Chương 17:

Thuần Dương Tử là cao thủ không đệ nhất thì cũng là đệ nhị ở tu chân giới, thế mà vô duyên vô cớ mất tích rồi? Trong lòng hắn bất chợt cảm thấy khó hiểu mà lo lắng.

Hoa Hoài Quân thừa dịp Nhậm Trường Không không chú ý liền lặng lẽ kéo ống tay áo của hắn lên phía trước nắm chặt tay để bảo vệ.

Tô Nhược Bạch nhìn hai người phía trước, chẳng biết tại sao trong lòng có chút buồn bực, cậu dù sao cũng là một người sống sờ sờ a, làm sao bọn họ lại không nhìn thấy cậu, gương mặt mềm mại bất giác phồng lên.

Cậu nhanh chóng bước tới trước một bước giữ chặt ống tay áo của Nhậm Trường Không , làm nũng nói: "Sư thúc, ta cũng muốn nắm tay người."

Hoàn toàn không để ý Hoa Hoài Quân bên cạnh nhìn với ánh mắt ghét bỏ.

Nhậm Trường Không lấy lại tinh thần, nhìn hai người một trái một phải hộ vệ ở bên cạnh, bất đắc dĩ mỗi người một tay dắt: "Được rồi, không cần tranh, cứ như vậy đi."

Tô Nhược Bạch mở to hai mắt một mặt vô tội nhìn về phía Hoa Hoài Quân, cười thầm một tiếng.

Hoa Hoài Quân không rảnh bận tâm cậu, trái tim vẫn đang nhảy liên hồi, không dám nhìn về phía Nhậm Trường Không, sợ người sẽ phát hiện điều kì lạ, ngón tay đều khẩn trương cuộn chặt lòng bàn tay.

Sư Tôn nắm tay ta. . .

Nhậm Trường Không mang theo hai người bọn họ tiếp tục đi đến phía trước, chuyên chú quan sát xung quanh.

Dãy núi Hàn Lĩnh phần lớn linh thú đều có địa bàn riêng , bình thường nước sông không phạm nước giếng, chỉ quan tâm bản thân mạnh khỏe, không giống ma thú gắt gỏng dễ giận, thị sát thành tính (gϊếŧ chóc quen tay), đây cũng là lý do Nhậm Trường Không lựa chọn nơi này.

Ba người vừa đi vừa nghỉ, ngẫu nhiên gặp được nơi trống trải sẽ ngự kiếm phi hành, trên đường cũng có thể gặp được vài tán tu ở ngoài dãy núi đang thu thập các loại linh thảo.

Càng đi vào sâu bên trong, cỏ cây có khí tức đặc thù càng thêm nồng hậu dày đặc, mang theo khí hậu ẩm ướt cùng mùi tanh hòa lẫn vào nhau, hình thành một cỗ hương vị đặc biệt.

Ba người đi qua rừng cây rậm rạp, Nhậm Trường Không vì đi đường, liền hơi buông lỏng một chút hấp thu linh lực, thế nhưng hắn cũng không nghĩ tới cỗ thân thể này cư nhiên thiên phú dị bẩm như vậy, chỉ qua mấy ngày ngắn ngủi, liền đã đến Trúc Cơ sơ kỳ. Hoa Hoài Quân lúc này liền cảm thấy không thích hợp, không để ý tới cấp bậc lễ nghĩa, nắm lấy tay hắn, đem linh lực vào thân thể của hắn chậm rãi dò xét.

Lập tức mở to hai mắt nhìn, "Tại sao có thể như vậy?"

Hoa Hoài Quân mặt khẩn trương nhìn Nhậm Trường Không, lấn người tiến lên, tay ở thân thể của hắn nơi linh khiếu cẩn thận lục lọi, lại vẫn không có tra được dị dạng, cỗ thân thể này phảng phất trời sinh chính là vì để thành tiên, thất khiếu thông thấu, Linh Hải mãnh liệt vô biên, Hoa Hoài Quân càng dò xét càng kinh ngạc, sắc mặt cũng tái nhợt, linh lực quá mức không dừng, tận lực hấp thu cũng không phải là chuyện gì tốt.

