Chương 19:

Hoa Hoài Quân nắm chặt kiếm, Băng linh lực điên cuồng tuôn ra, nhiệt độ xung quanh nhanh chóng giảm xuống đến mức đóng băng, hắn một tay cầm kiếm, thân kiếm vừa chạm đất, hơi lạnh lan nhanh, trong phạm vi trăm dặm, nó ngưng tụ thành băng, và có dấu vết của phù chú phức tạp màu xanh nhạt lờ mờ như ẩn như hiện, trong bóng đem tỏa ra ánh huỳnh quang băng giá.

Hắn lau đi vết máu tràn ra khóe miệng do linh lực dâng trào, nhìn chằm chằm người đàn ông đang bị vây khốn trong vùng lạnh lẽo, một nụ cười từ từ hiện lên trên gò má tái nhợt, máu chảy xuống cằm, trên tay áo đạo nhân màu trắng, tại cổ áo tóe ra một lượng lớn vết máu, trong mắt tràn đầy sát khí điên cuồng, khóe mắt đều hiện lên màu máu.

Mạc Ly nhìn Hoa Hoài Quân nghiêm túc, cảm giác được sát ý nồng đậm khắp nơi, bờ môi nhếch, ôm trường kiếm vào ngực, cười lạnh: "Đã như vậy, đều bằng bản sự, nhìn xem đến tột cùng là hươu chết vào tay ai!"

Nói xong, hắn nhanh chóng tiến lên, thanh kiếm xanh biếc lúc này liền biến thành màu xanh lục u ám, mặt nạ màu bạc vô thanh vô tức, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên như một con rắn độc. Hoa Hoài Quân lùi lại một bước, hơi nâng cổ tay chống lại hàn quang trên ngực, cười lạnh: "Mạc Ly, ta nghĩ ngươi quá mức tự phụ rồi!"

Mạc Ly ngăn chặn thân kiếm, thuận thế liền xoay người hướng lên, hai chân thon dài đột nhiên đá vào chỗ trí mạng trên cổ Hoa Hoài Quân, mang theo một cỗ sắc bén tiếng xé gió, "Ta nhìn ngươi cũng không bận tâm nhiều."

Hoa Hoài Quân nghiêng đầu, sợi tóc tuyết trắng bởi vì xung kích phiêu tán ra, mũi chân điểm nhẹ, nhảy vọt đến chỗ cao, bạch cốt chi kiếm dùng sức vung lên, ngàn vạn băng kiếm ngưng tụ trên không, đâm về phía mặt đất nơi nam nhân áo bào đen, mang theo khí thế dễ như trở bàn tay hủy diệt người trước mắt.

Bạch quang chiếu ra từ trong rừng rậm tối tăm, trong chốc lát tựa như là Nhược Bạch ban ngày.

Mạc Ly nheo mắt đẩy thanh kiếm của mình lên trời, Linh kiếm kêu lên một tiếng chói tai tại không trung, linh lực hàn quang tăng vọt thuận theo đường vân trên thân kiếm cũng nổ tung, hình thành một vòng tròn hộ thuẫn hình bán nguyệt màu xanh nhạt , chống đỡ phía trên công kích.

Đôi bên giằng co không xong, đều lấy linh lực của riêng mình so đấu.

Hoa Hoài Quân vất vả khống chế Bạch Cốt kiếm đang càng phá khuấy động không thôi, không để ý phế phổi nội tạng bên trong đau đớn, tăng cường sức mạnh, sâm bạch mũi kiếm như muốn đâm rách vòng bảo hộ, Thu Thủy Đồng Nhân đong đầy âm hàn sát ý, y hôm nay nhất định phải đem Mạc Ly, chó săn trung thành nhất của Tây Thông vĩnh viễn lưu tại nơi đây, nếu không, thả hổ về rừng, hậu hoạn vô cùng!

Bích sắc phòng hộ thuẫn càng ngày càng mỏng, quang văn lúc sáng lúc tối, Mạc Ly trầm thấp thở dốc vài tiếng, mồ hôi làm ướt sợi tóc, dính sát tại gương mặt. Hắn ngước mắt nhìn vòng hộ thuẫn sắp biến mất, tay phải cực tốc hướng về phía trước, bạch quang xông phá phòng hộ, phù chú vặn vẹo ẩn hiện, tấn công vào cánh tay phải Hoa Hoài Quân.

"Oang. . ." Một tiếng vỡ vụn chậm rãi nổ tung, vòng bảo hộ lập tức vỡ nát, mũi kiếm tuyết trắng đột nhiên đâm vào l*иg ngực Mạc Ly , trào ra một trận huyết hoa.

