- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Nhanh
- Toàn Thế Giới Đều Biết Ta Là Người Tốt
- Chương 60
Toàn Thế Giới Đều Biết Ta Là Người Tốt
Chương 60
Trương Hải Tường sững sờ, phía sau vang lên tiếng bé gái kêu lên vui mừng: “Ba ba! Ba ba! !”
Anh theo bản năng quay người, nhìn thấy con gái được vợ ôm vào lòng đang nhìn anh giang tay đòi bế cười.
“Bé con…”
Anh vô thức gọi con, bé gái trong lòng mẹ càng vui vẻ hơn, liên tục gọi ba.
Nước mắt người vợ tuôn trào, nghẹn ngào nhỏ giọng với con: “Ba đang ở bên trong, ba sẽ ra với con ngay mà.”
Bé gái nghiêng đầu không hiểu.
Ba đang ở bên kia mà?
“Con gái ngươi chưa tròn 5 tuổi, vẫn nhìn thấy ngươi.”
Thời Thanh lôi một hộp bánh trứng trong túi áo ra ăn vui vẻ. Ăn xong, Mông Khanh bên cạnh quen thuộc cầm khăn tay lau miệng cho cậu.
Trương Hải Tường đầy hoang mang, anh không nỡ lòng rời mắt khỏi vợ con, nhìn Thời Thanh:
“Nên bây giờ tôi.. chết rồi?”
“Vẫn chưa, nhưng không khác nhau mấy.”
Thời Thanh vỗ vỗ Mông Khanh: “Ngươi nói với hắn.”
Mông Khanh chần chờ liếc sang bé gái đang nhìn về phía này, thì thầm với Trương Hải Tường: “Anh chỉ thọ tới hôm nay.”
“Vì cơ thể trong trạng thái hôn mê, anh xuất hồn trở thành vong hồn.”
“Vong hồn…”
Trương Hải Tường giờ mới hiểu ra, bệnh nhân trẻ tuổi lúc trước tìm mình liên tục nói mấy lời kỳ lạ.
Thì ra bọn họ… đều là ma quỷ cả.
Sự thật được lột trần, những ký ức mơ hồ dần ùa về.
Mỗi sáng thức dậy, ngày nào cũng như ngày nào đánh một cái ngáp rồi sửa soạn đi làm, không dừng bước, không ngừng giúp đỡ bệnh nhân.
Vậy mà mình đã chết rồi sao…
Anh cảm thấy chân mình mất hết sức lực, đỡ tường chậm rãi ngồi xuống ghế dài, trong mắt chỉ có một mảng mờ mịt.
“Hai người đến đón tôi sao?”
“Chúng tôi không phải đến đón anh, chúng tôi…” Mông Khanh dừng lại, quay sang Thời Thanh: “Chúng ta đến đây làm gì ?”
Thời Thanh nhíu mày: “Đương nhiên là đến xem trò vui.”
“Đây là lần đầu ta thấy kiểu vong hồn như hắn đó. Xác còn mà đã xuất hồn rồi.”
“Với lại hôm nay hắn xuống địa phủ mà, mình tranh thủ đi ké xe luôn.”
Mông Khanh chần chờ nhìn Ma Vương, cẩn thận chọn từ, thì thầm vào tai Thời Thanh: “Nói thế có sao không, anh ta đã tổn thương vậy rồi.”
Thời Thanh nghiêng đầu, môi chạm vào tai đạo trưởng, cũng thì thầm, chỉ là ý tứ trong câu nói lại ma mị. So với nói thầm, thì gọi là khẽ rì rầm thì đúng hơn:
“Thân là Ma Vương, hình thành từ hết thảy năng lượng tiêu cực trên đời, ngươi nghĩ ta mà lại đi giúp người khác?”
Nói xong, cậu vắt chân ngửa đầu:
“Được rồi, đợi thôi.”
Mông Khanh không cảm thấy câu trả lời của Thời Thanh kỳ lạ, hắn chỉ nghĩ rằng ý của Thời Thanh không phải như cậu nói.
Lúc nãy ở nhà xác cậu còn để hắn siêu độ mà.
Nghĩ vậy nhưng hắn vẫn không nói gì, im lặng lấy ra một cái túi nhỏ, bên trong đựng hạnh nhân, hắn cầm lên đặt vào tay Ma Vương.
Ma Vương sững sờ, sau đó hung ác nhìn hắn: “Làm gì.”
Mông Khanh bị giọng điệu của cậu làm cho đỏ mặt, hắn lắp bắp nói: “Đây là hạnh nhân, ăn rất ngon. Sư huynh đưa cho ta, bảo là người trong thôn mình làm, không phun thuốc, mùi vị rất thuần.”
Thấy Thời Thanh không trả lời, mặt vị đạo trưởng còn đỏ hơn.
Hắn bổ sung thêm: “Ta đã ăn thử mấy viên rồi, cắn một miếng sẽ cảm giác được hương vị ngồn đậm tan ra trong miệng, nên muốn cho ngươi ăn thử.”
Thời Thanh nhìn viên hạnh nhân trên tay mình, nheo mắt, há miệng.
