Chuyên viên nghiên cứu khoa học Thời Thanh đi một vòng trong phòng mình.
Thân là quý tộc, dù đang ở khoa Kỹ thuật nhưng phòng nghỉ của cậu vẫn được bố trí sang trọng.
Trên bàn dể một lọ hạt thơm, mùi hương thoang thoảng dịu nhẹ lan tỏa khắp phòng.
Thời Thanh cầm lấy bức ảnh bên cạnh lên xem.
Là nguyên chủ và bố.
Theo như tác giả đã viết trong nguyên tác, thế giới này có một nền văn minh rực rỡ từ 700 năm trước, trung tâm là Hoa quốc. Quốc gia này không bế quan tỏa cảng, tích cực đẩy mạnh phát triển trong nước song song với thường xuyên thăm dò các quốc gia khác, thuận lợi giữ vững vị thế giữa thời chiến.
Sau chiến tranh, Đức Vua cho rằng đất nước này cần được tái thiết lập, Hoa Quốc trở thành chế độ Quân chủ Lập hiến
Thời Thanh và nam chính Tần Vân Sinh đều là quý tộc.
Tổ tiên Thời Thanh có công được phong tước, sau này đến bố của nguyên thân cống hiến, gây dựng một địa vị mạnh mẽ trong hệ thống.
Vốn chỉ có huyết thống hoàng gia mới được phong làm công tước, bình dân không có cơ hội.
Tân Vân Sinh thuộc họ ngoại của Hoàng Hậu, là một quốc gia sa sút, tuy có cùng huyết mạch với Hoàng Hậu, nhưng nhánh của gia đình hắn mất đặc quyền, vào thời Tần Vân Sinh thì chỉ còn Nam tước.
Hoàng gia trước kia tự phát lên nắm quyền, mà lợi ích của quý tộc Hoa quốc nhiều hơn những quốc gia khác rất nhiều, Tần Vân Sinh làm Nam tước, cả đời không cần làm cũng có ăn, mỗi tháng đều được cấp bổng lộc, dù sao thì quốc gia này cũng có lịch sử hàng trăm năm, gốc gốc đương nhiên bén sâu.
Tần Vân Sinh chọn vào quân đội, dốc sức xung công như một dân thường.
Nếu theo như nội dung gốc, nam chính sẽ được phong làm Thái tử nhờ công lớn, dù sao thì tuổi tác Hoàng Hậu cũng đã lớn, cả đời không cưới hỏi, tất nhiên không có con cái gì.
Sau đó hắn bất hạnh đυ.ng phải nguyên chủ, cạp đất luôn.
Dù bây giờ quyền lực của quý tộc không còn ảnh hưởng như trước, nhưng địa vị vẫn cao hơn người thường rất nhiều, nguyên chủ nằm chơi sống hết đời vẫn chưa hết tiền hết quyền.
Từ nhỏ cậu đã mất mẹ, bố thì bận rộn, được bảo mẫu chăm sóc tận tình nhưng tính cách vẫn phát triển theo hướng cực đoan.
Vì dụ như ồn ào.
Lòng người ai chả có khao khát khoe khoang, lúc đi học thì khoe điểm, lúc thi xong thì khoe đỗ vào trường tốt chẳng hạn.
Nguyên chủ cũng thích khoe, nhưng bản thân không có năng lực gì, thế mà sống lại rất phóng túng.
Không có gì để khoe nhưng lại thích khoe thì biết làm sao?
Hốt thành quả của người ta, biến thành của mình.
Toàn bộ Hoa quốc không thiếu nhân tài, cậu cố tình chọn khoa Kỹ thuật cũng có nguyên nhân của nó.
Người phụ nữ lúc này là chị họ của nguyên chủ, người chị họ này không có tước vị, nhưng cũng được coi là quý tộc, sống không tệ.
Lúc nguyên chủ chưa được sinh ra, Công tước một lòng hướng công danh, nghiện công việc nên không có ý định kết hôn, định cô đơn tới già.
Chị họ còn nhỏ, bố mẹ sinh them em trai, khóc lóc kể với công tước rằng bố mẹ không thương mình mà chỉ thương mỗi em trai, nháo nhào muốn ở lại nhà Công tước, bố mẹ công ta đành phải đồng ý.
Công tước am hiểu đầu tư, tài sản ở Hoa quốc không thiếu nơi đứng tên ông, cũng không thấy nuôi thêm một đứa nhỏ có gì mệt.
Chị họ thuận lợi ở lại, nhưng cách nuôi dưỡng của bố mẹ và của Công tước khác nhau, vì bận công việc nên ông không thể ở nhà chăm sóc cháu gái.