"Sư Tôn, người cảm giác thế nào?"

Nhậm Trường Không ngăn cản Hoa Hoài Quân còn muốn hướng tới phía dưới tay, hơi có chút xấu hổ, "Còn tốt, ta đã biết vấn đề này, chỉ là tạm thời không có cách nào giải quyết nó."

Ngữ khí cuối cùng có chút bất đắc dĩ. Tròng mắt Hoa Hoài Quân nhìn về phía Nhậm Trường Không, con ngươi thu thủy gợn sóng dần lên, thế nhưng cuối cùng vẫn là khôi phục trầm tĩnh, chỉ là lòng bàn tay nắm bội kiếm càng siết chặt.

Nhậm Trường Không không có phát hiện dị dạng, đưa mắt ở xung quanh quan sát: "Kỳ quái, Bạch Bạch đi tìm quả dại làm sao còn chưa có trở lại?" Đều đi hơn nửa ngày, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi.

Chờ một hồi, vẫn là không có trông thấy bóng người, Nhậm Trường Không không khỏi càng thêm lo lắng, : "Quân Quân, ngươi đi tìm xem."

Tô Nhược Bạch khẳng định là bị người nào hoặc sự tình gì đó ngăn trở, thoát thân không được.

Hoa Hoài Quân mắt lộ bất mãn, đứng tại chỗ không hề động.

Nhậm Trường Không nghi ngờ ngước mắt: "Ngươi làm sao còn không đi."

Hoa Hoài Quân chậm rãi đi đến trước mặt Nhậm Trường Không, khi hắn còn chưa rõ chuyện gì, ánh mắt nhẹ nhàng ôm lấy hắn, tiếng trầm mở miệng "Sư Tôn sẽ ở nguyên chỗ chờ ta trở lại, đúng không?"

Nhậm Trường Không buồn cười nhìn tiểu đồ đệ nũng nịu, nhẹ gật đầu, ôn nhu nói: "Yên tâm đi, ta liền ở tại chỗ chờ ngươi."

Hoa Hoài Quân căng thẳng trong lòng, nhẹ nhàng cọ xát gần Sư Tôn, nhịn không được ôm chặt một chút, qua một hồi lâu mới khàn giọng đáp lại.

Nhậm Trường Không nhìn tiểu đồ đệ lưu luyến không muốn rời đi, lại nhìn Hoa Hoài Quân để lại cho mình bùa chú Linh Bảo, lần nữa thúc giục: "Mau đi đi."

Chờ nhìn không thấy bóng người Hoa Hoài Quân hắn mới dạo bước đi đến dưới bóng cây chờ đợi bọn họ.

Đúng lúc này, phía sau cây truyền đến tiếng đánh nhau huyên náo, Nhậm Trường Không vận khí linh lực, đem phù chú nắm chặt trong lòng bàn tay, cảnh giác quay đầu xoay người.

Phía sau hắn có linh xà nhiều đầu trên mặt đất lăn lộn quấn quanh lấy, nhìn giống như đang chơi đùa.

Nhậm Trường Không không có buông xuống đề phòng, ngược lại càng thêm cảnh giác quan sát xung quanh.

Ánh mắt đen láy nhíu lại, Nhậm Trường Không mặt không biểu tình nhìn người cách đó không xa một thân hắc bào.

Hai người đều không nói gì, chẳng biết từ lúc nào, trong rừng cây côn trùng kêu vang, tiếng chim hót đều biến mất không còn, toàn bộ không gian yên tĩnh đến đáng sợ.

