đen mặt đảo qua toàn bộ chiến đội, cuối cùng dừng trên người Tiết Lan: “Tôi là ông chủ LGW đồng thời cũng là người bố đẻ ra ‘con dâu’ ông.”

“…”

Tình nguyện viên trong hậu trường nhất thời cảm thấy tiếng Trung không ổn, rõ ràng học nó từ bé, nghe chữ nào cũng hiểu nhưng khi ghép lại chẳng đâu vào đâu…

Cả người Đoàn Kha dần dần hóa đá.

Phòng nghỉ LGW.

Tiết Lan nơm nớp lo sợ không dám ho he, sắc mặt Đoàn Văn Tranh như bình thường, thậm chí thỉnh thoảng còn nháy mắt trêu nhóc con chẳng khác nào học sinh tiểu học bên cạnh.

Đối diện hai người là Tiết Viễn Sơn mắt đối mắt với Đoàn Kha.

Bầu không khí gần như đông lạnh.

Tạ Tri Niên âm thầm lau mồ hôi lạnh đổ ra như tắm, may sao có Chu Khán Thanh không sợ trời không sợ đất đập cửa gọi: “Anh Niên, MC kêu mình ra phỏng vấn.”

Tạ Tri Niên co quắp nhìn Tiết Viễn Sơn: “Ông chủ…”

“Tôi không điếc, nghe thấy rồi.”

“…” Tạ Tri Niên câm nín.

Tiết Viễn Sơn nhìn Tiết Lan, sau đó quay sang nói với Đoàn Kha: “Ông chủ Đoàn, xin hỏi chuyện ông đính chính trên mạng kia là thế nào?”

Biểu cảm Đoàn Kha nháy mắt héo theo Tiết Lan.

Cậu không biết nên làm cách nào giảm bớt bầu không khí xấu hổ, càng chả hiểu sao Đoàn Kha tiếp nhận mình chỉ trong một đêm, còn gọi cậu là…?

Hơn nữa tin đính chính trong miệng Tiết Viễn Sơn là gì? Sao nghe có vẻ nghiêm trọng quá vậy?!

“Chuyện đó…”

Cậu còn chưa kịp mở miệng, đôi mắt hình viên đạn của Tiết Viễn Sơn đã sắc lẹm lia tới.

“…”

“Lần trước cháu đã nói.” Đoàn Văn Tranh tiến lên trước: “Nếu một chức vô địch không thể khiến mọi người ủng hộ thì hai chức vô địch, ba chức vô địch.”

“Đây là chức vô địch đầu tiên.”

Anh nắm chặt tay Tiết Lan, dưới ánh mắt hoảng loạn của cậu nở nụ cười dịu dàng. Nhóc con sợ run cả chân, nhưng vẫn cố chấp không rút tay ra. Cậu hít thật sâu, lấy hết can đảm nhìn Tiết Viễn Sơn.

“Mong ngài hãy tin tưởng bọn con!”

Đoàn Kha đang muốn làm giá trước mặt hai đứa nhưng giờ phút này ông cũng không dám nói gì… Cơ mà nhóc Lan Lan, thực sự rất dễ thương! Đoàn Kha mềm lòng, hạ nước cầu tình: “Đám trẻ lớn rồi, chuyện hai chúng nó…”

Ánh mắt Tiết Viễn Sơn tối đen như mực.

“…” Chết!

Đoàn Kha cạn lời.

Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đập cửa dai dẳng.

“Ông, ông chủ…” Tạ Tri Niên sợ hãi quên luôn tiếng mẹ đẻ: “Nhớ nhớ nhớ còn, phóng, phóng viên bên bên ngoài…”

Tiết Viễn Sơn tức giận trừng anh ta: “Nói không ra hơi mà đòi làm giám đốc chiến đội?!”

“…” Tạ Tri Niên xấu hổ xoa thái dương: “Thì là ông chủ, chúng ta nên nói với phóng viên như thế nào?”

“Nói thế nào chả nhẽ cậu không biết?!” Tiết Viễn Sơn lạnh lùng đốp chát.

Tạ Tri Niên ngạc nhiên trợn mắt.

“Gì nữa?”

Anh ta vội vàng lắc đầu: “Bọn nhỏ phải lên nhận giải ạ.”

Tiết Viễn Sơn cuối cùng cũng nguôi, hừ lạnh với hai người: “Đi mau.”

Tiết Lan như trút được gánh nặng vội vàng ủn Đoàn Văn Tranh ra khỏi phòng nghỉ. Hai người mỉm cười sóng vai nhau lên sân khấu, khoảnh khắc đó, chẳng hiểu sao lòng cậu bình tĩnh lạ thường.

