Một đêm rượu say qua đi.
Sáng sớm ngày thứ hai, lúc cô y tá bưng khay đến thay băng, Cảnh Nguyên Khải đang nhặt đống áo quần nhăn nhúm bị ném đầy nền.
Động tác của hắn rón rén vì Thời Thanh đang ngủ ly bì trên giường.
Hắn đỡ cái lưng có chút mỏi, chậm rãi kéo màn mở cửa sổ ra.
Không ngờ Thời Thanh uống rượu vào sẽ mạnh đến thế.
Tuy đã được toại nguyện, nhưng vì Thời Thanh bị thương nên Cảnh Nguyên Khải cũng không dám làm quá.
Hơn nữa tửu lượng của Thời Thanh đặc biệt cao, không hiểu sao chưa gì đã nắm quyền chủ động rồi.
Hắn như con trâu cày ruộng, toàn bộ quá trình đều bị dắt đi.
Thật ra đến lần thứ năm, Cảnh Nguyên Khải đã cảm thấy có gì đó không đúng rồi.
Nhưng hắn sợ làm Thời Thanh đau nên cũng không dám phản kháng mạnh, tuy trong lòng cũng có chút gọi là sảng khoái.
Dù sao người bị mình trêu chọc lại chủ động đến thế.
Bình thường đùa giỡn nhìn bộ dáng cau mày của ảnh đế rất vui, nhưng Thời Thanh lạc quan thế này lại càng làm cho thanh niên yêu thích.
Mà thích thế nào đi nữa hắn cũng chịu không nổi 7 lần a.
Cảnh Nguyên Khải trước kia ba hoa, lại mới trải nghiệm lần đầu tiên thôi đấy.
Lần đầu chơi game đã bị ép nguyên cả đêm, làm một Triệu Tử Long xách cung đánh trận, hắn cầm cự đến sáng thật không dễ dàng gì.
Nhưng đàn ông mà nói không là nhục.
Từ chủ động biến thành bị động, thanh niên không thể không nhỏ giọng dỗ dành ảnh đế đang say rượu kia.
Trước kia nịnh nọt đối với hắn chỉ là chuyện nhỏ.
Tối qua hắn dùng hết sức bình sinh, từ cằm lên mũi lôi sạch một đống lời ngon tiếng ngọt ra.
Vất vả lắm mới ru ngủ được ảnh đế say rượu, trời cũng đã sáng rồi.
Cảnh Nguyên Khải sờ sờ cổ họng có chút rát, quay người mở cửa phòng bệnh ra, cô y tá quen thuộc hắn, cũng không cảm thấy có gì lạ, cẩn thận nhìn Thời Thanh đang nhắm mắt ngủ:
"Cảnh tiên sinh, Thời tiên sinh sao rồi?"
"Cũng ổn, cô thay thuốc cho anh ấy đi."
Cảnh Nguyên Khải xoa xoa cái eo bủn rủn, miễn cưỡng không lộ ra vẻ mặt khó chịu.
Ý định lúc đầu của ảnh là giúp ảnh đế giải quyết khúc mắc, nhân tiện đυ.c nước béo cò.
Kết quả cũng như dự đoán.
Nhưng vì sao đã ăn trai sông rồi, mà người chiếm tiện nghi hình như không phải hắn?
Cảnh Nguyên Khải cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi.
Dựa vào tính cách của Thời Thanh, dù đêm qua say rượu loạn trí chèn ép Cảnh Nguyên Khải, nhưng ngủ dậy chắc sẽ không tỏ vẻ đắc ý gì đâu.
Hắn ra ngoài mua đồ ăn sáng với cao dán.
Thời Thanh bị âm thanh dịu dàng của cô y tá đánh thức, vẫn nằm lỳ trên giường để cô thay băng.
