Thời Thanh ôm mèo đi trên đường, nhan sắc trời sinh, mang một cái áo dài thêu hoa nhỏ, ngồi chễm chệ trên tay chủ nhân.
Lúc đi ngang qua một cửa hàng, cậu dừng lại, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên kính.
Bây giờ là đầu mùa thu, người đi đường mang áo khoác, mang quần bò, không quần bò thì cũng mang váy.
Còn Thời Thanh thì như cosplay.
Cũng may không ai nhìn thấy cậu nên không nhảy ra chụp ảnh gì.
Thời Thanh bình tĩnh nhìn mình trong kính: 【 Hệ thống, nói nghe, thế giới nghỉ phép này khác gì thế giới nhiệm vụ? 】
【 Đương nhiên là khác chứ. 】 hệ thống xông ra: 【 Kí chủ không phát hiện tướng mạo của cậu trong thế giới này là tướng mạo nguyên bản của mình à? 】
Thời Thanh phát hiện đúng là cái mặt của mình thật.
Thân hình thon dài, ngũ quan tuấn mỹ, luôn phảng phất khí chất tao nhã.
Chỉ có điều không phải tóc ngắn, mái tóc dài màu đen bối một nửa, phần còn lại xõa sau lưng, làm khuôn mặt kia mang vẻ yêu mỵ hơn.
Cậu giơ tay tên đặt lên tấm kính, Ma Vương đứng đối diện hơi nhếch miệng.
Càng thêm tà khí.
Hệ thống cẩn thận nhắc nhở Thời Thanh: 【 Kí chủ, đây là thế giới nghỉ phép nên không cần để ý thiết lập tính cách, không cần phải tỏ vẻ bại hoại. 】
Thời Thanh nhíu mày, nghiêng đầu mỉm cười: 【 Ai nói với mày tao không bại hoại ? 】
Hệ thống: 【... 】
Thời Thanh chậm rãi thả tay xuống, sờ sờ con mèo trong ngực: 【 Ôke, coi tình hình thế giới này đi. 】
Hệ thống:...
Luôn cảm thấy kí chủ thật giống Ma Vương.
Nó nơm nớp lo sợ truyền tống kí ức.
Vì đây là thế giới nghỉ phép nên không có cốt truyện gốc, nhưng lại có tóm tắt giới thiệu về nhân vật tương đối trọng yếu.
Ví như Thời Thanh là Ma Vương máu lạnh vô tình, lạc thú lớn nhất là cướp đồ quan trọng của người khác, sau đó nhìn bọn họ tuyệt vọng.
Đi phá tình cảm là đam mê khó bỏ.
Tình thân, tình bạn, tình yêu.
Người ta hạnh phúc là cậu chịu không nổi, thích nhất là đi phá hỏng sự hạnh phúc ấy.
Như cái tên đàn ông đẩy mẹ mình xuống cầu thang, Ma Vương đố kị tình thương mẹ gã cho gã nên mới dụ dỗ gã lấy mẹ mình ra trao đổi.
Ma Vương có nguồn gốc đấy, nhờ các loại tà niệm lẫn năng lượng tiêu cực trên thế giới này nên cậu mới xuất hiện.
Chỉ cần Ma Vương thích thì sẽ bất tử, cho nên trước mắt thì không ai có thể thật sự đối phó với cậu.
Phương Tây gọi hắn là Satan. Nhưng đây là phương Đông nên xài Ma Vương cho hợp văn hóa.
Thế giới này như một nồi thập cẩm, có địa phủ, có người tu đạo, người tu đạo luôn đối đầu với Ma Vương.
Địa phủ đánh không lại cậu nên không đả động gì đến cậu.
Người tu đạo thì khác, nói rằng bọn họ luôn đối đầu với Ma Vương là vì lí tưởng của bọn họ là cứu vớt muôn dân, mà cái muôn dân này đương nhiên bao gồm cả những người bị Ma Vương dụ dỗ mất đi tất cả.
Ma Vương không thèm tính toán, vẫn không kiềm chế được kiến người ta tan nhà nát cửa, sau đó phát hiện loài người bình thường chơi chán quá, nên đột nhiên nghĩ tới người tu đạo.