Thẳng tới khi MC đưa mic tới trước mặt Tiết Lan, vui vẻ hỏi: “Exist, đây là lần đầu tiên cậu tham gia vòng chung kết thế giới đã xuất sắc giành chức vô địch, cậu có muốn nói gì với fans không?”

“…” Tiết –một giây trước còn đang tự an ủi – Lan, một giây sau héo rũ.

Cậu co quắp cầm mic nhìn biển người trước mặt.

Đầu tiên là tặng bọn họ một cái cúi người thật sâu.

“Xin lỗi…và cảm ơn.” Tiết Lan rũ mắt, nghiêm túc nói: “Cảm ơn mọi người ở đây, cảm ơn mọi người đã tha thứ lỗi lầm của tôi. Tôi biết rất nhiều người mãi mãi không thể chấp nhận nhưng không sao cả, tôi sẽ cố gắng trong tất cả các trận đấu, cố gắng phối hợp với đồng đội đem đến trải nghiệm tuyệt vời cho mọi người.”

“Ôi thái độ của Exist đáng yêu thật đấy!”MC mỉm cười trêu ghẹo, đang trong lúc Tiết Lan dần quen với phong cách làm việc của anh ta thì đột nhiên MC mở miệng hỏi câu khác: “Chuyện cậu và Reset công khai tình cảm trước trận chung kết, cậu có từng nghĩ nếu thua fans của cậu sẽ nói gì không?”

Tiết Lan cứng đờ tại chỗ.

Tại sao tất cả mọi từ MC nói cậu lại nghe hiểu…

Nhưng đến chữ ‘công khai tình cảm’ thì lại không?

Ai công khai? Ai thua???

Cậu với Reset á? Reset là thằng nào?!

“…”

Bạn nhỏ sợ dựng cả lông!

Ơ, tại sao? Lúc nào? Cậu công khai với Đoàn Văn Tranh lúc nào?!!!

Sao cậu không biết!!

Tiết Lan hết hồn quay đầu nhìn người bên cạnh, chỉ thấy Chu Khán Thanh xấu hổ nhìn sang hướng khác, còn anh bạn trai trời đánh không nói không rằng mím môi cười.

“…”

Chuyện Tiết Viễn Sơn và Đoàn Kha đã đủ rối rắm rồi, ai ngờ đâu đằng sau còn có quả bom nguyên tử to hơn đang chờ cậu trải nghiệm!

Khán giả bên dưới tưởng Tiết Lan im lặng do xấu hổ, càng hét càng hăng.

“Ông chủ LGW đã ra thông báo giới thiệu cậu là con trai, trước đây không công khai là vì muốn cậu nỗ lực dựa trên công sức chính mình.” MC dí dỏm moi tin: “Ông chủ công ty giải trí DW cũng vừa mới thanh minh về tin đồn cậu có quan hệ mờ ám với ngài ấy hoàn toàn sai sự thật, khẳng định cậu và con trai ngài ấy đang hẹn hò, chuyện này xin hỏi Reset có biết mình vừa nhiều thêm một ‘tình địch’ không ạ?”

“…”

Xin lỗi, Tiết Lan cần vào bệnh viện khám não gấp.

MC hôm nay làm sao ấy, toàn nói mấy chuyện cậu không hiểu.

Tại sao lễ trao giải chung kết thế giới lại đáng sợ đến thế, giờ cậu có thể xách vali về nước luôn được không?

“Chúng tôi chỉ trả lời về chuyện thi đấu.” Ôn Diễn bình tĩnh cắt ngang MC.

Giọng điệu hắn đang có dấu hiệu nổi bão, MC nhún vai đang định hỏi tiếp thì—

“Không có tình địch nào ở đây cả.” Đoàn Văn Tranh móc ra thẻ tuyển thủ, chỉ vào chữ đầu tên anh: “Kẻ hèn họ Đoàn.”

Khán đài im ắng lạ thường.

Ông chủ công ty giải trí DW tên là Đoàn Kha…họ Đoàn, con trai ông ấy chắc hẳn cũng thế, là họ Đoàn…

Một giây sau, khu thi đấu bùng nổ, đến cả MC cũng không ngờ mọi chuyện thành ra như vầy.

“Mời anh phỏng vấn tiếp.” Lời Ôn Diễn kéo MC về với thực tại, anh ta vội vàng hít hơi hỏi như cái máy liên thanh.

Cuối cùng, MC chốt lại vấn đề: “Các vị có gì muốn nói với fans đang xem trực tiếp không ạ?”

Tiết Lan cực kỳ tự nhiên đẩy mic cho Lộ Du.