Vị kí chủ đắc ý vô cùng:
【 Một đêm diệu kì, tao bệnh nhân play, bệnh nhân play với hắn đó, cứ tưởng sẽ đè tên phóng đãng này xuống, nhưng lúc thực hành thì... 】
Hệ thống niệm [Đạo đức kinh] rồi [Hồi thôn dụ hoặc] nguyên đêm nghe kí chủ cảm thán, nghi ngờ nói: 【 Cảm giác không tốt như tưởng tượng? 】
【 Không hề, tao còn muốn làm thêm tầm trăm lần nữa kìa. 】
Hệ thống: 【... 】
【 Chậc, đêm trôi qua nhanh quá mà, nhưng ngẫm lại bộ dáng dãy giụa muốn đứng lên lại bị tao đè xuống của hắn, môi hồng ngấm nước, chậc chậc chậc. 】
Thời Thanh nhớ lại tối hôm qua sau khi Cảnh Nguyên Khải được mình thả ra, cặp mắt đào hoa hơi híp lại như hồ ly, tay quệt vệt nước còn vương trên môi, tấm tắc khen ngợi.
【 Không ngờ bình thường hung hăng thế mà lên giường nghe lời thật đấy. 】
Hệ thống: 【... 】
Nó cảm thấy kí chủ uống say quăng luôn thiết lập tính cách mới là nguyên nhân khiến Cảnh Nguyên Khải nghe lời.
Thời Thanh: 【 Lúc play bên cửa sổ thấy mắt hắn hồng lên làm tao tưởng hắn khóc, móa, rõ ràng là tao nằm dưới, hắn còn khóc cái gì, sau đó hắn ho hai tiếng tao mới phát hiện là hắn bị sặc. 】
Hệ thống: 【... 】
【Kí chủ à, thật ra cậu không cần kể chi tiết thế đâu, ừm, tui tính theo tuổi hệ thống thì mới là con nít thôi. 】
Thời Thanh: 【 Mày theo tao hơn 200 năm mà vẫn còn là con nít à? Thôi, đợi mày lớn rồi tao sẽ chia sẻ kinh nghiệm với mày, độ bài xích của bé phóng đãng thế nào rồi? 】
Nhắc đến việc này, hệ thống lập tức vui vẻ ngay.
【 Độ bài xích của Cảnh Nguyên Khải: 22/100%】
Thời Thanh tặc lưỡi: 【Lần nào qua một đêm cũng có thể giảm độ bài xích thì tốt rồi. 】
Hệ thống đắc ý : 【 Kí chủ có thể thử xem mà.】
【 Không cần thử, bao nhiêu cũng không giảm nữa đâu, tính tên này là thế đấy, ăn được vào miệng thì chán liền. 】
Hệ thống: 【 Nhưng độ bài xích của hắn giờ còn 22, đã thấp lắm rồi. 】
【 Không kí©h thí©ɧ hắn một chút thì một thời gian sau sẽ tăng lên lại thôi. 】
Cô y tá cẩn thận từng chút một quấn băng, Thời Thanh không cảm giác được đau đớn liền quay đầu hỏi cô: "Xin hỏi vết thương đã nứt ra chưa?"
Cô y tá: "Không nứt, Thời tiên sinh à, cậu không cần lo lắng, vết thương cậu cậu cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ cần không vận động mạnh là ổn."
Thời Thanh cảm thấy cũng đúng.
Dù sao tối qua Cảnh Nguyên Khải không ép mình xuống giường, cũng làm tư thế nào ảnh hưởng tới vết thương.
【 Thống à, tao nghĩ bé này muốn quyến rũ tao. 】
Hệ thống: 【 Quyến rũ? Nhưng độ bài xích... 】
【Không liên quan, tính hắn là vậy, tới tay rồi sẽ không kiêng nể gì tao nữa, nếu thấy tao vẫn lạnh nhạt nói không chừng còn đi tìm Tuesday kí©h thí©ɧ tao ấy chứ. 】
Hệ thống: 【? ? ? 】
【 Hắn có bệnh à?? Sao lại muốn tìm ba người nữa. 】
【 Mạch não của hắn thì mày hiểu bằng niềm tin, hắn không tìm người, mà tìm Tuesday, kiểu mà thích ai thì hận người kia không thể toàn tâm toàn ý lấy lòng hắn, đừng nhìn hắn nhiệt tình, thật ra lúc trước là "trả giá" thôi, đồ ăn vào mồm rồi thì đi đòi nợ tiếp. 】
Hệ thống: 【... 】
Thời Thanh yên lặng nằm úp sấp: 【 Người bình thường ai lại làm thế, còn hắn là khuyết tật tính cách, mày phải hiểu chớ? 】
Hệ thống vừa mới đắm chìm trong suy nghĩ "Kí chủ của mình quá vip" lại giật mình.