Người áo đen chỉ đứng tại chỗ chăm chú nhìn chằm chằm hắn, mặt nạ màu bạc dưới ánh nắng phản chiếu xuống ánh hàn quang, thân hình của hắn cao gầy gầy gò, lộ ra màu da tái nhợt, Nhậm Trường Không gần như có thể cảm nhận được trên người hắn mùi vị của tử vong, là nhân tài ma tu nặng mùi.

Thậm chí có thể cảm nhận được sát ý lơ lửng xung quanh hắn ta, lỗ chân lông đều bị tên đó kích động dựng đứng lên. Con mắt màu đen của Trường Không trầm trầm, không thấy một tia sáng, phảng phất giống như vực sâu đen láy.

Nam nhân này muốn gϊếŧ hắn.

Nhậm Trường Không nắm chặt bội kiếm, trong mắt sát ý bạo tăng. Ngay lúc hắn dự định đánh đòn phủ đầu, thân hình nam nhân kia đột nhiên trở nên mờ mịt hư vô, dần dần hóa thành sương mù tản ra biến mất.

Trong không khí chỉ để lạ thanh âm quái dị âm lãnh tiếng nói, "Cẩn thận Hoa Hoài Quân, bởi vì hắn lúc trước. . ."

Lời nói càng ngày càng văng vẳng bên tai thì thầm, dù nghe không chân thật, lại mang theo thật sâu ác ý, theo sương mù tiêu tán.

Nhậm Trường Không nhíu mày, môi mỏng không tự chủ nhấp lên, người áo đen kia là có ý gì?

Tại sao lại kêu hắn cẩn thận đồ đệ của mình.

Không khí xung quanh theo áo bào đen nam nhân biến mất, dần dần khôi phục bình thường, chim gáy côn trùng kêu vang một lần nữa tại cây ở giữa vang lên.

Nhậm Trường Không tâm tình lại triệt để chìm xuống dưới, đây là lần đầu tiên từ lúc hắn sống lại đến nay có người đối với hắn phát ra sát ý, nam nhân áo bào đen nhận ra hắn sao.

Nhìn trang phục của người đó hẳn là người Ma Tông, chẳng lẽ lúc trước khi tử vong, hắn thật có quan hệ với Hệ Thống?

Nhậm Trường Không nhớ tới trước kia cùng Hệ Thống vượt qua vô số năm tháng, trong lòng đắng chát, quyết định sau khi hái xong vĩnh sinh chi hoa liền đi Ma Tông tìm Hệ Thống.

Còn muốn đem Thiên Đạo không biết bây giờ ở cái góc nào cầm về.

Đang lúc trầm tư, sau người truyền đến "Sư Tôn, ta trở về."

Nhậm Trường Không quay người, nhìn về phía trước cách đó không xa Hoa Hoài Quân chậm rãi đi tới.

"Sư Tôn, người làm sao rồi?" Hoa Hoài Quân đi gần, nghi ngờ nhìn về phía Nhậm Trường Không.

Nhậm Trường Không mặt không biểu tình nhìn về phía Hoa Hoài Quân, con ngươi đen như mực không có một tia cảm xúc, hắn xiết chặt trong lòng bàn tay bội kiếm.

"Ngươi là ai?" Nhậm Trường Không lạnh như băng mà hỏi.

"Ta là Hoa Hoài Quân, đồ đệ ngài a, Sư Tôn, ngài không nhớ ta sao?" Hoa Hoài Quân một đôi thu thủy băng đồng nổi lên gợn sóng, phấn môi nhếch, lộ ra có chút ủy khuất."Tiểu Bạch ta tạm thời không có tìm được."

Nhậm Trường Không ngước mắt, kéo ra một tia cười lạnh, trong mắt sát cơ quấn quanh: "Giả dạng làm không tệ, đáng tiếc, ngươi đoán sai một điểm."

Hoa Hoài Quân nghe vậy trầm mặc xuống, một khi không cười khuôn mặt lộ ra cỗ âm trầm, hắn lệch đầu, giống như là sợi dây móc nối con rối gỗ một loại cứng đờ "Sư Tôn, ngươi đang nói cái gì? Đồ nhi nghe không hiểu."