Muốn đút.
Mông Khanh thấy, mặt đỏ gay gắt, nhưng vẫn cầm hạnh nhân đưa đến miệng Ma Vương.
Miệng Ma Vương không nhúc nhích, cuốn lưỡi một cái, ngậm hạnh nhân vào mệng.
Tay vị đạo trưởng run lên.
Bùm ——
Cả cái ót lên mang tai hắn đỏ tấy lên, hắn căng thẳng rụt tay lại sau đầu xoa xoa, lắp bắp : “Ngươi, ngươi làm cái gì!”
“Ăn hạnh nhân chứ làm gì má.”
Thời Thanh thoải mái ngửa ra sau, cả người nằm dài trên ghế, hé miệng: “Ổn áp phết, miếng nữa.”
Mông Khanh ngượng chín mặt đang lấy khăn lau đi vệt nước trên ngón tay, lại lén nhìn Thời Thanh.
Hắn nhỏ giọng nói: “Đừng có trêu ta nữa.”
“Tùy tâm trạng á.”
Thời Thanh nói xong, há miệng: “A.”
Vì vậy vị đạo sĩ trẻ kia cứ ngồi bên cạnh, để cậu gác chân lên đùi, một tay đút hạnh nhân cho cậu ăn.
Nhìn Thời Thanh ăn vui vẻ, hắn nhịn không được cũng ăn một miếng.
Sau đó biến thành:
Hắn một miếng, Thời Thanh một miếng, hắn một miếng, Thời Thanh một miếng.
Hai người ăn vui vẻ.
Trương Hải Tường chứng kiến toàn bộ quá trình: “…”
Anh đã chết, có thể nhìn thấy luồng khí tỏa ra từ người Thời Thanh và Mông Khanh.
Một cái đen phát sợ.
Một cái trắng lóa cả mắt.
Hai người này lại còn có thể bình thản ăn uống cùng nhau.
Thế giới này thật kì diệu.
Tuy không quen biết anh cũng không dám làm gì phật lòng hai người này, Trường Hải Tường đến ngồi xổm bên cạnh.
Trương Hải Tường nhìn bức tường tự kỉ.
“Bác sĩ Trương.”
Cậu thanh niên chọt chọt Trường Hải Tường.
“Ừm, đừng buồn, sống chết có số, không sớm thì cũng muộn.”
Trương Hải Tường dí trán vào tường.
“Chú không muốn chết.”
Cậu thanh niên tỏ ra cảm thông.
“Ừm, bác sĩ Trương à, bác sĩ nghĩ đi, thế giới này rộng lớn như vậy, chúng ta chết rồi cũng không có gì to tát.”
Cậu ta cảm thán: “Thật ra lúc cháu mới chết cũng không chấp nhận được, nhưng nghĩ lại mình còn chưa kết hôn. Nhưng cháu còn đứa em, còn anh trai, không có tiền không có nhà, cháu chết rồi ba mẹ buồn một thời gian, có anh em chăm sóc thì chắc cũng không sao.”
“Bác sĩ Trương thử nghĩ thế xem có dễ chịu hơn không?”
Trương Hải Tường càng trầm hơn, cụng đầu vào tường:
“Chú không thể chết, chú với vợ đều là con một. Sức khỏe vợ chú không tốt, con gái thì còn nhỏ, mẹ chú lớn tuổi, ba chú bị tai nạn xe để lại di chứng, bệnh tật triền miên. Còn ba mẹ vợ nữa, nếu chú đi thì họ phải làm sao.”
“Nhà với xe mua trả góp chưa xong, con gái chưa đi nhà trẻ. Con bé thích vẽ lắm, vợ chồng chú định đợi nó lớn hơn chút nữa sẽ cho nó đi học vẽ. Thế mà giờ chú chết rồi, trong nhà thiếu mất một người kiếm tiền, chắc con bé sẽ không thể đi học vẽ được rồi.”
Thanh niên không nhà không xe không vợ con: “…”
Cậu ta cười khan: “Nhìn bộ dạng của chú có vẻ không may mới qua đời nhỉ.”
“Nhưng chuyện cũng thế rồi, không thể quay lại được nữa, chú phải chấp nhận thôi.”
Trương Hải Tường đập đập đầu vào tường.
“Ôi trời, bác sĩ Trương, đừng tự làm đau bản thân nữa!”
Trương Hải Tường kéo tay cậu thanh niên ra: “Cậu đừng cản tôi, dù gì cũng chết rồi, sao đau được nữa. Cậu để tôi bình tĩnh một chút.”
Anh đập đập đầu, đột nhiên có cảm giác không đúng, mơ hồ ngẩng đầu lên, duỗi tay xoa xoa, xoa trúng một cục u.
Trương Hải Tường: “…”
Cậu thanh niên: “Cháu định nói, dù là vong nhưng ngoại trừ việc không đυ.ng vào con người được thì mấy thứ khác đều đυ.ng được. Va vào tường tất nheien sẽ đau, chỉ có điều không chết thôi, à không đúng, phải nói là vì đã chết rồi nên không thể chết nữa.”