Lắp ba lắp bắp: 【 Hệ thống, hệ thống không hiểu. 】
【 Tính cách gì chưa hề nghe chưa hề thấy, chưa hề nghe nói ! ! 】
【 Không hiểu thiệt hở? Thì là cái kiểu ngả ngớn đó. 】
Hệ thống: 【! ! ! 】
Thời Thanh: 【 Ân Minh Tranh trước là chính trực. 】
Hệ thống: 【... 】
Hệ thống: 【 Kí chủ à, thế giới đã đổi rồi, mình đừng nói chuyện thế giới cũ được không ? 】
Thời Thanh: 【Mày không tò mò sao tao biết? 】
Hệ thống: 【 một mặt chịu chết. jpg 】
Hệ thống: 【 oan oan ức ức. jpg 】
Hệ thống nhịn không nổi: 【 Hu hu hu hu kí chủ làm sao cậu biết bọn họ là một người ? 】
Thời Thanh giọng điệu khoa trương: 【 Là một người á? Móa tao không biết luôn, hệ thống mày mà không nói thì tao cũng không biết đó, cảm ơn đã nói cho tao nha. 】
【 À đúng rồi, hình như mày không được nói cho tao phải không? Mặc kệ, tao giả vờ không biết là được, mà mày tưởng tao thật sự không biết gì á hả? 】
Mỗi dòng tín hiệu đều tràn ngập chữ "biết" là hệ thống be like: 【? ? ? 】
Hệ thống: 【... 】
Nó chịu không nổi nữa, khóc lớn lên.
【 Nào, không khóc không khóc, vô chủ đề chính. 】
【 Kiểu tính cách này của Cảnh Nguyên Khải đơn giản, thứ gì càng khó có được thì hắn càng quý trọng, nên muốn giảm độ bài xích rất đơn giản, làm cho hắn không chiếm được là tốt rồi. 】
Thời Thanh thoải mái nhắm mắt lại:
【 Cho hắn vui vẻ nhiều ngày rồi, tao cũng nên về thôi. 】
※※※
Lúc Cảnh Nguyên Khải mang đồ ăn sáng vào hành lang, trên mặt đã khôi phục vẻ tùy ý lộ liễu.
Thôi Vân Thanh sáng sớm đã chạy tới, mới từ phòng bệnh đi ra gặp ngay Cảnh Nguyên Khải, ngốc ngốc hăng hái cười với hắn: "Anh Cảnh, anh cũng tới thăm thầy Thời hả."
"Ừ, có mua cháo hoa, dù thế nào quan hệ giữa tôi với thầy Thời cũng tốt, đương nhiên phải chiếu cố anh ấy."
Cảnh Nguyên Khải đang nói chuyện, Thôi Vân Thanh nghi hoặc ngửi một cái: "Anh Cảnh, anh mua cao dán à ? Sao em ngửi thấy mùi thuốc nhở?"
Cảnh Nguyên Khải: "..."
Thanh niên bất động thanh sắc ấn ấn cái eo mỏi nhừ vì làm việc quá kịch liệt của mình, nở một nụ cười: "Không có gì, mỏi eo thôi."
"Thầy Thời tỉnh chưa?"
"Tỉnh rồi, đang gọi điện thoại, em nghe hình như là người nhà nên mới ra đây đợi anh ấy nói chuyện xong mới vào."
Nghe đến hai chữ người nhà, đôi mắt Cảnh Nguyên Khải lóe lóe.
Hắn điềm tĩnh cười: "À đúng rồi Tiểu Thôi, tôi mua đồ ăn sáng hơi nhiều nên để lại một ít chỗ lầu một, cậu đi lấy dùm tôi nha?"
"Được ạ." Thôi Vân Thanh quả nhiên ngây ngốc tin, đeo khẩu trang lên liền đi vào thang máy bên kia.