Hoa Hoài Quân che cánh tay phải đau đớn không thôi, nhìn nam nhân bị kiếm đâm xuyên l*иg ngực, không giấu được sát ý: "Ngươi vừa mới làm gì ta?"

Mạc Ly khuôn mặt không còn mặt nạ đều bị nhuốm máu, hắn nằm trên mặt đất, trước ngực có một cái lỗ thủng lớn, máu tươi phun trào ra bên ngoài, áo bào đen rất nhanh thấm ướt một mảng, toát ra mùi máu tươi tanh nồng.

Hoa Hoài Quân nhìn chằm chằm Mạc Ly trầm mặc không nói, bạch cốt kiếm nhắm ngay cái cằm của hắn, mũi kiếm sắc bén nhanh chóng cắt qua làn da, vết máu dọc theo cổ lăn xuống, "Ta hỏi lại một lần cuối cùng, phù chú vừa nãy đến cùng là cái gì?"

Cánh tay phải giống như lửa cháy bừng bừng đốt cháy, hết lần này tới lần khác ở giữa xen lẫn từng tia từng sợi lạnh lẽo triền miên không dứt, Hoa Hoài Quân rũ mắt nhìn lấy tay phải của mình, xương bàn tay thon dài trắng nõn như ngọc nay đã lan tràn những đường vân màu đen phức tạp, đường vân tựa như vật sống, trên cánh tay không ngừng vặn vẹo di chuyển chậm, nhìn cực kì đáng sợ.

Mạc Ly nghiêng nghiêng đầu ho ra rất nhiều máu, hắn nhìn qua người thắng, khóe miệng nhếch lên một vòng ngầm phúng cười lạnh: "Hoa Hoài Quân, ngươi còn nhớ rõ ta trước kia đã nói với ngươi ngươi là một người mất trí nhớ không?"

Hoa Hoài Quân nhíu mày, tâm tình càng ngày càng cuồng bạo, mũi kiếm không khỏi có chút cắm xuống.

Mạc Ly cảm giác được sát khí sắp xuyên thủng cổ họng, hắn thế mà bật cười, tiếng cười âm hàn quái dị, nhìn Hoa Hoài Quân trước mặt, lại hình như không có đang nhìn y, "Người sắp chết, lời nói cũng thiện. Ta chỉ có thể nói cho ngươi, ta không có đang gạt ngươi."

Mặt nạ màu bạc sáng lên ánh sáng nhàn nhạt, Mạc Ly cảm thấy nhiệt độ trong cơ thể nhanh chóng mất đi, hắn nhìn vầng trăng khuyết trên bầu trời, đối với Hoa Hoài Quân nở nụ cười châm chọc: "Nhưng là, ta sẽ không nói cho ngươi chân tướng, ha ha ha ha, . . ." Khục. . . Khục. . . Cho đến lúc đó ngươi liền sẽ rõ ràng ta vì cái gì nói ngươi là người điên ý tứ. . . Khục. . ."

Hoa Hoài Quân mặt không biểu tình nhìn Mạc Ly không ngừng ho khan, nắm chặt Bạch Cốt kiếm trong lòng bàn tay, chó săn của Tây Thông quả nhiên làm hắn vô cùng căm hận, nhịn xuống cánh tay phải cực kì đau đớn, Hoa Hoài Quân hướng về phía trước đạp nhẹ một bước, bạch cốt chi kiếm cao cao vung lên, lập tức đột ngột đâm xuống!

Máu tươi ấm áp phun tung toé có mấy giọt dính lên một vài chô trên gương mặt Hoa Hoài Quân, tăng thêm Tu La phong, y nhìn qua trái tim Mạc Ly bị đâm xuyên, lẳng lặng nhìn hắn không còn hô hấp, mới quay người lặng lẽ rời đi.

Rừng rậm sau đó trở lại yên tĩnh, chỉ còn lại có mùi máu tanh nồng nặc hấp dẫn Linh thú khát máu.

Một đám báo lớn thận trọng đi xung quanh con người đã hoàn toàn không có hô hấp trên mặt đất, ở bên cạnh hắn di chuyển tầm vài vòng, rốt cục nhịn không được mở răng nanh ra cắn.

Trong bóng tối chợt nghe thấy tiếng gào thảm thất thanh, như thể một vật mềm mại bị nghiền nát, tiếp theo là tiếng nhai nuốt khẽ, kèm theo một trận rùng mình ớn lạnh.