Nghĩ thử đi, nếu như một đạo sĩ tâm tư liêm khiết ngay thẳng mà lại bị cậu dụ dỗ thì không phải rất vui sao.
Hệ thống truyền kí ức xong: 【 Kí chủ, đây là thân phận của cậu đó, cảm giác sao? 】
Thời Thanh mở mắt ra, một màu đỏ chợt lóe lên dưới đáy mắt: 【 Tốt lắm. 】
【 Nói cách khác là muốn tao đi dụ dỗ người tu đạo hả? 】
Hệ thống: 【 Không cần không cần, kí chủ à, đây là thế giới nghỉ phép nên không cần phải làm theo thiết lập tính cách. 】
Thời Thanh: 【 Mà mày không cảm thấy dụ dỗ đám đấy vui lắm à? 】
Hệ thống: 【... 】
Thời Thanh: 【Nghĩ thử đi, một người thanh tâm quả dục mà bị tao dụ dỗ, từ từ sa đọa, hé hé hé.】
Hệ thống: 【... 】
Thời Thanh: 【 Không đợi được nữa, nói mau, người kia là ai. 】
Hệ thống hoang mang nhưng vẫn truyền dữ liệu qua.
Người tu đạo, Mông Khanh.
Mồ côi, vừa sinh ra đã bị đưa lên núi, được sư phụ nhặt được, trở thành đạo sĩ.
Có thể vì từ nhỏ đã ở trong Đạo môn nên Mông Khanh một lòng hướng đạo, công danh lợi lộc không là gì trong mắt hắn, chỉ chuyên tâm nghiên cứu đạo pháp, từ nhỏ đến lớn chưa hề chạm tay vào con gái.
Năm nay hắn 20 tuổi, trong sáng tới mức nghe người khác thảo luận chuyện giường chiếu đã đỏ mặt, còn cổ đại hơn người cổ đại.
Trước kia là hắn luôn nỗ lực giúp người bị Ma Vương dụ dỗ.
Thời Thanh xem xong hơi nhíu mày: 【 Lớn có đẹp trai không? 】
Hệ thống: 【 Cũng đủ nhìn.. 】
Thời Thanh: 【 Trăm nghe không bằng một thấy. 】
Hệ thống: 【? ? ? Oá? Kí chủ cậu đi đâu thế? 】
Ma Vương là hiện thân của oán khí trên đời, chỗ nào có oán khí là chỗ đó có Ma Vương.
Không ăn no là oán khí, ngủ không ngon là oán khí, ngay cả cơ thể không thoải mái cũng là oán khí.
Theo lẽ đó, cậu có thể dịch chuyển tức thời đến nơi có oán khí, hay nói là chỗ nào có người là cậu tới được ngay.
Ở Thanh Chân Quan có nhiều đạo sĩ lớn nhỏ, đương nhiên không thể không có một chút oán khí nào được.
Ma Vương nhẹ nhàng đặt chân trước cửa Thanh Chân Quan.
Cậu đạo sĩ đang vẩy nước quét nhà, vài người bình thường đang đi tới đi lui.
Thời Thanh nhắm mắt lại, trước mắt không còn người nữa mà là từng sợi khí bồng bềnh.
Skill đặc thù của Ma Vương là có thể nhìn thấy năng lượng của mỗi người.
Có skill này thì đi dụ người dễ lắm.
Mà giữa những sợi khí màu xám màu xanh thậm chí còn có cả màu đen, một sợi khí trắng như tuyết xen lẫn trong đó, Thanh Chân Quan to lớn, nhưng chỉ có một mình hắn là trắng phau, Thời Thanh nhìn thứ nhỏ bé ấy mà cảm thấy thật đáng thương.
Thời Thanh mỉm cười nhắm mắt, nhấc chân.
Lúc mở mắt ra đã tới gian nhà trước rồi.
Cậu thổi một hơi tới phía trước, cửa từ từ mở ra, không một tiếng động.
Ma Vương chậm rãi đi vào.
Phía sau, cửa từ từ đóng lại.
Khi cậu tới bên giường, có thể nhìn thấy một người thanh niên đang say ngủ, hai mắt nhắm chặt, mặt ửng đỏ, rõ ràng là đầu thu nhưng trán lại đầy mồ hôi, có chút khó thở hé miệng, lông mày cũng nhíu lại.