Vì chuyện của Thời Thanh nên y cũng phải cẩn thận một chút, dù không có tiếng tăm gì lớn.
Thôi Vân Thanh vừa đi, Cảnh Nguyên Khải lập tức thả đồ xuống, đến cửa áp tai nghe lén bên trong.
Âm thanh ảnh đế vẫn lạnh lùng, nhưng trong giọng nói lại lộ ra bài xích lẫn chán ghét, hiếm thấy mà nói một cậu dài: "Tôi bệnh hay không thì nói cho ông làm gì? Ông quan tâm tới tôi? Lúc tôi rời nhà thì ông gọi tôi được bao nhiêu lần?"
"Được rồi, tôi không muốn nói nữa, cứ vậy đi."
Cảnh Nguyên Khải nghe tiếng cúp máy, đáy lòng thầm nhớ kỹ mấy lời Thời Thanh nói, đẩy thẳng cửa đi vào: "Thầy Thời."
Ảnh đế cúp máy, nhìn thấy Cảnh Nguyên Khải liền ngơ ngác, có chút không tự nhiên đặt điện thoại lên bàn.
Cảnh Nguyên Khải: "Lúc nãy anh vừa nói chuyện sao, với ai thế?"
Thời Thanh mím mím môi: "Ba tôi."
Tiếng ba này dường như là gọi cho có, tương đối lạnh nhạt.
Hơn nữa lúc nghe trộm, dựa vào giọng điệu Cảnh Nguyên Khải cũng đoán được quan hệ của Thời Thanh với người trong nhà có vẻ không tốt.
Hắn nhíu nhíu mày, đáy lòng đột nhiên nảy lên một ý nghĩ.
Ngay lúc trong lòng hắn đang sục sôi ý định xấu xa, Thôi Vân Thanh bị lừa đã quay lại: "Anh Cảnh, sao trên bàn không thấy gì vậy ạ?"
"Chắc là lao công tưởng rác nên quăng rồi."
Cảnh Nguyên Khải tỉnh bơ nói dối : "Đúng rồi Tiểu Thôi, hình như tôi nghe nói đạo diễn bảo trưa nay cậu bổ diễn, sao lại đến bệnh viện thế?"
Thôi Vân Thanh mù mịt: "Bổ diễn ạ? Em không nghe thông báo gì cả mà."
"Chắc là bận nên quên thôi, không thì cậu đến đoàn phim xem xem, đừng làm công việc chậm trễ, thầy Thời có tôi là được rồi."
Thôi Vân Thanh: "Vậy đồ ăn sáng đã đủ chưa ạ? Hay để em gọi ship đến nha?"
"Không cần đâu."
Cảnh Nguyên Khải ý tứ sâu xa nhìn ảnh đế trầm mặc, nhẹ nhàng liếʍ liếʍ môi: "Chỉ mình thầy Thời ăn là đủ rồi."
"Tôi ăn cháo trắng rồi, trắng lắm."
Thời Thanh bổ sung: 【 Còn nồng nữa. 】
Hệ thống:...
Nó nghe hiểu, vậy nó không còn thuần khiết nữa sao.
Tính cả người lẫn hệ thống thì chắc chỉ có Thôi Vân Thanh thật sự cho rằng Cảnh Nguyên Khải chỉ đang nói cháo trắng.
Y gật gật đầu, tạm biệt Thời Thanh rồian tâm rời đi.
Trong phòng bệnh lần thứ hai chỉ còn Thời Thanh và Cảnh Nguyên Khải.
"Thầy Thời, em đút anh ăn."
Cảnh Nguyên Khải cười tự nhiên.
Thời Thanh nhanh tay đẩy thìa cháo ra: "Cậu đi được rồi."
Nụ cười trên mặt thanh niên tắt dần.
Hắn hỏi: "Chúng ta gạo nấu thành cơm rồi, thầy Thời vẫn không chịu chấp nhận em sao?"
Biết rõ Thời Thanh tính bị đánh cũng không chịu lên tiếng, Cảnh Nguyên Khải vẫn ép hỏi cho ra: "Thầy Thời không thích em sao? Rõ ràng là anh thích em rồi, tại sao lại không chấp nhận em?"