Sau khi cưới vợ, vì có phu nhân Công tước nên chị họ được chăm sóc kỹ càng, và đối với cô ta thì nếu phu nhân Công tước đáng lẽ đừng nên xuất hiện, bởi vì cô ta cũng nằm trong phả hệ này, đứa con của công tước được sinh ra thì sẽ triệt tiêu con đường ngậm hết tài sản nhà này của cô.
Sau khi phu nhân Công tước qua đời, cô ta thấy thành tích học tập của nguyên chủ chả ra gì, tính cách thì ham vui thì có hi vọng.
Nên mọi chuyện mới thành ra thế này.
Cô ta cố gắn thi vào khoa Kỹ thuật, muốn để Công tước biết cô ta có năng lực hơn Thời Thanh.
Cô ta nghĩ rằng mình là một cây đại thụ che trười, còn Thời Thanh là con kiến đang cực khổ bò trên dây leo.
So với một đứa ham chơi, yếu ớt hơn cả phụ nữ, không có bản lĩnh, đương nhiên là cô ta vượt trội hơn.
Chị họ nghĩ thế cũng có nguyên nhân, dù sao thì cô ta sống ở nhà họ Thời từ nhà, biết Thời Thanh là con ruột Công tước nhưng lại không mấy thân thiết với bố mình.
Thậm chí vì Công tước bận rộn mà Thời Thanh còn oán hận người bố này.
Một đứa con trai bất tài.
Một người cháu gái với ý chí cầu tiến.
Công tước chưa chắc sẽ chọn Thời Thanh.
Thời Thanh làm con trưởng, bây giờ đã có danh hiệu Hầu tước, sau đó sẽ thừa hưởng tước hiệu của bố mình.
Đều là người mình tự nuôi lớn, địa vị để con trai thừa kế, vậy thì tài sản sẽ để lại cho cháu gái.
Cô ta biến em họ thành bàn đạp, sao nguyên chủ không thể phát hiện được. Cậu ta cũng không phải loại tốt lành gì, sau khi biết được ý định của chị họ xé mặt với cô.
Cô ta muốn thứ gì thì cậu muốn thứ đó, thứ cô ta có, cậu phải giành lấy.
Chị họ thi vào khoa Kỹ thuật, cậu cũng vào.
Không riêng gì việc trên, cậu còn muốn giành được vinh quang, dù vinh quang này đáng lẽ phải thuộc về người khác.
Sở dĩ nhắm vào Tần Vân Sinh là vì chị họ muốn lôi kéo hắn. Sau khi bị nguyên chủ đổi thành vệ sĩ của mình thì lại cảm thấy hắn quá ngứa mắt.
Tên vệ sĩ này lại vạch trần mình lấy trộm thành quả của người khác, đổ dầu vào lửa.
Làm một Thái tử tương lai, Tần Vân Sinh sẽ không làm việc ngu ngốc như thế, hắn sẽ không nói thẳng ra là Thời Thanh ăn cắp, hắn chỉ đứng ra làm chứng, chỉ bảo rằng hắn từng nhìn thấy thứ kia ở chỗ tân sinh.
Nhưng cũng không ích gì, nguyên chủ vẫn ghi thù hắn.
Ngẫm một hồi lâu, Thời Thanh móc cái đồng hồ trong túi ra coi giờ.
A...
Hôm qua Tần Vân Sinh làm chứng cho người mới kia, nguyên chủ phẫn nộ bỏ đi, chưa về nhà mà ngủ lại ở phòng nghỉ. Sáng sớm nay thì chị họ chạy tới khıêυ khí©h.
Đúng lúc quá cơ.
Hệ thống nghĩ rằng tình hình này khó đối phó: 【 Kí chủ, cậu định làm thật sao? Người mới kia đúng là có đưa ra kết quả trước cậu thật, không thể lật kèo rồi. 】
Thời Thanh đứng trước gương nở nụ cười:
【 Thống em, mày phải tin tao chứ. 】
Sửa sang xong, cậu suy nghĩ một chút, mở vài nút áo trên cùng ra: 【 Đi điều tra về chuyện này cho tao. 】
Hệ thống nghe lời bắt tay vào làm việc, chiếu màn hình ra trước mặt Thời Thanh.
Thời Thanh: 【 Người này đúng là thiên tài thật. 】
Cậu ta nghiên cứu ra con chip chuyển nhập, dùng trên người máy tuy không hoàn toàn thay thế được nhân công nhưng lại có thể dùng với thú máy.
Về phương diện làm bạn với người thì không sáng được với thú thật, nhưng đối với một số cá nhân không đủ điều kiện thì rất có ích.
Hơn nữa thú máy gắn chip này có khả năng bảo vệ con người rất cao.
Thời Thanh nhớ lại khả năng của nguyên chủ.
Không có, không có gì.
Trong lúc vô tình biết mới ý thức được kỹ thuật này sẽ là một bước đột phá, vậy nên cậu ta đã phục chế một phần, sửa vài chi tiết nhỏ rồi đưa ra công bố trước.