Nhậm Trường Không chán ghét nhíu mày.

"Sư Tôn? Sư Tôn?" Hoa Hoài Quân còn nhẹ nhàng gào thét, trong mắt dần dần mất đi hào quang, thân thể nhẹ nhàng co quắp.

Nhậm Trường Không đem bội kiếm thu hồi, không có gì bất ngờ khi trên thân kiếm không có một vệt máu, hắn nhìn qua thân hình ẩn ẩn trong suốt Hoa Hoài Quân, cảnh giác nhìn về phía chung quanh.

Phong thanh một thoáng lên, rừng sóng phun trào, sắc trời dần tối, xa xa dãy núi tựa như phủ phục dã thú, ô chìm một mảnh, lộ ra hắc ám đàn kiềm chế lại.

Nhậm Trường Không đưa tay chạm xung quanh, không có phát hiện huyễn linh trận ba động.

Hắn nhìn Hoa Hoài Quân đã triệt để tiêu tán thành sương mù, quyết định đi đến nơi cách đó không xa nhìn xem xung quanh còn có vết tích huyễn trận hay không.

Tác phẩm của đối phương thường hóa sương mù, hắn hoài nghi tên đó là một Huyễn Linh sư. Thích từ một nơi gần đó bí mật nhìn trộm, không bao giờ lấy bộ mặt thật gặp người.

Đi không được bao xa, một lực cực đại từ phía sau lưng đột nhiên đánh tới, Nhậm Trường Không vừa định phản kích, đã cảm nhận thấy khí tức vô cùng quen thuộc.

Người tới đem hắn ôm thật chặt vào trong ngực, lực tay lớn đến mức khiến hắn có chút khó chịu. Hắn chật vật quay người, trông thấy một mặt kinh hoảng chớp nhoáng của tiểu đồ đệ.

Trong ánh mắt của y còn lưu lại rất nhỏ sợ hãi cùng suy nghĩ của mình mà sợ, sắc mặt cũng tái nhợt vô cùng, không có một tia huyết sắc, bên cạnh gương mặt tuyết phát hơi có chút ẩm ướt đính vào bên tai.

"Ta không sao." Nhậm Trường Không dừng một chút, sau đó ôn nhu nói: "Không cần lo lắng." Sau đó nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng Hoa Hoài Quân, ấm giọng an ủi y.

Hoa Hoài Quân ôm chặt lấy người trước mắt, hận không thể như vậy dung nhập cốt nhục vào bên trong, diễm lệ trên dung nhan lại hắc khí ẩn hiện, trong mắt huyết khí cuồn cuộn, Sư Tôn làm sao lại không thể ở nguyên một chỗ chờ y!

Rõ ràng đã nói, người sẽ ở nguyên chỗ đó chờ y!

Lừa đảo! Sư Tôn là đại lừa gạt!

Người căn bản không có ở nguyên một chỗ chờ y.

Ba ngàn năm trước không có, ba ngàn năm sau cũng không.

Hoa Hoài Quân nhịn không được ôm càng chặt, hắn nên làm thế nào mới tốt đây?

Nhậm Trường Không vuốt tóc rất lâu, oắt con mới buông hắn ra, chỉ là người vẫn mệt mỏi, cúi thấp đầu, thấy không rõ thần sắc của y.

Trong lòng khó được có chút chột dạ, vốn muốn hỏi hỏi Tô Nhược Bạch tình huống cũng không mở miệng được.

Có điều, hẳn là cũng không có xảy ra chuyện gì a? Nếu là xảy ra chuyện, oắt con khẳng định sẽ cứu Tiểu Bạch. Nhậm Trường Không trong lòng lặng yên suy nghĩ.

Nhìn qua Hoa Hoài Quân đưa lưng về phía hắn, Nhậm Trường Không không hiểu muốn cười, đây là dỗi rồi?