Hắn giống như báo hoa kiên trì vẫy đuôi, một bộ nôn nóng giả vờ làm khó con mồi.
"Thầy Thời à, em cũng có giới hạn."
Thời Thanh không trả lời.
Cậu cũng không cần trả lời.
Tuy biết Cảnh Nguyên Khải căn bản không có giới hạn.
Người này nhận định Thời Thanh là loại không bị kí©h thí©ɧ sẽ không chịu tiếp nhận tình cảm của mình.
Cảnh Nguyên Khải bỏ đi.
Mấy ngày liền không xuất hiện trước mặt Thời Thanh.
Dĩ nhiên, hắn không phải không làm gì.
Ít nhất trong mấy ngày này, hắn đã điều tra toàn bộ từ trong ra ngoài của Thời Thanh.
Hắn muốn ép Thời Thanh tiếp nhận hắn.
Vậy cũng chỉ có thể ra tay từ người cậu ghét.
※※※
Ngày Thời Thanh xuất viện ngày, Cảnh Nguyên Khải đến.
Không chỉ mình hắn, bên người còn có thêm một thanh niên tướng mạo thanh tú.
Trần Vinh, em kế của Thời Thanh.
Theo như tư liệu hắn tra được, quan hệ của Thời Thanh với em kế luôn không tốt, thậm vì cậu vì gã mà trốn khỏi nhà, từ bỏ quyền thừa kế, gia nhập giới giải trí.
Bảo là thâm cừu đại hận cũng không sáng bằng.
Hắn tìm Trần Vinh đến kí©h thí©ɧ Thời Thanh, hoàn toàn là lựa chọn tốt nhất.
Cảnh Nguyên Khải vô cùng chướng mắt với tên Trần Vinh này.
Không phải vì dã tâm Trần Vinh quá cao, mới vừa biết được thân phận của Cảnh Nguyên Khải liền đã đỏ mắt trông mong có thể bám lên, mà là vì ngôn ngữ của tên này luôn ngầm ý muốn nhắc tới chuyện Thời Thanh có bao nhiêu khinh thường cùng cao cao tại thượng.
“Tính tình của anh trai của tôi rất quái lạ, từ nhỏ đã không thích tôi, luôn nhằm vào tôi, từ nhỏ đến lớn tôi vẫn luôn bị anh ta khi dễ.”
Cảnh Nguyên Khải: ha hả.
Lấy cái tính cách kia của Thời Thanh, không bị người khác khi dễ đã rất không tồi rồi, còn ở đó mà đi khi dễ người khác mới ghê.
Trần Vinh: “Cảnh ca, anh cùng anh trai của tôi là bạn bè, hẳn rất khó ở chung với anh ấy đi, cũng là do anh tâm địa thiện lương nên mới nguyện tới đón anh ta xuất viện a.”
Nói rồi, gã lại rộng rãi cười cười: “Tuy rằng tôi có chút sợ anh ta, nhưng có Cảnh ca anh ở đây, tôi liền không sợ như vậy nữa.”
Cảnh Nguyên Khải kéo kéo khóe miệng, tặng gã một nụ cười điển hình của câu “ngoài cười nhưng trong không cười”.
Chút cảnh giới này của Trần Vinh, so với Cảnh Nguyên Khải đây thật đúng là rất không đủ nhìn.
Cảnh Nguyên Khải cuối cùng cũng xem như biết Thời Thanh vì sao đang an an ổn ổn lại không ngồi đó làm “đại thiếu gia” ở nhà mình mà phải chạy đến giới giải trí này chịu khổ chịu tội.
Tên em trai hờ này còn không phải là điển hình của bạch liên hoa sao?
Khẳng định ở nhà đã không ít lần khiến Thời Thanh chịu tội oan rồi!
Trần Vinh nói nói chuyện, liền muốn ôm lấy cánh tay hắn, Cảnh Nguyên Khải vội vàng né tránh.
“Thời Thanh tới, cậu làm dáng một chút đi.”
Trần Vinh có chút không cam lòng nhăn nhăn đôi mày thanh tú của mình, muốn nói gì đó, nhưng thấy trên mặt Cảnh Nguyên Khải lộ vẻ không kiên nhẫn, cuối cùng vẫn là không dám mở miệng nữa.