"Bị bệnh à."
Ma Vương mở miệng nói nhỏ, giọng cậu có chút trầm khàn, có cảm giác mê hoặc khó tả.
Thanh niên trên giường như không nghe thấy, lông mày càng nhíu rõ hơn, khổ sợ chống chọi ốm đau trong giấc mơ.
Thời Thanh chậm rãi đưa tay ra đặt lên trán Mông Khanh.
Chỉ vài giây sau, lông mày đối phương đã dần thả lỏng, vẻ mặt khó chịu chuyển thành yên bình, hô hấp đều đặn.
Thời Thanh nở nụ cười, cố ý ghé vào tai đạo trưởng, môi cách một khoảng ngắn, thì thầm:
"Ta giúp ngươi khỏe lại, phải trả công đấy."
Thanh niên đột ngột choàng tỉnh từ trong mộng, đôi mắt trợn to đối diện với khuôn mặt của Ma Vương.
Thấy hắn tỉnh rồi, Ma Vương cười càng thêm ngọt, chậm rãi tiến gần đến thanh niên, mắt nhìn mắt, mặt đối mặt.
Cậu hé môi, kéo giọng gọi: "Đạo sĩ nhỏ..."
"Cậu tỉnh rồi sao."
Mông Khanh: "! ! !"
Có thể nói đây là một tình huống mặt đối mặt hoàn mỹ, đạo trưởng trẻ đỏ mặt nhanh chóng, ngay cả cổ cũng nhuộm màu hồng nhạt.
Hắn rốt cuộc cũng phản ứng lại, đỏ mặt đứng phắt dậy trốn về phía sau, núp bên góc giường, nhìn đáng thương cực kỳ.
"Ngươi ngươi ngươi, ngươi là ai!"
Căng thẳng đến nỗi líu lưỡi luôn mà vẫn lớn mồm để giấu sợ hãi, Thời Thanh càng cảm thấy thú vị, cậu leo lên giường, áp sát vào cậu đạo sĩ đang rúm ró lại thành một cục.
"Trốn làm gì, không phải ngươi muốn tìm ta sao?"
Mông Khanh con người gian xảo trước mặt, đẹp đến nỗi không thể nào ghét được, mặt không hiểu sao còn đỏ hơn.
Hai tay hắn ôm đầu gối, nhích nhích vào trong góc, nhanh chóng rũ mắt kiềm chế nhịp tim đang nhảy vùn vụt, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.
Cậu đạo sĩ thở ra một hơi dài, không dám nhìn cái mặt kia, cứ vậy rũ mắt trả lời: "Ngài đây cứ nói đùa, bần đạo trước nay chưa từng gặp qua ngài, làm sao có khả năng muốn tìm."
"Chưa từng tìm thấy à?"
Thời Thanh mặc kệ dáng vẻ cứng ngắc né tránh của đối phương, dí càng sát hơn ngửi một cái, đột nhiên nói:
"Ngươi thơm thật đấy."
"Đạo sĩ nhỏ, ngươi không phải là nữ nam nhân hở? Sao thơm hơn cả nữ nhân thế?"
"Ta, ta..."
Mặt Mông Khanh càng đỏ hơn, từ nhỏ đã ở trong sơn môn, vẫn luôn duy trì lễ tiết với người khác, chưa từng gặp ai khen mình thơm như Thời Thanh, bây giờ không biết phải nói gì.
Nín nửa ngày mới nghẹn ra một câu:
"Bàn đạo dùng chung loại xà phòng như các huynh đệ, nếu ngài đây thích thì bần đạo có thể nói tên."
"Ý ta không phải thế."
Thời Thanh nở nụ cười, chậm rãi cầm tay Mông Khanh, cảm nhận được cơ thể hắn giật một cái, thân thể nhích tới trước, gương mặt đạo sĩ nhỏ sốt sắng không ngừng chớp mắt, ngửi ngửi:
"Mùi của ngươi, là từ linh hồn truyền tới."
"Bọn họ không có."