Trương Hải Tường: “…”
Cậu thanh niên vỗ vai anh: ”Đi tìm người trị thương thôi, chú là vong rồi, vết thương sẽ mau lành thôi. Không bị gì mới xuống địa phủ được, nếu ở lại đây ngày nào cũng đau chết đi sống lại, thà tan biến luôn còn hơn .”
Trương Hải Tường: “…”
Cái gì mà vong vong các thứ, anh tưởng mình biến thành ma bác sĩ, thì ra là kiểu ma này.
Anh vác cái trán sưng to ngẩng đầu nhìn cậu thanh niên trước mặt:
“Thế bị đau là không đi được hả?”
“Thì đó, cháu định đi sớm rồi nhưng bị đau quá nên không đi được.”
Trương Hải Tường nhìn vợ đang đợi trước cửa phòng phẫu thuật cùng con gái đang quan sát mình, khẽ cắn răng, tiếp tục quay lại đập đầu.
“Bác sĩ Trương, chú làm gì thế? !”
Trương Hải Tường nhịn đau cắn răng nói: “Chú không đi địa phủ đâu! Chú muốn ở lại chăm sóc gia đình chú.”
Cậu thanh niên: “Bác sĩ Trường à chú bình tĩnh đã, đừng kích động!”
Trương Hải Tường tiếp tục đập đầu vào tường:
“Chú không kích động. Chú rất tỉnh táo, chú không đi được, chú phải chăm sóc bọn họ. Đau thì đau, đàn ông con trai ngại gì chút đau này! Cháu đừng can chú, chú phải ở lại!”
Cậu thanh niên: “Không phải đâu mà, cháu muốn nói chú là vong hồn, lúc còn sống có công đức, chết rồi bị thương vẫn đi địa phủ được.”
Trương Hải Tường đang ra sức đập đầu: “…”
Anh dừng lại, quay đầu nhìn cậu thanh niên: “Công đức này có cho người khác được không? Như cháu.”
“Có công đức là tốt, chú đưa cháu làm gì. Có công đức đời sau nhất định sẽ được đầu thai vào một cuộc đời tốt.”
Trương Hải Tường sờ trán, không cảm xúc quay người, dựa vào tường, nhìn vợ con.
“Đời sau có liên quan đến đời này không?”
“Hồi còn nhỏ chú yếu lắm, bệnh tật riết. Nhờ ba mẹ chăm sóc nuôi chú lớn. Chú với vợ quen nhau 8 năm mới kết hôn, con gái chúng ta từ nhỏ đã ngoan, nhưng chú lại không làm tròn trách nhiệm một người ba, bận rộn với công việc, không thể chơi cùng với con bé.”
Anh nhìn đứa con gái không biết gì đang nhảy nhót xung quanh vợ, nụ cười trên mặt không hề phai.
Nhìn một chút, Trương Hải Tường cũng cười:
“Con bé nhà chú ngoan thật, không bao giờ bắt ba chơi cùng. Khi nào chú về nhà nó cũng chạy ra mở cửa đón, chú làm gì cũng đi theo, cứ như một cái đuôi nhỏ vậy.”
Cười, rồi sẽ khóc.
“Con bé còn nhỏ thế, không biết gì, chưa học được gì, sao chú… Sao chú bỏ rơi nó được, vợ chú không khỏe, một mình em ấy sao chống đỡ được…”
Trương Hải Tường khịt khịt mũi, lau nước mắt: “Dù họ không nhìn thấy chú, chú cũng phải ở lại đây, chăm sóc họ, quan sát con gái mình khôn lớn.”
Thời Thanh ngậm hạnh nhân, nhai nhai vài lần rồi nuốt xuống, nhìn phía Trương Hải Tường: “Ý của ngươi cũng tốt, nhưng có một vấn đề.”
“Vong hồn mà ở lại trần gian quá lâu, sẽ từ từ quên đi những chuyện trước đây, rồi quên mất bản thân, sau đó biến thành du hồn, ngơ ngác sống qua ngày.”
“Du hồn còn chấp niệm, nhưng không biết là yêu hay hận ai, ở lại vì ai. Ngươi cũng không muốn sau khi biến thành du hồn rồi vô thức hại gia đình đấy chứ.”
Trương Hải Tường thống khổ hơn.
Anh khóc, nước mắt nước mũi đầm đìa, dán mặt vào tường, im lặng không nói gì.
Cậu thanh niên bên cạnh nhìn rồi thở dài, vỗ vai anh: “Đừng buồn, bác sĩ Trương.”
“Chú ra đi thế này là may mắn rồi, cái bệnh viện này nhiều người như vậy. Không biết bao nhiêu vong hồn bị thương phải ở lại đây, vong như chú ít lắm, lũ còn lại ở đây một ngày là bị Hắc Bạch Vô Thường kéo đi rồi. Kết cục của tụi nó không phải hồn phi phách tán đâu, mà là biến thành du hồn.”
“Nghĩ thế cũng tốt mà, đúng không?”
Trương Hải Tường lau nước mắt, nhìn vợ con, rồi nhìn lại bản thân đã có hai thứ tóc rồi mà vẫn khóc như con nít.
