Chương 22

Tự dưng một tên người ngoài hành tinh xông ra bảo chủng tộc mình trung kiên vì hòa bình, nhân loại còn lâu mới tin.

Nhưng, Thời Thanh mang theo quân đoàn Cơ Giới khổng lồ nói vậy.

Tiện thể, xin nhấn mạnh là cậu vừa lệnh cho quân đoàn cho trùng tộc ăn hành.

Ân Minh Tranh tuyên bố Nhân loại kết đồng minh cùng chủng tộc Cơ Giới , sau khi mang theo các dị năng giả và quân đoàn robot ra chiến trường, nhận được tin tức phang trùng tộc đang không ngừng chạy trốn một trận.

Trận tiến công cùng chủng tộc Cơ Giới đều khắc sâu vào tâm trí toàn bộ nhân loại.

Một ngày kia, liên minh loài người và chủng tộc Cơ Giới đàm phán "Hòa bình" với trùng tộc.

Trùng tộc không có cơ hội nói không, bởi vì tại trước khi nói chúng nó đã bị đánh tới sào huyệt.

Cuối cùng, bọn họ ký kết khế ước.

Chỉ cần trùng tộc vẫn tồn tại, vĩnh viễn sẽ không xâm lược những tinh cầu khác.

Không riêng sẽ không xâm lấn, chúng còn nhất định phải học tập chủng tộc Cơ Giới, đi diệt cái ác đầy vũ trụ, làm công dân tốt.

Trên bàn đàm phán đầy khói lửa, trùng tộc nơm nớp lo sợ bị đẩy ra kí tên, cẩn thận lừng chút một nhìn "thế lực tà ác" Thời Thanh, run lập cập đọc nội dung hiệp ước: "Tướng quân Trùng tộc, quyết sẽ học tập chủng tộc Cơ Giới, giống nhau, hòa bình độc lập là trên hết..."

"Vĩnh viễn, vĩnh viễn bảo vệ hòa bình vũ trụ!"

Đọc xong, nó run rẩy, run run rẩy rẩy, kí vào hiệp ước.

"Đây, đây nội dung hiệp ước sẽ vĩnh viễn khắc, khắc vào truyền thừa kí ức của bộ tộc ta.."

"Rất tốt."

Thời Thanh như không xương dựa vào Ân Minh Tranh, trên mặt viết đầy thoả mãn: "Trùng tộc quả nhiên rất hiểu đạo lý."

Nhóm Trùng tộc nhìn một trời đầy robot, đổ mồ hôi hột, gật gật đầu như gà mổ thóc: "Phải! Đúng đúng!"

Phần lớn trùng tộc bị trục xuất khỏi Lam tinh, còn có một bộ phận trùng tộc tù binh ở lại làm cu li, dựa theo hiệp ước, 10 năm làm cu li mới có thể về.

Phi thuyền trùng tộc phóng như bay khỏi Lam tinh, nhóm ở lại cảm nhận được sự uy hϊếp của chủng tộc Cơ Giới, nằm trên đất phát ra tiếng khóc kỷ kỷ kỷ tuyệt vọng.

Không thể không tuyệt vọng a, trùng tộc vốn là dựa vào truyền thừa ký ức mà sống, chủng tộc Cơ Giới đối với chúng nó như là thỏ sống với hổ, mỗi một khắc đều lo lắng đề phòng, thấy mặt hận không thể chặt sạch tay trên người.

Nàm thao mà sống đây! ! !

Trùng tộc rời đi có thể không để ý tới đồng loại, 10 năm với chúng cũng chỉ như nháy mắt, trốn đi là thượng sách.

Đợi về nhà, lập tức triệu quân, sắm cái phi thuyền thiệt to, sau đó...

—— đi cứu tinh cầu gặp nạn.

Vương chủng tộc Cơ Giới ra lệnh, chúng nó không muốn, cũng phải kiên trì làm.

Nghĩ đến việc Thời Thanh nhìn tụi nó chằm chằm cả đời...

Hòa bình! !

Hòa bình độc lập tự do và hạnh phúc!!

Không hòa bình là bị diệt tộc!

Trên Lam tinh, nhân loại tiếp nhận chủng tộc Cơ Giới cũng là vì mong muốn được hòa bình.

Dù sao Thời Thanh nhìn thật sự là quá vô hại.

Phụ thân Triệu Diệu Diệu bị phán án tử hình, nhưng cô ta lại được chừa cho cái mạng, tạm giam 1 tháng, sau khi trùng tộc bị trục xuất, tòa án mới rảnh phán quyết cô ả.

Tội bắt cóc Vương tộc Cơ Giới, thông đồng trùng tộc muốn mưu hại thượng tướng Ân Minh Tranh, phán quyết đưa ra cũng chả nhỏ gì.

Dù sao đây là thời đại hòa bình, con người dãy dụa cầu sinh, nhưng drama là không thể thiếu.

Đứng trước quan tòa, dù biết là có phát sóng trực tiếp toàn cầu, Triệu Diệu Diệu không thèm giãy dụa, chỉ một lòng một dạ muốn nhục mạ Thời Thanh.