Lộ Du: “…”

Cậu ta chỉ đành nở một nụ cười tự tin trắng sáng: “Đầu tiên, tôi xin cảm ơn các nhà tài trợ, câu lạc bộ…”

Mãi tới khi Lộ Du máy móc cảm ơn 7749 nhân vật, MC vội vàng bảo chuyển mic sang cho người khác.

Tuy Ôn Diễn không đồng ý lắm nhưng vẫn lịch sự lặp lại lời cảm ơn thêm lần nữa, ngay cả Tiết Lan cũng không may mắn thoát—

“Tôi thực sự rất thích câu nói khi bắt đầu tựa game [Ánh sáng tận thế] ‘Tôi đã từng cắm rễ trong bóng tối, canh giữ trước bình minh bởi lẽ đằng sau tôi là tín ngưỡng không thể nào phá bỏ’ hy vọng tinh thần của tựa game sẽ được kéo dài mãi mãi, hy vọng mỗi người trong chúng ta sẽ tìm được tín ngưỡng cho riêng mình!” – Nói đến đây, ánh mắt Tiết Lan vừa chân thành, vừa nghiêm túc: “Tín ngưỡng của LGW đó là đưa [Ánh sáng tận thế] về lại quê cũ, hẹn năm sau gặp lại mọi người tại Hoa Quốc, xin cảm ơn.”

Nhưng bài phỏng vấn còn chưa kết thúc, Ôn Diễn lo lắng nhìn Chu Khán Thanh hí hửng nhận mic: “Tôi chỉ muốn hỏi chiến đội TXT rằng bị ‘người đi đường tắt’ cho ăn hành, sướиɠ không?”

“…” Ôn Diễn thở dài trong tiếng hét chói tai, chán chả muốn nói, coi như đã tiếp nhận ‘văn hóa chiến đội’.

Nhưng hắn còn chưa kịp tỉnh táo lại, ‘hiểm họa di động’ Đoàn Văn Tranh đột nhiên dành micro từ tay Chu Khán Thanh.

Thấy đồng đội ai cũng nhìn mình bằng ánh mắt hình viên đạn, Đoàn Văn Tranh nhướn mày diễn lại giọng điệu ngây thơ vô tội hơn cả Lộ Du ban nãy: “Cảm ơn tình cảm chân thành tha thiết của mọi người, cảm ơn tín ngưỡng chiến đội, cảm ơn LGW với những người bạn luôn kiên trì vì ước mơ hoài bão, chúng tôi sẽ cố gắng thi đấu hơn nữa để bảo vệ mục tiêu cuối cùng, thời gian luôn là minh chứng chân thật nhất.”

“Cảm ơn LGW đã cống hiến những trận đấu xuất sắc đến vậy!” Sau lời bế mạc của MC, lá cờ tượng trưng cho chiến thắng được giường cao, giọng nói đanh thép vang lên giữa sân khấu: “Tôi xin tuyên bố, vòng chung kết [Ánh sáng tận thế] lần thứ mười lăm sẽ được tổ chức ở Hoa Quốc!”

Khoảnh khắc ấy, rất nhiều người nhìn lá cờ tung bay trong gió, có người trịnh trọng tự hào, có người hò hét vui vẻ.

LGW sóng vai nhau bước lên bục cao nhất, nâng cao chiếc cúp chiến thắng thuộc về bọn họ.

Cuối cùng chúng ta đã thực hiện được lời hứa, đưa [Ánh sáng tận thế] quay về quê cũ.

Vinh quang trở lại, chỉ là đồng đội không ngờ Đoàn Văn Tranh có thể nói ra mấy lời cảm ơn ‘bình thường’ đến thế.

Đang lúc LGW nhẹ nhàng thở phào, chúa gây họa Đoàn Văn Tranh đột ngột tiếp thêm lời:

“Tôi học không tốt môn tiếng anh.”

“Trong từ điển cá nhân của tôi… hai chữ tín ngưỡng được dịch là Exist.”

Dưới tiếng hò reo hoan hỉ cùng ánh mắt bất đắc dĩ của đồng đội, anh nở nụ cười dịu dàng chạy tới bên cạnh cậu thiếu niên tươi sáng. Trận đấu này cuối cùng đã kết thúc, nhưng thời đại mới đã mở ra, thời đại thuộc về năm người bọn họ.

Không bao giờ kết thúc đó là khi những con người luôn nỗ lực tiến về phía giấc mơ, đằng sau họ là niềm tin vững chắc không thể nào phá bỏ.

Bởi vì thời gian sẽ là câu trả lời tốt nhất.

HOÀN CHÍNH VĂN
« Chương Trước