“Thật sự không có biện pháp sao? Chú nhất định phải đi hả?”
Thời Thanh uốn éo người, đổi phía nằm lên đùi Mông Khanh: “Theo lẽ thường mà nói ấy, hết thọ, phải đi.”
Mông Khanh nhìn Trương Hải Tường, lại bị Ma Vương kéo đầu lại.
“Nhìn ai đấy, ta mới là người ngươi yêu, nhìn ta nè.”
Cậu há miệng: “A.”
Vị đạo trưởng đỏ mặt, nhịn xuống sự xấu hổ, đang có người khác ở đây mà chứ, sau đó tiếp tục đút hạnh nhân cho Thời Thanh.
Hắn nhìn cái đùm trên tay.
Hột nào to, ngon thì đút Thời Thanh ăn.
Hạt nhỏ, xấu thì mình ăn.
Cậu thanh niên ao ước nhìn hai người, thở dài: “Sao chết rồi cháu vẫn phải nhìn người khác ân ái nhỉ. Mé, mong kiếp sau không FA.”
Nói, y vỗ vỗ vai Trương Hải Tường:
“Không sao đâu bác sĩ Trương, không cần an ủi cháu đâu. Có chú đồng cam cộng khổ là tốt lắm rồi.”
Trương Hải Tường bi ai nhìn bọn họ.
“Ở nhà chú với vợ cũng như thế đó.”
Cậu thanh niên: “…”
Y nghĩ rằng, lúc còn là người thì làm bóng đèn riết.
Nay thành quỷ làm bóng đèn công suất gấp đôi.
Đang nghĩ ngợi thì y thấy Trương Hải Tường lảo đảo đứng lên, bay tới chỗ Thời Thanh.
Y vội vàng kéo tay Trương Hải Tường nhưng chậm một bước, y thều thào: “Bác sĩ Trương, chú nghe cháu đừng đi chú ơi. Hai người đó là hạng trâu bò đấy, phất tay cái mình hóa hư vô luôn.”
Trương Hải Tường không nghe, vẫn vác cái trán sưng tới bên cạnh hai người.
Anh cúi chào, hỏi: “Chào hai cậu, lúc nãy có nghe hai người bảo đi ké xe xuống địa phủ. Vậy cho hỏi hai người biết thời gian tử vong của tôi không?”
Thời Thanh dùng đầu cà cà Mông Khanh: “Ngươi nói cho hắn biết.”
Mông Khanh nghe lời bấm đốt ngón tay: “Trưa nay, 12 giờ 53 phút 7 giây.”
“Còn 3 tiếng.”
Thời Thanh phất tay, một cái đồng hồ thiệt to hiện lên trên tường, vang lên từng tiếng tích tắc tích tắc.
“Muốn làm gì thì mau lên.”
Trương Hải Tường nhìn cái đồng hồ lớn tượng trưng có thời gian còn lại của mình, lau nước mắt, khom người cúi đầu:
“Cảm ơn hai người.”
Anh bay về cạnh cậu thanh niên: “Không phải cháu nói trong bệnh viện này có nhiều ma bị thương hả? Kêu họ tới đây, chú chữa cho.”
“Dạ?”
Chàng trai hoang mang: “Bây giờ sao? Nhưng mà nhiều lắm, quỷ y chữa trị cũng cần sức lực mà, anh sẽ rất mệt đấy.”
“Mệt thì mệt thôi, ai bảo tôi là bác sĩ chứ.”
Trương Hải Tường lau sạch nước mắt, cố gắng thẳng lưng lên: “Lúc tôi sống có thể mệt chết, bây giờ đã chết rồi, đâu thể mệt chết thêm lần nữa.”
“Dù sao thì tôi cũng không ở lại được, vậy chẳng bằng làm chuyện tốt, chỉ là hy vọng, hy vọng...” Giọng nói anh ta mang theo tiếng nức nở: “Tôi cũng không cần đầu thai tốt gì, tôi làm nhiều chuyện tốt hơn, hy vọng phúc có thể rơi xuống người nhà tôi.”
Chàng trai: “Cái này hình như không được đâu, công đức là của mình, chỉ có bản thân mới dùng được thôi.”
“Kệ đi, ai bảo tôi là bác sĩ chứ.”
“Được rồi, anh không ngại mệt là được.”
Cậu ta chạy tới chỗ cửa sổ, ló đầu ra hét to xuống bên dưới:
“Này! Bên dưới kia! Quỷ y trên tầng cao nhất! Muốn chữa vết thương thì mau tới đây! Chỉ có ba tiếng đồng hồ thôi!!”
Cậu ta hét xong thì lại ngồi trở về bên cạnh Trương Hải Tường, Trương Hải Tường nhìn hành lang trống không không có ai: “Đâu có quỷ đâu.”
“Đều đang chen nhau đi lên cả đó.”
Chàng trai ló đầu ra nhìn: “Ở bệnh viện có quá nhiều quỷ không rời đi được, hơn nữa anh là hồn sống, có rất nhiều quỷ không nhận ra anh, nếu không thì tôi cũng không tìm anh lâu như vậy.”