Thời Thanh mở máy tính lên, bắt đầu code.
Hệ thống nhìn hai tay ký chủ như lướt trên bàn phím, đến nỗi có cả tàn ảnh luôn.
(#Edit: Tui cũng đang lướt trên bàn phím đây)
Hệ thống: Run lẩy bẩy. jpg.
【 Ký chủ, cậu.. đang làm gì thế? 】
Thời Thanh: 【 Code. 】
Hệ thống: 【... 】
Tuy nhìn không hiểu ký chủ đang làm gì, nhưng có vẻ như rất lợi hại.
Thời Thanh làm một lượt đến tối.
Cả ngày cậu không xuất hiện, người trong khoa cũng không đến gọi, có thể thấy được cái nết của cậu ở đây tốt đến nhường nào.
Chỉ còn Tần Vân Sinh có chức trách đến gõ cửa.
"Ngài Thời."
Bên trong vang lên tiếng trả lời của Thời Thanh, vẫn là giọng điệu bất cần như thường: "Vào đi."
Tần Vân Sinh không có biểu tình gì dư thừa, đẩy của tiến vào.
"Cả ngày nay ngài không ăn cơm, đây là cơm tối của ngài."
Thời Thanh giương mắt, nhìn thấy Tần Vân Sinh, dừng tay trong một khắc.
Trải qua 700 năm, có không biết bao nhiêu mỹ nhân trở thành Vương Phi và Hoàng Hậu, gien trội sớm đã khắc trong xương.
Tần Vân Sinh trong ký ức của cậu là một nam chính hết sức xuất sắc, đôi mắt nghiêm nghị, dáng người tiêu chuẩn, không thường xuyên cười, hết cỡ cũng chỉ nhếch miệng chút xíu.
Bây giờ gặp được người thật, Thời Thanh phát hiện sức hút của Tần Vân Sinh không nằm ở nhan sắc mà nằm ở khí chất.
Khoác lên bộ quân phục nghiêm nghị, khiến người không thể rời mắt.
Quân phục của Hoa quốc nom được đấy nhở.
Vào thời chiến không biết ai thiết kế ra kiểu quân phục ngầu lòi này để hấp dẫn người dân tham gia tòng quần nữa.
Mà mấu chốt là lại thành công.
200 năm cải tiến quân phục, đến bây giờ thì đẹp hơn gấp đôi gấp ba lần.
Hèn gì nước này đứng đầu về quân sự.
Người đẹp vì lụa.
Thời Thanh: 【 Tao thích cosplay! ! ! 】
Hệ thống: 【Ký chủ tỉnh táo lại đi, bây giờ hạ thấp giá trị thù hận là ưu tiên hàng đầu! 】
Thời Thanh: 【 Biết rồi, khổ lắm, nói mãi. 】
Bây giờ trong đầu cậu đang lướt qua vô số hình ảnh.
Trang phục sĩ quan, trang phục của nhân viên phục vụ, trang phục Thái tử, trang phục Đức vua.
Hoa quốc, chả hiểu vì sao trang phục gì cũng đẹp như bảo vật quốc gia.
Tiếc cái là Tần Vân Sinh nhìn Thời Thanh đang chìm đắm trong ký ức không có chút cảm xúc gì.
Môi mím thành đường thẳng, cỏ vẻ như tình cảm đối với thân chủ còn không bằng hạt bụi.
Lúc hắn bước vào, Thời Thanh đang lười biếng dựa vào thành giường, thấy hắn thì vươn mình lê vào cái bàn bên cạnh.
"Dọn ra cho tôi."
Tần Vân Sinh không tức giận vì bị cậu coi như người hầu, đeo găng tay, mở hộp giữ ấm ra.
Ngài Hầu tước vẫn lười biếng như thường, cậu cầm đũa chọc chọc hộp cơm, giương mắt nhìn hắn.
Tổ Tiên Thời Thanh là quý tộc, nhan sắc truyền theo thế hệ, đến cậu thì mang vẻ ngoài yêu nghiệt thế này.
Cậu dùng đôi mắt xinh đẹp kia nhìn chằm chằm Tần Vân Sinh, nhếch miệng hỏi:
"Thời Di Di bảo anh tới ?"
Tần Vân Sinh khẽ cau mày, nhìn ngài vẻ khinh thường tràn đầy trong mắt ngài Hầu tước, giọng điệu không chút gợn sóng:
"Xin lỗi, tôi không biết ngài đang nói gì."
"Đừng giả vờ giả vịt nữa, quan hệ của anh với cô ta ai cũng biết rồi."
Thời Thanh đặt đũa xuống, cười lạnh:
"Để chơi ta nên dốc hết vốn liếng luôn nhỉ? Còn tìm Đàm Minh Nghĩa tới giúp, phải cảm ơn các người rất nhiều vì đã đề cao ta thế."