Hoa Hoài Quân một thân một mình nhanh chóng xuyên qua trong rừng rậm, vội vàng trở về càng nhanh càng tốt. Nửa đường đi ngang qua bụi cây mà ban ngày đã đi qua, vẫn là ngừng lại, y hơi thở hổn hển, điều tức linh lực bên trong đang lăn lộn hỗn loạn, thuận thế dựa vào trong bụi cỏ nghỉ ngơi, chóp mũi là quen thuộc thanh nhẹ hương hoa, Hoa Hoài Quân nhìn những đóa hoa vây quanh màu hồng, mặt mày nhu hòa lại, Thu Thủy Đồng Nhân trong mang theo ý cười nhợt nhạt.

Đầu ngón tay mảnh khảnh không nhịn được chạm vào đóa hoa nhỏ, hạt sương rơi xuống, nhiễm ướt đẫm vết máu loang lỗ trên đạo bào trắng.

Ngước mắt quan sát sắc trời, cuối cùng vẫn là đứng dậy chạy về phía sơn động mà đi.

Đợi đến cửa động, nhìn cấm chế vẫn hoàn hảo không chút tổn hại, y mới thở phào nhẹ nhõm, im ắng tiến vào trong động, phát hiện Tô Nhược Bạch còn đang ngủ say, mình Sư Tôn cũng ở nguyên chỗ an tâm đả tọa, Hoa Hoài Quân nhìn một chút đạo bào của mình, nhíu nhíu mày.

Linh hoạt xuyên qua những con đường nhỏ trong sơn động, Hoa Hoài Quân núp trong bóng tối thay quần áo sạch sẽ, lại dùng thanh bụi thuật nhiều lần để loại bỏ hoàn toàn mùi máu trên người rồi mới chậm rãi đi đến trước mặt Sư Tôn, nhìn chăm chú hắn.

Cánh tay phải vẫn còn đau, những đường vân màu đen tạm thời bị linh lực của hắn ép lên đầu cánh tay, Hoa Hoài Quân nhẹ nhàng vùi đầu vào cổ của Nhậm Trường Không, hít một hơi thật sâu hương thơm trên người của Sư tôn, nhịn không được khẽ nhếch khóe môi.

Sáng hôm sau, Nhậm Trường Không tỉnh dậy sau khi đả tọa, chỉ cảm thấy thắt lưng và bụng hơi nóng lên, khi nhìn xuống thì thấy tiểu đệ đang vòng tay qua eo mình, vùi đầu vào bụng mình ngủ rất say.

Ánh mặt trời chiếu vào đuôi tóc dài trắng như tuyết của Hoa Hoài Quân, ửng hồng khi ngủ nhuộm trên gò má trắng nõn, đôi môi mím chặt vào nhau, khóe môi hơi nhếch lên lộ ra vẻ trẻ con hiếm thấy.

Tô Nhược Bạch mơ mơ màng màng đứng dậy, ngáp một cái, nhìn Hoa Hoài Quân đang ngủ với vẻ mặt mãn nguyện, hơi có chút mờ mịt, ngủ như thế kia dễ chịu sao?

Nhậm Trường Không khẽ xuỵt một tiếng, ra hiệu cậu chớ có lên tiếng.

Tô Nhược Bạch nhu thuận gật đầu, tóc mai trên đỉnh đầu vểnh lên, khuôn mặt ngốc manh .

Nhậm Trường Không nhịn cười bóp bóp khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của cậu, sau đó chột dạ quay đầu, khụ, khí lực có chút lớn, trên mặt Bạch Bạch đều lưu lại vết đỏ của hai ngón tay.

Tô Nhược Bạch ủy khuất nhìn sư thúc, đánh một cái thủ thế: Ta đi tìm ăn.

Nhậm Trường Không gật gật đầu, dùng khẩu hình im ắng nói: Trên đường cẩn thận.

Tô Nhược Bạch lẳng lặng đứng lên, đi ra ngoài động.

Nhậm Trường Không nhìn Hoa Hoài Quân đang ngủ say, cũng không muốn quấy rầy, chuẩn bị lại đả tọa một hồi liền bị y nắm lấy cổ tay.

Hoa Hoài Quân chậm rãi mở mắt ra, ánh nước sáng ngời, vẫn mang theo mê mang, thế nhưng lại nắm chặt bàn tay ấm áp trong lòng bàn tay , nhẹ nhàng cọ xát, "Sư Tôn."

Nhậm Trường Không muốn rút tay về, nhưng lại không thể co lại, chỉ có thể bất lực nhìn Hoa Hoài Quân cọ cọ vào mình tựa như gối đầu.

Hắn nhìn qua đồ đệ nũng nịu, có chút vui vẻ lại có chút sầu lo, đồ đệ rất ưa thích quấn lấy hắn làm sao bây giờ?