Trương Hải Tường nhìn xuống theo: “Nhiều lắm sao? Tôi cũng chẳng để ý, không biết có bao nhiêu...”
Lời của anh ta nghẹn lại trong cổ họng.
Trong cầu thang bộ, một đám quỷ đen sì đi lên, chen chúc nhau, trong mắt mỗi một con đều tràn ngập khát vọng được sống tiếp.
“Là Quỷ y sao!”
“Thực sự là Quỷ y à!”
“Hu hu hu tốt quá rồi, gần đây tôi cảm thấy đầu óc tôi không tốt lắm, còn tưởng tôi sắp biến thành du hồn rồi chứ.”
“Trời ơi, đây chẳng phải là bác sĩ Trương sao! Bác sĩ Trương anh còn nhớ tôi không, cái người một năm trước đó, anh từng chữa chân cho tôi, kết quả tôi thật xui xẻo, nửa năm trước lại tai nạn xe, vừa vào tới viện thì ngỏm luôn.”
“Bác sĩ Trương à, hai chúng ta coi như cũng có giao tình, anh chữa cho tôi trước đi!”
“Nào né ra né ra, xếp hàng đi, tôi tới trước, Quỷ y đại nhân, không ngờ rằng anh trẻ như vậy, tôi còn tưởng Quỷ y là người già, tìm mấy lần cũng không tìm được.”
Trương Hải Tường nhìn biển quỷ trước mặt: “...”
Hóa ra bệnh viện, có nhiều quỷ như thế này à...
Đám quỷ này chen chúc nhau, nhưng đều ăn ý tránh xa Thời Thanh và Mông Khanh.
Thời Thanh cũng không cử động, chỉ thét to một tiếng: “Bác sĩ, anh không cần chữa như lúc còn sống, trực tiếp bóp bằng tay là được rồi.”
“Bóp bằng tay?”
Trương Hải Tường thử bóp lên cái cổ mà con quỷ đầu tiên tới chữa thương đưa tới, quả nhiên anh ta vừa bóp, máu không còn chảy nữa.
Chỉ là lần đầu làm, không cẩn thận bóp cho nhọn ra.
Trương Hải Tường: “...”
“Xin lỗi xin lỗi, tôi ấn lại cho cậu.”
“Không sao không sao.”
Con quỷ này ôm lấy cổ rồi chui ra ngoài: “Cảm ơn anh, má ơi tôi đã chết hai mươi năm rồi, cũng đã tới thời gian nên đầu thai rồi, lần trước gặp Quỷ sai, nói với tôi rằng nếu tôi còn không mau đi, kiếp sau mẹ tôi sẽ sinh một đứa bé chết yểu mất.”
“Quỷ y đại nhân! Tôi đi xếp hàng ở Tử Hà trước đây, đại nhân à, có duyên chúng ta lại gặp nhé!”
“Á đợi đã.”
Anh ta lại chui lại, ôm lấy Trương Hải Tường một cái: “Đại nhân, tôi biết anh khóc rồi, ôm anh một cái nhé, đừng khóc nữa.”
Nói xong, anh ta lại chui ra chạy mất.
Trương Hải Tường: “... Đúng là một con quỷ hoạt bát.”
Thời gian tiếp theo, anh ta cứ như không biết mệt vậy, chữa trị cho từng con quỷ bị thương.
Bởi vì cái này không giống với cách chữa trị bình thường, chữa cũng rất nhanh, chỉ là từ đầu đều đứng bất động nên có hơi mệt.
Chàng trai đã được chữa khỏi từ sớm rồi, cậu ta không vội đi đầu thai, đứng ở bên cạnh nhìn, thấy Trương Hải Tường dừng lại day trán trông có vẻ rất mệt mỏi bèn đề nghị rằng: “Bác sĩ Trương, nghỉ ngơi một lát đi, thế này thì tốn sức quá.”
Trương Hải Tường ngẩng đầu lên nhìn quỷ đang xếp hàng, cố gắng đứng thẳng người dậy: “Không sao, nhân lúc tôi còn ở đây, nhanh chóng chữa cho bọn họ, nếu không tôi đi rồi, bọn họ lại phải đợi nữa.”
Hơn nữa còn có thể chưa đợi được Quỷ y tiếp theo tới đã biến thành du hồn trước rồi.
Anh ta cứ thể bóp vết thương cho những con quỷ đang bay này, vừa nở nụ cười mệt mỏi, vừa nói với chàng trai ở bên cạnh: “Chữa cho quỷ đơn giản hơn chữa cho người nhiều.”
“Đương nhiên rồi.”
Chàng trai nói xong, lại đứng lên thét to: “Này, xếp hàng thì đứng về phía tay trái, đừng chắn Quỷ y đại nhân nhìn vợ với con gái anh ấy chứ.”
Một đám quỷ đều đứng về phía bên trái, không bị bọn họ chắn lại, hai mẹ con đợi ở cửa đều rơi vào trong mắt Trương Hải Tường.
Anh ta lại muốn khóc tiếp rồi.
Không biết lặp đi lặp lại động tác bóp vết thương bao nhiêu lâu, thời gian trôi qua từng giây từng phút một, quỷ xếp hàng cũng giảm đi đa số.