Lông mày Tần Vân Sinh nhíu lại rõ ràng hơn.
Hắn nhìn ngài Hầu tước trẻ tuổi trước mặt nói nhăng nói cuội, người này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Đến giờ vẫn còn ra vẻ.
Hắn không buồn chớp mắt, duy trì tư thế thẳng tắp như trong quân đội:
"Ngài Thời có khả năng đã hiểu lầm, tôi không quen biết với tiểu thư Thời."
"Ồ... Không quen luôn ha."
Ngài Hầu tước cười nhạo, chậm rãi đứng lên, đối mặt với người đàn ông kia.
Nhìn thẳng vào Thời Thanh, Tần Vân Sinh mới phát hiện con người đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi, coi trời bằng vung này lại chỉ thấp hơn mình một chút.
Có thể vì trước đây cậu ta chưa bao giờ đứng gần mình, cũng có khả năng vì cơ thể cậu đối lập với Tần Vân Sinh nên hắn không để ý đến điểm này.
"Tần Vân Sinh, anh coi ta là đồ ngu phải không?"
Thời Thanh giơ tay lên, ngón tay tinh tế chọt vào ngực người đàn ông trước mặt.
Cậu cười lạnh, dí thật mạnh.
Từ nhỏ đã quen sống trong nhung lụa, người không có mấy thịt, cơ bắp càng không, cố dùng sức cũng không hề hấn gì với một quân nhân lâu năm. Đối với Tần Vân Sinh rắn chắc không là gì.
Có lễ phép, hắn không tránh né.
Hắn lạnh nhạt nhìn Thời Thanh, âm thanh trầm thấp chắc chắn:
"Không thưa ngài."
"Không sao?"
Ngài Hầu tước cười ha hả, Tần Sân Sinh phát hiện màu môi cậu khá đậm, căng bóng như một trái cherry đỏ mọng.
Thời Thanh có một khuôn mặt đẹp đến mức khiến người ta phải nhìn đến thất thần, nhưng đáng tiếc phía sau vẻ ngoài đó lại là một nhân cách mục nát.
Hiện tại, Thời Thanh bị Tần Vân Sinh cho là cãi chày cãi cối cười gằn:
"Ta không biết các người lấy tư liệu từ chỗ ta bằng cách nào, mà cũng không muốn biết. Nhưng muốn dội nước bẩn lên người ta thì ta không còn cách nào khác."
"Tần Vân Sinh, tốt xấu gì anh còn tước vị, người chị họ kia của ta cho anh cái gì mà khiến anh tận lực như vậy nhỉ? Thế mà lúc được phái tới, bố ta lại bảo anh là người xuất sắc nhất."
Ngài Hầu tước rút ngón tay lại, trong lời nói tràn đầy khinh thường: "Có vẻ như ai rồi cũng sẽ nhìn nhầm người."
Hai tay buông thõng của Tần Vân Sinh hơi giật giật.
Hắn nhìn con người đang giương nanh múa vuốt trước mặt, nhìn như chính nghĩa lắm. Nội tâm hắn không hề gợn sóng, thậm chí còn cảm thấy nực cười.
Cậu ta lấy đâu ra năng lượng vậy.
Rõ ràng bản thân là người lấy trộm thành quả nghiên cứu của người khác, bây giờ lại muốn đổi trắng thay đen.
Người đang giương nanh múa vuốt – Thời Thanh sỉ vả Tần Vân Sinh và Thời Di Di còn hiểu được, đằng này lại lôi cả Đàm Minh Nghĩa vào.
Cậu hất cằm trào phúng: "Đàm Minh Nghĩa nhìn đần thối, không ngờ lại là loại giả heo ăn thịt hổ/ Cầm công sức của ta đội nồi cho ta, muốn một bước lên mây sao?"
Tần Vân Sinh: "Ngài Thời, đó là nghiên cứu do Đàm Minh Nghĩa độc lập hoàn thành."
Thời Thanh đột nhiên xoay người, chán ghét nhìn Tần Vân.
Hắn vẫn luôn duy trì tư thế quân nhân, đột nhiên chú ý hai tay bên hông Thời Thanh đã nắm lại rất chặt.
“Tôi biết ngay mà, anh cũng giống như những người trước, đều là người của Thời Di Di!”
Lúc trước Tần Vân Sinh chỉ biết chị em họ hai người không hợp nhau thôi, bây giờ nghe ra hình như còn có ẩn ý khác.
Nhưng hắn không định dây vào, trong lòng hắn, cả hai người đều không phải thứ tốt gì.
“Cậu Thời, tôi chỉ đang nói thật thôi.”
Thời Thanh giận đến mức phì cười: “Được, anh nói thật, tôi khiến anh nói thật!”