Đạo trưởng trẻ tuổi cố rút tay về, nhưng dù hắn rõ ràng cao cơ hơn người cùng tuổi ở đây nhưng dù cố thể nào đi nữa cũng không thể tránh khỏi tay Thời Thanh.
Chỉ có thể đỏ mặt cảm thụ nam nhân xa lạ vững vàng nắm tay mình, mặt đỏ như cà chua.
Đạo sĩ nhỏ gằn giọng : "Thí chủ, mời ngài thả ra."
"Không thả."
Thời Thanh nắm tay hắn, đặt đôi tay trắng nõn thon dài từng lật vô số trang Đạo kinh lên vạt áo mình:
"Đạo sĩ nhỏ, cảm thấy gì không?"
Mông Khanh chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với ai vội vàng đến mức tim sắp vọt ra ngoài.
Hắn đâu còn tâm trí cảm nhận cái gì nữa, chỉ hung hăn rút tay về: "Thí chủ, mời ngài thả ra, chuyện này không hợp lễ nghi."
"Mong ngài buông tay, nếu không ta sẽ gọi người..."
Đạo trưởng trẻ tuổi chợt im bặt, hắn không thể tin được nhìn Thời Thanh tủm tỉm cười nhìn mình, tay đặt lên vạt áo đối phương chần chờ, giật giật.
"Ngươi... Ngươi không có nhịp tim!"
Mông Khanh rụt tay lại như bị phỏng, trong mắt tỉnh táo lại, nhanh chóng vươn dậy lấy ra một tấm bùa dưới gối.
Xấu hổ trên mặt bao nhiêu thì biến thành ác liệt bấy nhiêu, lông mày nhăn mạnh, giơ bùa lên trước mặt Thời Thanh, cảnh giác nhìn:
"Yêu vật! Dám tự tiện xông vào Thanh Chân Quan!"
Thời Thanh bình thản không chút sợ sệt, thậm chí còn chậm rãi nằm xuống, tay phải chống đầu, khuôn mặt yêu nghiệt nở nụ cười:
"Không có nhịp tim thì là yêu vật sao?"
"Đạo sĩ nhỏ, sư phụ ngươi không dạy ngươi rằng không có nhịp tim không nhất thiết phải là yêu vật hở?"
Mông Khanh bây giờ không dễ ức hϊếp như lúc nãy nữa, sau khi xác định đại mỹ nhân trước mắt là yêu thì cố gắng tìm lí do bao biện cho phản ứng trước đó.
Yêu sẽ thao túng tâm trí con người, vừa nãy hắn đỏ mặt tim đập nhanh chắc chắn là bị điều khiển!
Không sai! Chính là như vậy!
Đạo trưởng trẻ tuổi mặt mày kiên quyết một lòng như ngọc, lời nói ra khỏi miệng cũng rất chắc nịch:
"Nơi này là Thanh Chân Quan, không phải nơi ngươi có thể làm càn! Nếu ngươi không đi, bần đạo sẽ không khách khí nữa!"
"Được thôi."
Thời Thanh còn tỏ vẻ mong đợi, đãi giọng, chậm rãi nằm hẳn lên giường Mông Khanh, gối lên đầu gối hắn, thản nhiên coi nơi này là địa bàn của mình.
"Đến đây, không khách khí thử coi."
"Ngươi!"
Mông Khanh cũng từng cùng các sư huynh xuống núi đi đánh lũ yêu làm loạn, nhưng gặp bao nhiêu yêu rồi nhưng chưa hề gặp yêu nào như Thời Thanh, không chút lo sợ Thanh Chân Quan.
Bị coi thường làm hắn vừa giận vừa khó hiểu, định dùng tấm bùa trên tay đánh tới.
Tờ bùa sắp rơi vào mặt Thời Thanh lại bị cậu đưa tay ra đón lấy.
Tấm bùa bay tới với uy lực lớn nhưng lại nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay Ma Vương, như bé mèo nhỏ ngoan ngoãn.
Mông Khanh: "..."
Không thể nào, đây là tấm bùa tốt nhất mà hắn vẽ rồi.
"Đạo sĩ nhỏ, có tuyệt chiêu nào nữa không? Ta buồn ngủ quá."
Mông Khanh bị giọng điệu đê tiện của Ma Vương chọc tức thêm.