… Ting!
Cửa thang máy mở ra.
Hai người già đỡ lấy nhau đi vào.
Ngay lúc đó, thời gian như ngừng lại, Trương Hải Tường sững sờ nhìn bọn họ loạng choạng đi tới cửa phòng phẫu thuật.
Vợ anh ta đi lên đón, còn chưa nói lên lời, nước mắt đã chảy xuống trước.
“Ba, mẹ, hai người tới rồi ạ.”
“Hải Tường, Hải Tường nó ở bên trong sao? Mẹ nghe, mẹ nghe Tiểu Lưu nói, rất nguy hiểm có phải không?”
Mẹ Trương cất lời trước, thấy con dâu che miệng khóc, nước mắt cũng chảy xuống: “Sao lại ra nông nỗi này chứ, sao lại ra nông nỗi này chứ!”
“Hải Tường à!! Hải Tường sao con nỡ chứ, con gái con còn nhỏ như vậy mà...”
Bà ấy không nhìn thấy, đằng sau bà, con trai bà đang vừa lặng lẽ khóc, tay vừa không ngừng cứu chữa cho người bệnh.
“Bác sĩ Trương, ba mẹ anh tới rồi kìa? Hay là anh đi xem đi, chúng tôi không quan trọng đâu.”
Con quỷ lơ lửng được anh ta chữa kia thấy anh ta như vậy, cẩn thận an ủi rằng: “Anh đi xem thế nào đi, chào tạm biệt ông bà cụ.”
Trương Hải Tường chật vật cúi đầu xuống: “Không đi đâu không đi đâu, là tôi bất hiếu, để bọn họ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đi rồi bọn họ cũng không nhìn thấy tôi.”
“Thời gian không còn nhiều nữa, tôi tranh thủ thời gian thôi.”
Đồng hồ treo trên tương vẫn đang chạy, thời gian trôi qua từng chút một.
Cuối cùng vào lúc mười hai giờ bốn mươi ba, trong hành lang đã không còn quỷ nữa.
Bọn chúng đều đã được chữa khỏi vết thương, đi xếp hàng ở Tử Hà rồi.
Thời Thanh cũng đứng dậy, ngáp một cái, giục Trương Hải Tường mệt tới mức bàn tay vẫn luôn run rẩy: “Bác sĩ, nên đi rồi.”
Trương Hải Tường sững sờ ngẩng đầu lên, nhìn đồng hồ, lại nhìn người thân của mình: “Không phải vẫn còn mười phút sao?”
“Đi sớm chút sẽ có niềm vui bất ngờ.”
Thời Thanh có đồng hồ thì chẳng xem, kéo lấy tay Mông Khanh, nhìn đồng hồ trên cổ tay y: “Làm sao vậy, không phải Quỷ sai phải đi làm trước nửa tiếng đồng hồ à? Chạy đi đâu rồi.”
Chàng trai vẫn luôn đi theo Trương Hải Tường cẩn thận nở một nụ cười lấy lòng: “Ban nãy tôi nhìn thấy Quỷ sai rồi ạ.”
“Nhưng hắn nhìn hai vị từ đằng xa một cái đã chạy mất.”
“Ồ...”
Thời Thanh hiểu rõ mà gật đầu, nói với Mông Khanh: “Chắc là Quỷ sai kia có kinh nghiệm lâu dài, từng thấy ta đánh Diêm Vương.”
“Thôi vậy, tự chúng ta mở đường.”
“Bác sĩ, đến giờ phải đi rồi, anh có còn muốn nói thêm gì không.”
Trương Hải Tường nhìn phòng phẫu thuật sáng đèn, cùng với người nhà đang đợi ở bên ngoài, lại cúi đầu xuống nhìn bàn tay đang run rẩy của mình.
“Chắc tôi cũng được coi là bác sĩ tốt nhỉ.”
“Tôi muốn đọc một đoạn.”
Thời Thanh dựa lên người Mông Khanh: “Anh đọc đi.”
Bác sĩ đứng ở đó, nhìn người nhà mình từ đằng xa:
“Sức khỏe gắn liền với tính mạng.
Ngay thời khắc tôi bước chân vào Trường y thần thánh, đã trịnh trọng thề rằng:
Tôi nguyện cống hiến hết mình cho y học, yêu tổ quốc, trung thành với nhân dân, tuân thủ y đức, tôn trọng giáo viên, giữ kỉ luật, chăm chỉ học tập, lao động không mệt mỏi, phấn đấu hoàn thiện, phát triển toàn diện.
Tôi quyết dùng hết sức mình để xóa bỏ bệnh tật đau đớn của nhân loại, giúp sức khỏe được hoàn thiện, giữ gìn sự thánh khiết và danh dự của y học. Cứu chữa người bị thương, không tiếc công sức, kiên trì theo đuổi, phấn đấu cả đời cho sự phát triển của các chủ trương y tế xã hội và sức khỏe thể chất và tinh thần của con người!”
...
Ở sông Tử Hà, những hồn phách lơ lửng đếm không hết đang xếp hàng.