Cậu bước lên một bước, giơ tay muốn đánh vào bụng Tần Vân Sinh, nhưng lại bị anh sĩ quan phản ứng nhanh đỡ được.
Hầu tước trẻ tuổi bị lực đỡ đòn cực lớn của hắn chắn cho lui mấy bước, cậu nắm cánh tay bị Tần Vân Sinh chặn lại, trong mắt nhanh chóng đầy lửa giận.
“Anh dám đánh tôi!”
Tần Vân Sinh chẳng có thời gian đâu mà nói rõ cho cậu biết đây chỉ là phòng vệ. Nói đúng ra phải là Thời Thanh muốn đánh hắn nhưng lại bị hắn dùng cánh tay chặn lại nên không đánh được, Thời Thanh tức giận định đánh thêm lần nữa.
Thấy cậu duỗi tay sắp đánh, Tần Vân Sinh lần này không đỡ nữa, mà phản ứng nhanh nhẹn nắm chặt cánh tay cậu vặn ra sau lưng.
“A!”
Hầu tước được chiều chuộng từ nhỏ đã bao giờ chịu đau như thế đâu, theo bản năng thét toáng lên, đau đến nỗi giọng nói phát run:
“Đau, anh buông tôi ra!”
Thậm chí Tần Vân Sinh còn nghe thấy tiếng nức nở, hắn sửng sốt.
Hắn không hề dùng sức, đây chỉ là động tác chế ngự để đối phương không làm ra động tác thừa thôi.
Giờ phút này hắn mới bất giác ý thức được cánh tay mình đang nắm mềm mại thế nào, cho dù cách lớp quần áo cũng có thể cảm thấy được sự mỏng manh.
Cảm giác này không giống với cảm giác lúc hắn nắm lấy các chiến hữu khi huấn luyện.
Mà hắn chỉ suy nghĩ có vài giây, hầu tước bị bắt cũng đã giận đến mức cố gắng dùng chân dẫm vào giày của Tần Vân Sinh.
“Buông tôi ra có nghe không hả!”
Lúc này Tần Vân Sinh mới buông tay, ngay khoảnh khắc hắn buông ra, Thời Thanh đã che lại cánh tay phải, giống hệt một con thỏ liều mạng chạy thoát, nhanh chóng rời xa hắn.
Trên trán của hầu tước trẻ tuổi xinh đẹp đã thấm mồ hôi, đuôi mắt hơi đỏ lên, chóp mũi cũng ửng đỏ, cặp mắt hồng hồng vừa phẫn nộ vừa tủi thân oán hận trừng mắt nhìn người đàn ông đứng thẳng đối diện.
“Rốt cuộc Thời Di Di đã cho anh lợi lộc gì mà anh lại giúp đỡ cô ta đối phó với tôi như vậy!”
Vẻ tức giận và đau đớn trên mặt cậu không giống như đang giả vờ, cánh tay phải rũ xuống cũng không được tự nhiên, người đàn ông nhíu mày, nhanh chóng bước đến bắt lấy tay Thời Thanh.
Hầu tước trẻ tuổi lập tức yếu ớt kêu thảm, rõ ràng chỉ bị nắm tay có một chút, lại giống như đang bị cái gì uy hϊếp đến tính mạng không bằng.
“Anh buông tôi ra, buông tôi ra!”
Cậu vừa nói vừa giãy dụa, muốn động đậy nhưng lại không dám, sợ mình vừa động một cái, chỗ bị đau mà người đàn ông đang nắm sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Tần Vân Sinh giả bộ mắt điếc tai ngơ, chỉ nhíu mày kéo tay áo Thời Thanh lên, lộ ra cánh tay trắng như tuyết bên trong.
Lúc này, cánh tay vốn dĩ vừa trắng vừa mềm lại có thêm mấy dấu tay xanh tím ở chỗ phía dưới khuỷu tay.
Hiển nhiên, đây là do Tần Vân Sinh lưu lại.
Hắn ngơ ngẩn.
Ban nãy hắn có thể chắc chắn trăm phần trăm mình không hề dùng sức, thậm chí còn suy xét đến việc trả đũa lúc nãy của Thời Thanh nên còn cố ý nhẹ tay hơn.
Tần Vân Sinh không phải chưa từng đánh nhau với người bình thường, cũng dùng chiêu này được không ít lần rồi, nhưng không có lần nào làm người khác bị thương cả.
Vấn đề không phải do chiêu thức, vậy là do người?
Hầu tước trẻ tuổi vì cánh tay đang nằm trong tay người khác mà không dám giãy dụa nữa, chỉ chửi ầm lên:
“Tần Vân Sinh, tôi biết ngay anh không phải người tốt lành gì mà, anh với Thời Di Di cùng một giuộc với nhau! Uổng công anh thân là nam tước, vậy mà lại làm chó săn cho Thời Di Di. Tôi sẽ không buông tha cho các người đâu!”