Hắn thừa nhận không có ở nguyên chỗ chờ y là hắn không tốt, thế nhưng hắn ngay tại cách đó không xa a, thế mà cũng có thể tức thành dạng này, quả thực cùng khi còn bé giống nhau như đúc. . .

Nhậm Trường Không nhìn xung quanh, tròng mắt màu đen dâng lên ý cười, ở nơi này không có mứt quả dỗ y.

Sờ sờ cái cằm, Nhậm Trường Không đảo mắt một vòng về sau, ánh mắt dừng lại ở bụi cỏ bên cạnh.

Hoa Hoài Quân ánh mắt hư hư nhìn dưới mặt đất, trong lòng ngang ngược điên cuồng mãnh liệt sôi trào, chỉ có lý trí gắt gao giữ vững tinh thần, y tuyệt đối không thể ở trước mặt sư tôn bại lộ việc y tu công pháp Tu La Đạo.

Sư Tôn sẽ không thích mình như vậy.

Thế nhưng đáy lòng điên cuồng cùng xao động một mực ồn ào náo động không ngừng, giật dây lấy hắn khát uống máu tanh. Diễm lệ dung nhan nổi lên một tia không bình thường ửng hồng, Hoa Hoài Quân gần như có thể cảm nhận được con ngươi nóng rực, kia là tinh hồng nhan sắc.

Trước mắt đột nhiên xuất hiện một đám trắng nhạt bó hoa, thanh đạm hương hoa tràn ngập tại chóp mũi, thấm vào tỳ phổi.

Hoa Hoài Quân ngẩng đầu, liếc thấy Sư Tôn che dấu khuôn mặt tuấn tú sau bó hoa trắng như tuyết.

"A, đưa cho Quân Quân, tha thứ cho ta có được hay không?" Nhậm Trường Không đôi mắt cong cong nhìn xem mình nuôi lớn oắt con, ngữ khí ôn nhu.

Hoa Hoài Quân mở to hai mắt, nhìn chằm chằm bó hoa được buộc một cách vụng về trước mắt, tất cả oán khí ngang ngược trong chớp nhoáng liền biến mất không còn một mảnh, thu thủy băng đồng tràn đầy tinh khiết ánh sáng, chiếu sáng rạng rỡ.

"Có được hay không?" Bó hoa rất nhỏ run run.

Hoa Hoài Quân nhìn xem Sư Tôn ngữ khí cưng chiều như đang dỗ hài tử, rất muốn nói không tốt, y đã không phải là đứa trẻ trong mắt Sư Tôn nữa.

Thế nhưng lời nói ra lại là hoàn toàn tương phản: "Được rồi ~ "

Khóe môi thậm chí giương lên, trái tim ở nội thể kịch liệt phanh phanh nhảy lên, Hoa Hoài Quân thậm chí có thể cảm nhận được tâm tình mình kích động không ngừng, lời nói ra miệng đều mang nhớp nhúa ý nghĩ ngọt ngào cùng vui sướиɠ.

Cảm nhận được gương mặt hỏa thiêu giống như nhiệt độ, Hoa Hoài Quân không khỏi nhấc tay áo che mặt, hắn vừa mới thật là muốn nói không tốt, Sư Tôn làm sao có thể nghĩ dùng một bó hoa liền thu phục được mình chứ!

Nhất định phải hai bó mới được!

"Còn, còn muốn một chùm." Thanh âm buồn buồn.

"Được, được, chờ xuống liền đưa cho Quân Quân." Nhậm Trường Không nhìn xem oắt con ngượng ngùng bộ dáng, kìm lòng không được nở nụ cười.

Jo: Sorry 🙏🙏 mn vì mình đi chơi lễ nên không đăng truyện đc, với lại mình cũng vô học rồi nên 1 tuần mình sẽ ra tầm 2,3 chương thui nhé.