Cô cười lạnh với ống kính: "Các ngươi cứ như vậy tin tưởng người ngoài hành tinh kia? Lúc trước nó dùng tính mạng hàng vạn nhân loại để uy hϊếp giao Ân Minh Tranh ra, giang sơn khó đổi, bản tính khó dời, lũ ngu xuẩn mấy người thế mà tin à!"

Triệu Diệu Diệu vừa nói, người người dồn dập ghé tai.

Chỉ là không chờ Triệu Diệu Diệu lộ ra ánh mắt đắc ý, mặt đã bị tát cho sưng thành đầu heo.

"Không phải đã nói rồi à? Chủng tộc Cơ Giới tuy muốn hòa bình, nhưng không muốn sống chung với những loài có trí khôn khác, cho nên vừa đến liền muốn thăm hỏi tình huống người mạnh nhất Lam tinh - Ân thượng tướng, kết quả nhất kiến chung tình, trực tiếp đi theo đến căn cứ nhân loại luôn. "

"Vẫn là Ân tướng quân của chúng ta lợi hại, đây chính là Vương tộc a, chủng tộc bọn họ lời của Vương là thánh chỉ đó."

Triệu Diệu Diệu quả thực muốn giận điên lên, "Các người có bị mù không? ! ! Những người ngoài hành tinh kia lúc trước bao vây căn cứ chúng ta! ! Đó là uy hϊếp! ! Bọn họ nếu thật sự thương cái yếu, tại sao không nói thẳng luôn! !"

Có người khinh bỉ liếc mắt nhìn Triệu Diệu Diệu, như đang nhìn một kẻ ngu: "Khoa học kĩ thuật người ta phát triển, xem chúng ta như con kiến, cô thử giúp một con kiến đi chọi với robot thử coi, móa, thử coi đê?"

"Mà hơn nữa, trong tình huống đó, tự dưng có người ngoài hành tinh đến tự nhận là chủng tộc hòa bình, còn giúp ta đánh Trùng tộc, chắc là cũng chả ai tin nhỉ."

"Tiền đề là chuyện này có lợi với bọn họ không, người ta giúp chúng ta đánh Trùng tộc, lại không muốn cái gì, trực tiếp rời khỏi Lam tinh, mà thành đôi với Ân tướng quân của chúng ta, nói tới lợi thì chẳng lẽ là Ân tướng quân?"

"Có khả năng à nha, Ân tướng quân ưu tú thế còn gì, nếu không phải người ta là hoa có chủ thì tui còn định đi thử coi đó."

Triệu Diệu Diệu: "..."

Cô nhìn xung quanh xì xào bàn tán, không có một ai nói đúng chủ đề, cảm thấy bản thân đúng là ai cũng say mỗi ta tỉnh.

Cuối cùng thẩm phán xét xử, Triệu Diệu Diệu tội nặng, xử tử hình, cân nhắc việc không gây ra việc lớn, hoãn thi hành án ba tháng.

Ba tháng thà không hoãn còn hơn.

Dù sao đối với một người đã biết giờ chết của mình mà nói, mỗi ngày trôi qua đều là dày vò.

Sự kiện Triệu Diệu Diệu thuận lợi khép lại, những lời nói của cô cũng không tạo thành ảnh hưởng gì.

Nói thật, đáng lẽ 2 tháng trước, lúc nhân loại đang ôm hiềm nghi to lớn với Thời Thanh, lời nói của cô sẽ kéo sự bài xích từ trong nội tâm mọi người.

Nhưng bây giờ, trùng tộc xâm lược quê hương đã bị đuổi đi, từ việc chủng tộc Cơ Giới đánh tan tác trùng tộc thì ai cũng rõ chỉ cần họ muốn, hoàn toàn có thể sử dụng vũ lực trực tiếp chiếm luôn Lam tinh.

Nhưng bọn họ lại không.

Không chỉ vậy, sau khi giúp đỡ Lam tinh, thuận tiện cung cấp tọa độ liên hệ, liền im hơi lặng tiếng rời đi.

Có thực lực cường đại, có tâm tư thì trực tiếp quẩy luôn, phí lời làm gì.

Hơn nữa Lam tinh thành công liên lạc với Liên minh tinh hệ, đăng ký gia nhập.

Cũng biết được hành tinh lạc hậu nào không gia nhập Liên minh mới thành mục tiêu xâm lược của lũ trùng tộc, dù sao nếu như tinh cầu nào trong Liên minh xảy ra vấn đề, những tinh cầu còn lại sẽ liên hợp tìm ra hung thủ tiến hành trả thù.

Cho nên trước mắt, Lam tinh an toàn.

Dĩ nhiên, cũng không phải tuyệt đối an toàn.