Hắn dùng một tay nhẹ nhàng bắt lấy cánh tay Thời Thanh, tay còn lại dùng lực vô cùng nhẹ chậm rãi đè xuống da thịt trắng nõn.
Giọng điệu cậy mạnh của Thời Thanh lập tức dừng lại, trong giọng nói có chút sợ hãi, cặp mắt ửng đỏ quay sang nhìn.
Rõ ràng đã sợ muốn chết rồi nhưng vẫn còn muốn run rẩy hù dọa:
“Anh làm cái gì đó! Tôi nói cho anh biết, bên ngoài có camera, nếu như tôi xảy ra chuyện gì, anh tuyệt đối sẽ không trốn được đâu!”
Quả nhiên, đợi đến khi nhấc tay lên, chỗ đó đã đỏ ửng, nhìn thoáng qua như bị ai đánh rất mạnh vậy.
Lúc trước hắn cũng biết có một số quý tộc được nuôi nấng trở nên rất yếu ớt, nhưng đúng là không ngờ có thể yếu ớt đến mức này.
Biết Thời Thanh không phải đang giả vờ giả vịt, Tần Vân Sinh giương mắt, nhìn hầu tước trẻ tuổi đang đỏ mắt tủi thân, thảm thương nhìn mình, trong lòng đột nhiên có chút tiếc thương rất lạ.
Hắn nhẹ nhàng buông tay, lui về phía sau một bước: “Xin lỗi.”
Hầu tước trẻ tuổi cảnh giác ôm cánh tay mình, nhìn người đàn ông vài lần, dường như đang xác nhận ban nãy hắn có cố ý không.
Mãi đến khi thấy trên mặt Tần Vân Sinh không có biểu cảm dư thừa nào, cậu như thể tìm được một chút tự tin, đứng dậy hừ lạnh một tiếng.
“Tôi biết ngay mà, anh cũng giống như Thời Di Di, lật lọng cũng nhanh thật!”
Từ nãy đến giờ cậu vẫn đánh đồng hắn với Thời Di Di. Tần Vân Sinh ban nãy lười giải thích, nhưng bây giờ nhìn Thời Thanh giống như con thỏ đang hoảng sợ cảnh giác nhìn mình, anh sĩ quan trẻ tuổi hơi giật giật ngón tay.
“Cậu Thời, tôi phải nói cho rõ, tôi không có quan hệ gì với cô Thời cả.”
Đuôi mắt Thời Thanh vẫn còn đỏ, nhưng trên mặt lại trở về vẻ kiêu căng như cũ:
“Đã giúp đỡ cô ta liên kết với Đàm Minh Nghĩa đổ tội cho tôi rồi còn bảo không có quan hệ gì? Anh coi tôi là đồ ngu à?”
Lúc trước Tần Vân Sinh vẫn cho rằng Thời Thanh chết đến nơi vẫn già mồm, nhưng hôm nay nhìn Thời Thanh cánh tay bị thương, đuôi mắt đỏ hồng, trên mặt xen lẫn tức giận lẫn tủi thân, không ngờ hắn lại có chút do dự.
Hắn nói: “Nghiên cứu này đúng là do Đàm Minh Nghĩa nghiên cứu phát minh ra, tôi tận mắt nhìn thấy.”
“Tôi khinh!”
Thời Thanh cười mỉa: “Tôi bỏ nhiều công sức như thế, anh nói là cậu ta thì chính là cậu ta à?”
Hầu tước trẻ tuổi có lẽ là vì đau đớn lẫn kích động nên lúc nói chuyện ngoại trừ âm rung ra thì dường như còn xen lẫn chút giọng mũi nghèn nghẹn:
“Bây giờ toàn bộ Viện Khoa học – Kỹ thuật đều không tin tôi, tất cả mọi người đều nhìn tôi bằng ánh mắt đó, ngay cả cha cũng trách tôi, anh vừa lòng chưa? Các người đã đạt được mục đích rồi đó.”
Tần Vân Sinh nhìn người trước mặt đang kích động đến mức cả người run rẩy, đuôi mắt đỏ hồng.
Tủi thân như vậy, không giống như đang làm bộ.
Lần đầu tiên hắn nghi ngờ phán đoán của mình.
“Cậu Thời, nếu do cậu nghiên cứu thật thì có thể tranh luận với Đàm Minh Nghĩa mà.”
“Ha, tôi không thèm đi đấy.”
Thời Thanh cười mỉa, trên mặt tràn đầy nét kiêu căng đặc trưng của quý tộc: “Cậu ta dựa vào cái gì mà muốn tôi phải ra mặt, thứ này không phải đồ của cậu ta, cho dù bây giờ cậu ta có đổ tội cho tôi, trộm thành quả của tôi, rồi còn tìm các người làm chứng thì sau này cũng sẽ lộ ra thôi.”