Lời Trần Vinh nói thế đều là lời thật, Thời Thanh khi còn nhỏ thật sự đã không ít lần khi dễ cậu, dù cậu cuối cùng cũng đã trả đũa lại được, còn chèn ép người ta đến mức phải bỏ đi rồi.
Nhưng, không phải thân sinh thì chính là vô dụng! Dù cho Thời Thanh ở nhà nháo đến loạn hết lên, mẹ cậu lại vẫn luôn giúp Thời Thanh lấy lòng ba ba, còn ba ba thì vẫn luôn muốn để toàn bộ tài sản trong nhà lại cho Thời Thanh.
Trần Vinh ngẫm lại liền thấy không cam lòng.
Dựa vào cái gì chứ!! Thời Thanh sớm như vậy liền đã chạy đến giới giải trí, chăm sóc cho ba vẫn luôn là mẹ cậu, không có huyết thống thì làm sao đâu chứ!!
Lần này Cảnh đại thiếu gia tìm tới, cậu nhất định phải nắm chắc cơ hội này, phải hoàn toàn đạp Thời Thanh xuống dưới chân mình mới được!
Hai người đều đang nghĩ đến ý xấu, Thời Thanh đã ra tới.
Ảnh đế sắc mặt hồng nhuận, tinh thần nhìn cũng rất tốt.
Cao Chất ở bên người ảnh đế: “Thời ca, ngài cẩn thận một chút, đi bên này này……”
Thời Thanh vừa đi không tới hai bước, giương mắt lên trông thấy bọn họ liền tức khắc dừng lại bước chân, ánh mắt lộ ra tia “không thể tin được”.
“Anh!”
Trần Vinh lập tức nhập vai, hô một tiếng thật vang dội liền chạy lên, thân mật kéo kéo cánh tay Thời Thanh, mặt mày tràn ngập đắc ý.
“Nghe nói anh bị thương nằm viện, em mang bạn trai cùng tới xem anh này.”
Cao Chất ở một bên, dưới chân vừa trợt thiếu chút nữa đã bị ngã lăn quay, mang một vẻ mặt ngây ngốc nhìn về phía Cảnh Nguyên Khải: “Cảnh ca???”
Hai ngày trước không phải vẫn còn cùng Thời Thanh ái ái muội muội sao?
Cảnh Nguyên Khải vừa lòng nhìn gương mặt chuyện trắng của Thời Thanh, cũng theo đó đi lên phía trước: “Đúng vậy, bạn trai.”
Hối hận đi.
Một người, có thể chịu đựng mà nhìn người bị mình cự tuyệt cùng người khác ở bên nhau.
Nhưng tuyệt đối không thể chịu đựng được người bị mình cự tuyệt lại cùng kẻ thù của mình ở bên nhau!
Thanh niên vừa lòng câu lên khóe miệng, chờ Thời Thanh ném tay Trần Vinh ra.
Lúc này, cảm xúc của người nọ nhất định là bạo liệt nhất.
Nhất định có thể một lần liền tóm được.
Nghĩ đến chuyện trai sông liền sẽ vào túi của mình, đôi mắt hồ ly của thanh niên liền nheo lại vì mang theo ý cười.
Nhưng mà Thời Thanh cũng không vứt tay Trần Vinh ra.
Thời Thanh chỉ là sắc mặt nhợt nhạt, nhìn Trần Vinh, lại nhìn sang Cảnh Nguyên Khải.
“Hai người…… Ở bên nhau?”
Thậm chí thanh âm cũng đều đang run lên.
Ảnh đến phản ứng lớn như vậy đã vượt qua dự kiến của thanh niên.
Đáy mắt hắn tràn đầy đắc ý: “Không sai.”
Tiếp theo, hắn được như ý nguyện khi thấy được trong mắt Thời Thanh hiện lên tia đau xót.
Chính là loại ánh mắt này, ánh mắt khi thấy người mình thích bị cướp đi.
Một đôi mắt đen láy, phảng phất ngấn đầy nước mắt.