Hắn cắn răng: "Ngươi chờ đấy!"
Nói xong, quay người chạy tới chỗ thùng đựng bùa đặt bên cạnh của mình, tìm ra tấm bùa được sư phụ đưa cho, có chút không nỡ lòng xoa xoa rồi lại cầm kiếm gỗ treo trên tường, niệm chú dẫn bùa đánh vào yêu vật đang nằm ngáp trên giường.
Bùa chú yên tĩnh rơi xuống lần thứ hai, một chút công dụng cũng không xuất hiện.
"Không thể nào..."
Đạo trưởng trẻ tuổi đã sử dụng không ít bùa chú lợi hại từ nhỏ hốt hoảng, không thể tin được nhìn chằm chằm Thời Thanh cầm tấm bùa của mình thưởng thức.
"Đã nói với ngươi rồi, ta không phải yêu, ngươi dùng bùa diệt yêu để đối phó với ta, hiệu quả mới là lạ."
Thời Thanh trở mình, đối mặt Mông Khanh, trong mắt tràn ngập mê hoặc, đầu ngón tay trắng nõn ngoắc ngoắc hắn lại.
"Chơi xong rồi thì đến ngủ với ta chút."
Đạo sĩ ai lại đi dỗ yêu ngủ.
Mông Khanh do dự nhìn Ma Vương đang nằm trên giường, lùi một bước chân về phía sau, sau đó lập tức xoay người chạy.
… “…”
Y đυ.ng vào một kết giới không nhìn thấy được, không đau nhưng lực đàn hồi rất mạnh, bị bắn ngược trở về.
Sau đó rơi xuống giường, bị Thời Thanh ôm chặt từ phía sau, lăn vào trong ổ chăn thoải mái dễ chịu.
Đạo trưởng trẻ tuổi cảm nhận được độ ấm nóng rực sau lưng, mặt càng lúc càng đỏ, y liều mạng giãy dụa muốn thoát ra, nhưng không biết vì sao yêu quái sau lưng chỉ nhẹ nhàng phất tay một cái là trên người y dường như bị một loại lực lượng nào đó trói chặt, bất kể có dùng sức thế nào cũng giãy không được.
“Yêu quái! Ngươi buông ra cho ta! Nơi này là Thanh Chân Quan, ngươi mà dám ra tay với ta, sư phụ ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!”
“Sư phụ ngươi? Chính là ông già Chính Hành râu ria xồm xoàm gan nhỏ hơn chuột đó hả?”
Mông Khanh càng giãy dụa kịch liệt hơn: “Không cho phép ngươi chửi bới sư phụ ta, sư phụ ta đạo hạnh cao cường, ngươi tự ý xông vào Thanh Chân Quan, ông ấy mà phát hiện nhất định sẽ lấy mạng của ngươi.”
“Sư phụ ngươi không sát sinh, sẽ không lấy mạng ta đâu.”
Thời Thanh nhẹ nhàng lại gần tai của đạo trưởng trẻ, đè thấp thanh âm, nhỏ giọng nói:
“Hơn nữa ông ta cũng không gϊếŧ được ta.”
“Đạo sĩ trẻ, trước kia không phải ngươi vẫn luôn đuổi theo ta sao? Bây giờ ta đến đây rồi, sao ngươi còn trốn chứ.”
Có lẽ vì cậu nói chuyện bên tai, hơi thở phả ra làm cả người không tự nhiên nên dù không kề sát đến, mặt của đạo trưởng trẻ tuổi vẫn càng đỏ hơn:
“Bần đạo đuổi theo ngươi lúc nào?”
“Không phải sao?”
Thời Thanh chậm rãi buông lỏng lực lượng đang trói chặt Mông Khanh.
Mông Khanh vui vẻ, vội vàng muốn đứng dậy, lại phát hiện bản thân tuy ý thức thanh tỉnh nhưng cơ thể hoàn toàn không động đậy được, chỉ có thể nằm nguyên trên giường như ban nãy.
Y cảm thấy sau lưng có người tiến lại gần, từ đưa lưng về phía Thời Thanh biến thành nằm ngửa trên giường, vừa nhìn lên trên liền lập tức thấy vẻ mặt cười đắc ý của yêu quái.