“Các người ở đó làm trò, tôi không thèm đấu với các người.”
Tần Vân Sinh nhìn người trước mặt, cậu kiêu ngạo nâng cằm, gương mặt xinh đẹp yêu nghiệt đầy vẻ “Ông đây ngồi chờ các người tự diệt”.
Nhìn qua đúng là vô cùng tự tin.
Người đàn ông một thân quân phục thẳng tắp: “Nhưng nếu cái này thật sự do Đàm Minh Nghĩa tự mình nghiên cứu phát minh ra thì sao?”
“Không có chuyện đó đâu.”
Giọng nói của hầu tước trẻ tuổi tràn đầy châm chọc: “Gần đây cha đang phát sầu vì kỹ thuật máy bay không người lái, chip là do tôi vì kỹ thuật máy bay không người lái nên nghiên cứu ra, cậu ta là một tên bình dân, ngay cả chuyện quốc gia đang nghiên cứu phát minh ra máy bay không người lái mới cũng không biết, làm sao nghiên cứu ra chip được.”
“Cứ chờ mà xem, sớm muộn gì các người cũng sẽ bị lộ.”
Tần Vân Sinh ý thức được, dù tình huống trước mắt như thế nào, chỉ cần Thời Thanh còn chút kiêu ngạo này, cậu sẽ không ra mặt tranh luận.
Quân nhân suy xét kĩ một giây, quyết đoán dùng phép khích tướng chuyên dùng để đối phó với loại tính cách này của Thời Thanh.
“Cậu Thời không đi tranh luận là vì không dám đúng không?”
Vốn dĩ Thời Thanh còn đang đầy mặt “Ta đây là quý tộc kiêu ngạo” quả nhiên bùng nổ.
“Tôi không dám?! Tôi không dám á?! Tôi không trộm thành quả của người khác, sao lại không dám chứ!”
Cậu giương nanh múa vuốt phẫn nộ nhìn Tần Vân Sinh, nâng tay trái tiến lên vài bước, trông có vẻ rất muốn đánh cho đối phương một cái.
Đi được hai bước, lại nhớ tới vừa rồi không đánh lại được người ta mà ngược lại còn bị thương thảm trạng, ánh mắt cậu thoáng hiện vẻ nhút nhát, nhưng vẫn cố giữ khí thế trên mặt, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang lại đi rồi trở về.
Cậu ôm máy tính trên bàn lên, hừ lạnh nói:
“Hôm nay tôi sẽ cho anh xem rốt cuộc tôi có dám hay không.”
…
Đàm Minh Nghĩa đang nghiêm túc làm việc.
Những người khác trong phòng cũng rất yên tĩnh.
Đang yên đang lành, đột nhiên truyền đến một tiếng vang cực lớn.
Rầm!
Cửa sắt bị đẩy mạnh từ bên ngoài, trong vẻ mặt hoang mang của mọi người, hầu tước trẻ tuổi ôm laptop, tới chỗ máy in, nhấn trên mặt máy mấy cái.
Nhìn máy in bắt đầu hoạt động, cậu đứng một bên canh, lạnh lùng tức giận nhìn chằm chằm Đàm Minh Nghĩa.
Đàm Minh Nghĩa: “…”
Tuy rằng cậu ta là thiên tài, nhưng tuổi vẫn còn nhỏ, tính tình tốt, thấy bộ dạng Thời Thanh như thế thì không dám nói tiếng nào.
Chỉ yên lặng rụt về phía sau.
Nhưng Thời Di Di nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt lại lộ ra một tia vui mừng, bước lên nói lý lẽ: “Thời Thanh, cậu lại muốn làm gì nữa đây. Ăn trộm thành quả nghiên cứu của người khác còn chưa đủ, giờ còn muốn uy hϊếp người ta nữa à?”
Thời Thanh lạnh lùng nhìn chị họ:
“Thời Di Di, chị chắc chắn là tôi ăn trộm chứ?”
Thời Di Di đương nhiên chắc chắn, Thời Thanh là cái loại gì cô còn không rõ chắc?
Giọng điệu của cô ta rất khí phách: “Dĩ nhiên là tôi chắc chắn. Thời Thanh, cậu quay đầu là bờ đi, rời khỏi Viện Khoa học – Kỹ thuật vẫn còn kịp đấy.”
Tần Vân Sinh vừa bước vào đã thấy hầu tước tuổi trẻ hơi nghiêng mình về phía trước, đôi môi đỏ hồng diễm lệ nhả ra hai chữ với Thời Di Di:
“Không! Đấy!”
“Chị muốn đổ tội cho tôi, tôi không cho chị toại nguyện đâu.”