Quỷ sai đang duy trì trật tự: “Nam trái nữ phải nhé nam trái nữ phải, nhân yêu đứng ở giữa.”
“Sắp tới giờ rồi thì rẽ trái để làm nhanh hơn, không vội thì đợi một chút đi, đừng chen hàng đừng chen lấn nhau, không phải vội đầu thai, đầu thai là xem duyên phận không phải xem người xếp hàng trước các ngươi đâu, không muốn đầu thai thì đừng đứng ở cầu, ra sông đi.”
Còn có Quỷ sai đẩy xe nhỏ đi qua:
“Đậu phộng hạt dưa dưa hấu đê.”
“Coca trà sữa cà phê đê.”
“Một cốc chỉ cần một trăm triệu minh tệ, một cốc chỉ cần một trăm triệu minh tệ thôi.”
Trương Hải Tường nhìn thấy cảnh này: “... Đây là trạm xe lửa đấy à?”
“Cũng không khác mấy, bây giờ người trẻ tuổi chết càng ngày càng nhiều, cái đồ cổ hủ Diêm Vương kia cũng sẽ bắt kịp thời đại thôi.”
Đám lơ lửng ở bên cạnh đang xếp hàng, nhìn thấy Trương Hải Tường thì đôi mắt đều sáng lên.
“Quỷ y đại nhân, anh cũng tới rồi à, nhanh thật đấy.”
“Ôi chao Quỷ y đại nhân, anh có vội không, vội thì chúng ta đổi vị trí, tôi xếp ở đằng trước.”
Lần đầu tiên Mông Khanh tới Tử Hà, đôi mắt sáng ngời, nhìn cảnh tượng đẹp đẽ này.
“Đẹp thật đấy.”
Y cảm nhận lòng bàn tay mềm mại của Ma Vương trong tay, đột nhiên cảm thấy nhịp tim mình đập thật nhanh.
“Thời Thanh...”
Đạo trưởng trẻ tuổi không nhịn được gọi một tiếng, quay đầu lại thì sững sờ.
Ma Vương đang đặt một cái thùng quyên góp xuống đất, bên trên viết mấy chữ lớn:
Quyên góp cho Quỷ y.
Mông Khanh không hiểu: “Thời Thanh, ngươi làm gì vậy.”
“Trao đổi.”
Ma Vương giơ tay lên, một tờ khế ước xuất hiện trong lòng bàn tay, lại giơ tay lên tiếp, tờ khế ước này nhẹ nhàng bay tới trước mặt quỷ y.
“Quỷ y, đưa công đức cho ta, ta để ngươi sống lại.”
Trương Hải Tường trừng to mắt, không cần nghĩ ngợi chút nào đã gật đầu ngay lập tức: “Được! Được!”
“Được thì kí tên đi.”
Anh ta vội vàng run tay cầm bút lên kí nét chữ hỗn loạn xuống.
Thời Thanh lấy lại khế ước, hài lòng nhìn chữ kí “rất bác sĩ” ở bên trên.
“Ta có thể khiến ngươi sống lại, nhưng ngươi có thể sống tiếp được bao nhiêu tuổi thì phải xem những bệnh nhân mà ngươi đã từng cứu chịu cho ngươi bao nhiêu.”
Cậu hắng giọng: “Bên này, Quỷ y quyên góp tuổi thọ đây, người được anh ta cứu muốn quyên thì quyên, không muốn quyên thì coi như không nghe thấy.”
Trương Hải Tường căng thẳng canh giữ bên cạnh.
Anh ta nhìn vẻ mặt mờ mịt của đám quỷ, đáy lòng lấy dũng khí, không sao, một ngày cũng được, hai ngày cũng được, chỉ cần để anh ta quay về ở bên người nhà nhiều hơn, như thế nào cũng được.
Chàng trai kia đi lên trước: “Tôi, một năm, xin lỗi nhé bác sĩ Trương, tuy rằng kiếp sau có hơi xa, nhưng dù sao thì đó cũng là tôi, tôi chỉ quyên một năm được thôi.”
Trương Hải Tường còn chưa nói gì đã dồn sức gật đầu.
“Một năm là đủ nhiều rồi, đủ nhiều rồi, cảm ơn cậu!”
Lại có một con quỷ đi lên: “Tôi cũng một năm, bác sĩ Trương, nếu không phải có anh, chắc chắn tôi lại phải đợi tiếp, cảm ơn anh.”
“Tôi nửa năm, xin lỗi nhé bác sĩ, ban nãy tôi vừa đi hỏi, Quỷ sai nói kiếp sau tôi chỉ sống được tới bốn mươi tám tuổi, nên tôi quyên ít một chút.”
“Tôi sống được tới chín mươi này, bác sĩ, cho anh hai năm!”
“Tôi một ngày, hu hu hu hu bác sĩ à kiếp sau tôi rơi xuống đất chết, tổng cộng hai ngày chia cho anh một ngày.”
Trương Hải Tường vẫn luôn cảm ơn, con quỷ nào tới là cảm ơn con quỷ đấy.