Yêu quái vươn tay đè quai hàm của y, giống như đang chơi một món đồ chơi nào đó rất vui vậy.
“Ngươi quên rồi sao? Ngươi phá hủy bao nhiêu chuyện tốt của ta rồi? Giống như lần trước, người kia tình nguyện đổi lương tâm của hắn để lấy một cơ hội trúng số, nếu không phải bị ngươi ngăn lại, giao dịch đó đã hoàn thành rồi.”
Thời Thanh nhìn đạo trưởng trẻ tuổi sau khi nghe mình nói thì đồng tử co rụt lại, càng cười vui vẻ hơn:
“Sao hả? Nhớ ra rồi à?”
Mông Khanh nhìn chằm chằm Thời Thanh: “Là ngươi! Ngươi chính là tên ác quỷ đó!”
“Đừng có một tiếng yêu quái hai tiếng ác quỷ như thế, không lịch sự chút nào.”
Thời Thanh chậm rãi sáp vào ngực của đạo trưởng trẻ tuổi, ỷ vào việc y không động đậy được, từng chút từng chút nhéo chóp mũi y:
“Gọi ta là Thời Thanh, hoặc là Ma Vương đại nhân cũng được, tùy ngươi.”
Mông Khanh: “Ác quỷ!”
“Ngoan cố thế cơ à.”
Ma Vương đại nhân cũng không giận, chậm rãi bò lên trên, hơi đè thân mình xuống, nhìn cánh môi hồng nhạt của đạo trưởng trẻ tuổi, trong mắt lóe lên ánh đỏ.
“Ta nghe nói, ngươi từ nhỏ đến lớn đều ở Thanh Chân Quan, không tiếp xúc với người ngoài, nói cách khác, nơi này của ngươi…”
Cậu nhìn vẻ mặt căng thẳng của Mông Khanh, lấy tay chọt chọt môi y: “Ta là người đầu tiên chạm vào đúng không?”
Thời Thanh thân thiện đề nghị:
“Này đạo sĩ trẻ, ngươi chưa từng được ai hôn, hay là ta giúp ngươi cảm nhận xem cảm giác thế nào nhé.”
Cậu nói xong, nín cười chậm rãi cúi xuống.
Ma Vương cố tình làm chậm động tác, làm môi mình chầm chậm áp xuống môi của Mông Khanh.
Gần.
Gần hơn nữa.
Còn một phân cuối cùng, chỉ cần hơi động một chút là chạm vào nhau rồi.
“Thời Thanh!”
Đạo trưởng trẻ tuổi cuối cùng cũng hô cái tên này, đợi đến khi thấy Ma Vương cười đắc ý ngồi dậy khỏi người mình mới bất giác phát hiện mình đã thỏa hiệp với một ác quỷ, vẻ buồn bực trong mắt lập tức càng nhiều hơn.
Y nhắm chặt hai mắt, hạ quyết tâm không mắc mưu nữa, cứ nhắm mắt như vậy, kiên quyết nói:
“Ngươi muốn gϊếŧ muốn xẻo gì thì tùy ngươi, cho dù ta có chết trong tay ngươi, sư phụ ta cũng nhất định sẽ báo thù cho ta!”
Dứt lời, y bắt đầu lẩm nhẩm “Đạo đức kinh” trong miệng.
“Gϊếŧ ngươi làm gì, ngươi đuổi theo ta lâu như vậy chẳng lẽ không biết ta chưa từng muốn gϊếŧ ngươi à?”
Thời Thanh trở mình nằm bên cạnh Mông Khanh: “Ngươi không biết đấy thôi, người đàn ông đó lại đến tìm ta, lần này hắn đổi giọng nói của chính mình.”
Tiếng niệm kinh của Mông Khanh dừng lại, hiển nhiên suy nghĩ đã bị phá rối.
Thời Thanh vẫn nói tiếp: “Ban đầu hắn còn muốn dùng tính mạng của mẹ ruột để đổi, nhưng ta không muốn nên mới đổi giọng nói.”
“Ngươi nói xem, ngươi cực khổ giúp một người như thế, có đáng không?”