Thời Di Di thiếu chút nữa đã cười ra tiếng.
Thời Thanh còn cần cô ta đổ tội à. Cả người cậu đều lún trong bùn rồi nhé!
Lúc này cô ta còn có tâm trạng muốn xem kịch vui: “Cậu muốn nói như nào thì cứ nói, dù sao sự thật cũng sẽ không đổi.”
“Nhưng tôi nói trước, cậu với tôi lớn lên với nhau, bản lĩnh của cậu như thế nào tôi rất rõ, nếu hôm nay cậu thật sự có thể chứng minh thành quả này là của cậu, tôi sẽ ăn hết tài liệu cho cậu xem.”
Hầu tước trẻ tuổi vừa rồi còn ra vẻ “Tổ cha nó không thể nhịn nổi”, giờ lại lập tức thay đổi sắc mặt, cậu đứng thẳng, thậm chí còn cười, nóng lòng suốt ruột muốn làm ngay.
“Là chị nói đấy nhé.”
Sau đó, vẻ mặt của Thời Thanh không còn nóng nảy nữa, cậu đứng bên cạnh máy in, ngón tay thon dài xinh đẹp gõ gõ, trông dáng vẻ đang gấp không ngờ nổi nữa rồi.
Máy in không ngừng nhả tài liệu, cuôi cùng cũng ngừng.
Thời Thanh dùng tay trái cầm tài liệu, bước thẳng đến trước mặt Đàm Minh Nghĩa, ném tài liệu vào mặt cậu ta:
“Cậu, đến tranh luận với tôi.”
Đàm Minh Nghĩa nơm nớp lo sợ đánh mắt nhìn Thời Thanh đang hùng hùng hổ hổ, cẩn thận cầm lấy tài liệu lên nhìn một chút.
Vừa nhìn thấy, đôi mắt của cậu ta lập tức sáng rực lên.
Tần Vân Sinh đứng một bên nghe.
Làm một quân nhân hoàn toàn không hiểu biết gì về phương diện này, lời nói của Thời Thanh với Đàm Minh Nghĩa lọt vào tai hắn liền biến thành:
“Phương thức vận hành của cái này là #¥%……&*.”
“Thiết kế lý niệm #¥%¥¥……”
“Về #¥*¥%……”
Tuy rằng thuật ngữ chuyên ngành vào tai hắn liền tự động biến thành loạn mã, nhưng Tần Vân Sinh có thể thấy, thời gian hai người nói chuyện càng lâu, biểu cảm của Đàm Minh Nghĩa càng hưng phấn.
Thâm chí ánh mắt nhìn Thời Thanh còn có chút sùng bái.
Ngay cả những người khác cũng nhìn Thời Thanh như thượng đế.
Thời Di Di đã hoàn toàn ngây dại, cô ta nhìn em họ đang đĩnh đạc nói chuyện kia bằng ánh mắt không thể tin nổi, chỉ cảm thấy trước mắt đen đi từng đợt.
Thời Thanh và Đàm Minh Nghĩa giao lưu hơn bốn mươi phút, cuối cùng kết thúc vì Thời Thanh nói nhiều đâm mệt.
Cuối cùng, Đàm Minh Nghĩa vóc người nho nhỏ hưng phấn nói: “Anh Thời, anh lợi hại thật đó, em muốn xin lỗi anh, tuy rằng chúng ta đều phát minh ra chip, nhưng của anh dùng trong quân sự, của em dùng trong sinh hoạt đời thường, em hoàn toàn không nghiên cứu phát minh ra được chip của anh.”
Hầu tước trẻ tuổi kiêu ngạo nâng cằm: “Không sao, tôi cũng muốn xin lỗi cậu, những gì cậu vừa nói cũng chứng minh được đó là do chính cậu độc lập nghiên cứu phát minh ra.”
Nói rồi, cậu vươn tay trái, nhét một tờ tài liệu vào tay Đàm Minh Nghĩa: “Cầm giúp tôi, tay phải của tôi không tiện.”
Đàm Minh Nghĩa ngoan ngoãn cầm, sau đó liền thấy tay trái Thời Thanh dùng sức một chút, toàn bộ tài liệu bị xé làm đôi.
Cậu ta kinh ngạc: “Anh Thời, anh làm gì vậy?”
Tuy biết trong máy tính chắc chắn có bản lưu, nhưng trơ mắt nhìn những tài liệu mà cậu ta coi là trân bảo bị xé, Đàm Minh Nghĩa vẫn cảm thấy đau lòng.
Thời Thanh lại cầm một tờ tài liệu, nhét vào trong tay cậu, vừa xé vừa nâng cằm rất đắc ý, quay đầu nhìn Thời Di Di:
“Tôi xé nhỏ ra rồi.”
“Ăn cho kĩ vào nhé.”