—— nhưng, người mà Thời Thanh dùng ánh mắt ấy nhìn lại không phải Cảnh Nguyên Khải, mà là Trần Vinh.
Cảnh Nguyên Khải: “……”
Hắn trơ mắt nhìn Thời Thanh run rẩy lông mi, biểu tình trên mặt luôn luôn lạnh nhạt giờ phút này lại hiện lên tia yếu ớt, ảnh đế thật nhẹ nhàng ôm lấy Trần Vinh.
Thanh âm lạnh lùng giờ phút này vì áp lực mà trầm xuống: “Anh chúc cậu hạnh phúc.”
Trần Vinh: “???”
Tình huống này là như thế nào hả, Thời Thanh hôm nay uống lộn thuốc à??
Tưởng rằng có thể kí©h thí©ɧ Thời Thanh, Cảnh Nguyên Khải thế nhưng còn bị kí©h thí©ɧ ngược lại a, biểu tình trên mặt hắn liền đã cứng đờ rồi.
Não hắn mau chóng hiện lên hình ảnh khi ở chung với Thời Thanh.
Thích lông mày của Thôi Vân Thanh.
Thích hắn cười.
Tổ hợp này gom lại, liền chính là Trần Vinh còn gì!!
Hàng này có một đôi lông mày thanh tú cùng một nụ cười tươi sáng giả dối của một bạch liên hoa đó a!!
Vốn dĩ muốn kí©h thí©ɧ người nọ.
Kết quả hắn lại trở thành người bị kí©h thí©ɧ.
Ngọn lửa nơi đáy lòng Cảnh Nguyên Khải vẫn luôn bị đè nén đột nhiên phun lên tận trời.
Dây lý trí trong óc thanh niên lập tức liền bị chém đứt.
Hắn quả thực chính là nổi điên, một tay xông tới kéo Trần Vinh ra, trong mắt tràn đầy lửa giận nhìn về phía Thời Thanh:
“Anh có ý gì hả?? Anh cùng cậu ta là có ý gì?? Các người đã làm gì rồi?! Cậu ta là em trai của anh đó, các người như vậy chính là lσạи ɭυâи đó anh có biết không?!!”
Ảnh đế một cước ném tay hắn ra: “Cậu nói bậy gì đó, cái gì mà đã làm, tôi chỉ là muốn…”
“Muốn cũng không được! Muốn cũng là lσạи ɭυâи!!”
Hoàn toàn không biết tình huống là như thế nào, Trần Vinh vẻ mặt ngốc ngốc vội kéo cánh tay Cảnh Nguyên Khải: “Cảnh ca, làm sao vậy……”
Cảnh Nguyên Khải cứ như bị cá sấu cắn một ngụm vậy, nhanh chóng vứt tay cậu ta ra.
“Tôi nói cho cậu biết, Trần Vinh, về sau đừng xuất hiện trước mắt tôi nữa, đặc biệt là Thời Thanh, không cần tìm gặp anh ấy nữa.”
Trần Vinh: “???”
“Nhưng không phải Cảnh ca anh kêu tôi……”
“Tôi kêu cậu cái *beep*, cút!!!”
Cảnh Nguyên Khải sau đó liền trực tiếp chặn ngang bế ảnh đế lên, sải bước nhanh chóng ôm người rời đi. Nhìn cách đi của hắn, trông cứ như sợ mình bước thong thả một nhịp thì người trong lòng ngực sẽ bị đoạt đi vậy!
Trần Vinh vẻ mặt mờ mịt trơ mắt nhìn bị Thời Thanh được Cảnh Nguyên Khải ôm chạy đi từ trên vai thanh niên lộ đầu ra.
Hướng về phía cậu nhướng mày.
Tuy rằng không nói chuyện, nhưng từ khuôn mặt không chút biểu tình kia của ảnh đế cậu có thể nhìn ra vài phần đắc ý khi âm mưu đã thực hiện được.
Trần Vinh: “……”
Tuy rằng không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cậu cảm thấy, mình đây là bị lừa rồi!
Còn tên Cảnh Nguyên Khải kia, trước nói chuyện đang tốt lành, đột nhiên lại nổi điên lên!
Một đám bệnh thần kinh!!