Đao trưởng trẻ tuổi thở ra một hơi:
“Bọn họ chỉ là bị ngươi dụ dỗ thôi.”
“Bị ta dụ dỗ? Lúc hắn đẩy mẹ xuống lầu, ta còn chưa phát hiện ra hắn đâu.”
Mông Khanh không có lời nào để cãi lại.
Tay Thời Thanh đặt lên người đạo trưởng trẻ tuổi.
Bây giờ là đầu thu, đồ Mông Khanh đang mặc là đồng phục đạo sĩ, lúc ngủ thì mặc trung y, loại quần áo này lợi một chỗ là vừa thông khí vừa thoải mái, chỉ không được một chỗ, chỉ cần người bên cạnh muốn là hoàn toàn có thể luồn tay vào trong lớp vải mà sờ soạng.
Mà hiện tại, tay của Ma Vương đang nóng lòng muốn thò vào trong.
Thời Thanh có thể cảm nhận được tim Mông Khanh đang đập rất nhanh.
Không biết là do căng thẳng hay do sợ hãi, tóm lại là nhìn mặt y cũng không biết được.
Thời Thanh: “Ngươi thích cứu người, chuyện này rất tốt, có điều thỉnh thoảng ngươi cũng phải làm rõ xem thứ mình muốn cứu có được tính là người không.”
Mông Khanh cắn răng: “Hắn hại người là hắn không đúng, ngươi hại người là ngươi không đúng.”
“Ta có hại ai đâu? Ai nói ta hại người?”
Thời Thanh nhướng mày, dáng vẻ rất hợp tình hợp lý: “Bọn họ tình nguyện đổi, ta đổi cho bọn họ, ta cũng không có ép buộc bọn họ đổi với ta, hai bên thỏa thuận giá cả xong, còn việc sau đó bọn họ có kết cục gì đâu có liên quan gì đến ta.”
“Cả vυ" lấp miệng em!”
Đạo trưởng trẻ tuổi há miệng rồi ngậm miệng, chỉ có thể rặn ra được một câu như thế: “Tóm lại, mỗi người đều có cuộc đời của mình, ngươi không nên can thiệp vào chuyện của bọn họ.”
“Ta can thiệp vào là vì bọn họ cảm thấy đau khổ.”
Tay Thời Thanh dạo một vòng trên người Mông Khanh, đôi mắt mang theo vẻ quyến rũ, hơi nhướng mày nhìn khuôn mặt vẫn luôn ửng đỏ của đạo trưởng trẻ tuổi.
“Ta đang làm người tốt việc tốt đó, đạo trưởng.”
“Ma Vương ta luôn rất công bằng, người ta không muốn trao đổi với ta, ta chắc chắn sẽ không ép buộc bọn họ, mỗi một giao dịch của ta đều hoàn thành dưới tình huống hai bên tự nguyện.”
Nói xong, Thời Thanh duỗi tay, trong không khí xuất hiện một tờ giấy.
“Được rồi đạo sĩ trẻ, ngươi nên ký tên rồi.”
“Ban nãy ta trị cảm giúp ngươi, ngươi nên lấy đồ để trao đổi đi.”
Mông Khanh: “… Không phải mỗi giao dịch của ngươi đều do hai bên tự nguyện à? Ta không hề có ý muốn đổi với ngươi, ta không đổi!”
“Đúng vậy, hai bên tự nguyện.”
“Có điều ngươi là ngoại lệ.”
Thời Thanh cười rạng rỡ, cậu lại duỗi tay ra, một con dấu mực xuất hiện trong tay cậu.
Đại Ma Vương cười tủm tỉm, cầm tay đạo sĩ trẻ tuổi, ấn con dấu lên ngón trỏ y, sau đó cầm ngón trỏ của y đặt lên tờ giấy.
Dấu tay đóng xong, khế thư có hiệu lực, chậm rãi biến mất trước mặt hai người.
“Được rồi.”
Thời Thanh lúc này mới thoải mái dễ chịu chui vào ngực Mông Khanh, kéo tay y đặt lên vạt áo mình, cảm nhận tiếng tim đập vốn dĩ đang phẳng lặng không một tiếng động dần dần trở nên thình thịch.
“Đạo sĩ trẻ, ngươi là của ta rồi.”