Gần như mỗi một con quỷ đều nói với anh ta:
“Là tôi nên cảm ơn anh mới đúng, nếu không phải có bác sĩ thì tôi nào có cơ hội xuống đây.”
Quỷ của một bệnh viện có biết bao nhiêu chứ.
Thời Thanh tới trước thùng quyên góp.
“Đủ rồi, quyên nữa thì bác sĩ sống thành lão yêu tinh mất.”
Trương Hải Tường đã không biết nên nói gì nữa, anh ta chỉ có thể không ngừng khom lưng.
“Cảm ơn, cảm ơn mọi người.”
Mông Khanh cứ đứng ở bên cạnh như vậy, nhìn Thời Thanh luôn miệng nói mình là Đại Ma Vương lắc lắc thùng quyên góp, lấy tuổi thọ ra đặt lên người Trương Hải Tường.
Ánh mắt y dần dần trở nên dịu dàng.
Trên sông Tử Hà, xung quanh có ánh sáng lác đác lơ lửng, còn đẹp đẽ hơn cả dải ngân hà.
Đạo trưởng trẻ tuổi đi tới, nhẹ nhàng nắm lấy tay Ma Vương.
Thời Thanh quay đầu nhìn y: “Làm gì vậy?”
Mông Khanh đỏ mặt, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Ma đầu.”
Sức mạnh của khế ước có hiệu lực, y tới gần, đặt một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước trên khuôn mặt trắng nõn của Ma Vương.
...
“Hiện tại bác sĩ Trương tạm thời không còn nguy hiểm nữa, triệu chứng cơ thể đều rất ổn, tỉnh lại chỉ là vấn đề thời gian, chị dâu, chị kiên nhẫn đợi thêm một chút.”
Trương Hải Tường nghe thấy tiếng đồng nghiệp nói bên tai, chậm rãi mở mắt ra.
Anh ta nhìn trần nhà, sững sờ hồi lâu, mới gọi một tiếng: “Nhĩ Nhĩ...”
Người vợ gần như lập tức chạy tới, nhào xuống cạnh giường: “Hải Tường, anh dọa chết em mất thôi!!”
“Không như thế đâu, sẽ không như thế nữa đâu...”
Trương Hải Tường gian nan cử động đầu ngón tay, đặt lên mái tóc vợ, nhẹ nhàng an ủi cô ấy: “Chúng ta phải sống cùng nhau tới tám mươi lăm tuổi.”
“Anh nói vớ vẩn gì vậy chứ.”
Người vợ bình tĩnh lại, lau nước mắt đứng dậy, đau lòng nhẹ nhàng sờ khuôn mặt chồng.
“Anh nhìn anh xem, gầy nhiều như thế này.”
“Ấy? Sao đầu anh lại sưng lên vậy? Không phải trước lúc ra khỏi phòng phẫu thuật thì không có sao?”
Trương Hải Tường cố gắng vươn tay, sờ cục u trên trán mình, nở một nụ cười: “Không sao, đau như thế này rất tốt.”
“Anh ngủ đến hồ đồ rồi đấy à, đau mà còn tốt.”
Trương Hải Tường khôi phục còn nhanh hơn tưởng tượng của mọi người, ngày thứ ba, anh đã có thể được vỡ đỡ đi lại khắp tầng rồi.
Hôm nay tới khoa sản, anh ta có một sư huynh ở đây, Trương Hải Tường đợi anh ta tan làm.
Ngồi mãi ngồi mãi, đột nhiên nghe thấy tiếng trẻ con khóc lanh lảnh.
Cửa phòng bệnh mở ra, phụ huynh ôm đứa bé đi ra, nhỏ giọng dỗ: “Ôi bà cô tổ ơi, con đừng khóc nữa, mới sinh được ba ngày mà giỏi khóc thế.”
Một người nhà sản phụ trên hành lang tò mò đi tới gần: “Ôi chao, cổ đứa bé này làm sao vậy?”
“Vừa sinh ra đã vậy rồi, bác sĩ nói không sao, chỉ có thêm một cục thịt thôi, lớn lên cắt đi là được, không cắt cũng không ảnh hưởng gì.”
Trương Hải Tường chậm rãi đi tới, nhìn đứa bé khóc to ở trong lòng bà nội, trên cổ nhóc hơi lồi ra một chút.
Anh ta vươn tay ra, nói với người nhà: “Để tôi bế cho, tôi biết dỗ trẻ con.”
Người nhà cũng không để ý, cẩn thận đưa cháu trai qua.
Trương Hải Tường cẩn thận bế lấy em bé, chậm rãi đung đưa nói:
“Ôm con một cái nhé, đừng khóc nữa.”
Đứa bé mở đôi mắt đen sáng ngời nhìn anh ta, chép chép miệng.
Lúc này đứa bé còn chưa hiểu gì, không biết nói, cũng nghe không hiểu, nhưng nhìn bác sĩ có nụ cười dịu dàng trước mặt, tự dưng lại cảm thấy hình như rất thoải mái.
Chép chép miệng, rồi lại chép chép miệng.
Thực sự không khóc còn nữa.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Nhanh
- Toàn Thế Giới Đều Biết Ta Là Người Tốt
- Chương 60