Ví dụ như nhân viên công tác của Liên minh sợ hãi nói: Vũ trụ rất lớn, vô vàn hành tinh, tất nhiên sẽ có chủng tộc đặc biệt khủng bố tồn tại, so với trùng tộc chuyên đi xâm lược còn ghê gớm hơn nhiều, trùng tộc xâm lược vì tài nguyên, còn chủng tộc kia chỉ đơn thuần coi hủy diệt sinh vật là ham muốn.

Không cần nhiều lời, tới làm đơn, làm xong đi luôn, một giây cũng không dám chần chừ.

Loại chủng tộc không có chuyện gì cũng đi hủy diệt thật sự quá kinh khủng.

Cũng chính vì đi đâu diệt đấy, nên nhân chứng sống sót không hề có, đến giờ Liên minh cũng không biết chủng tộc này tên gì, hình dáng ra sao, như thế nào.

Nhưng biết thế là được rồi.

Phổ cập kiến thức xong, nhân viên công tác lại nhắc, "Đúng rồi, lúc trước tinh cầu có người có bảo được chủng tộc Cơ Giới hỗ trợ, bọn họ có phải không thuộc Liên minh không? Chúng tôi không có dữ liệu nào cả."

Sau khi Ân Minh Tranh nói cho Thời Thanh, Thời Thanh tỏ vẻ các đời Vương của chủng tộc tương đối đặc thù, làm việc không màng danh lợi, không liên hệ với bất cứ chủng tộc nào, nếu Liên minh hỏi, thì báo một chút cũng được.

Vì vậy, Liên minh có thêm một phần tài liệu.

Chủng tộc Cơ Giới: Vì hòa bình, cống hiến hết mình giúp đỡ các tinh cầu khác.

Thương tổn đăng ký: 0

Hệ thống cảm nhận được lịch sử đang bị sửa lại: 【... Kí chủ, như vậy có tốt không thế. 】

【 Hả? Chỗ nào không tốt? 】

Thời Thanh núp ở trong ngực nam nhân, mềm mại chơi dây áo Ân Minh Tranh.

Hệ thống: 【 Lúc chúng ta đi, thế giới này vẫn sẽ tiếp tục vận hành, lỡ như đời Vương tiếp theo đi đại sát thì sao giờ. 】

【 An tâm, tao đương nhiên cân nhắc vụ này. 】

Thiếu niên chán ngán dựa vào Ân Minh Tranh, sờ sờ cằm nhỏ.

Bởi vì mấy ngày nay vội vàng tham gia tổng tuyển cử, nam nhân đã lâu không được nghỉ ngơi, toát ra một ít khí tức lười biếng, nhìn gợi cảm hơn một phần so với trước đây.

Vì vậy gần đây Thời Thanh cực kì muốn trêu đùa với tên lười này.

Cậu vừa chơi vừa nói: 【 Chủng tộc Cơ Giới cũng là chủng tộc sống dựa vào kí ức, chỉ cần tao khắc thiệt sâu mấy câu vì hòa bình thế giới các thứ, đời sau cũng sẽ theo đó mà làm thôi. 】

Hệ thống lại nghĩ một chút: 【 Kí chủ, cậu không thật sự định sinh con với Ân Minh Tranh đấy chứ, nhỡ lúc hai người chết đi, đứa bé chỉ có một mình đáng thương biết bao. 】

Thời Thanh: 【 Ha ha ha ha ha ha kỷ kỷ kỷ kỷ! ! 】

Hệ thống: 【? 】

【 Mày đúng là hệ thống đần thối, mày không tin vụ tao bảo tìm Ân Minh Tranh để sinh con đó chớ, chủng tộc Cơ Giới vốn dựa vào Mẫu thụ để hình thành đời sau, người muốn sinh chết rồi thì Mẫu Thụ mới cảm ứng được rồi sinh, đời nào cũng thế, căn bản chả cần bạn đời đâu, nếu không cả cái vũ trụ rộng lớn này toàn dân có bồ hết à. 】

【 Ha ha ha ha ha đồ ngốc. 】

Hệ thống: 【... 】

Hệ thống: 【... Hu hu hu tại sao tui ngốc như thế chứ, tui đi niệm [Đạo đức kinh] đây. 】

Trên thực tế, không phải mỗi hệ thống tin cái lời bốc phét này.

Ân Minh Tranh cũng tin.

Hơn nữa còn vì thế xoắn xuýt một khoảng thời gian dài.

Thời Thanh đã từng đã nói với hắn, cậu tìm tới Ân Minh Tranh là bởi vì Ân Minh Tranh là nhân loại mạnh nhất Lam tinh, cho nên tiểu vương tử mới muốn trở thành bạn đời của hắn.

Lúc trước Ân Minh Tranh đối với Thời Thanh chỉ có trách nhiệm và hổ thẹn, tất nhiên sẽ không quan tâm đến chuyện này.

Cho tới bây giờ.

Hắn yêu Thời Thanh, nhưng đối với Thời Thanh mà nói, chỉ vì hắn mạnh, mới thích hắn.

Nghĩ thế, anh hùng nhân loại tự ngược không nhẹ.

Hắn không nghĩ đến việc đi hỏi Thời Thanh, mà là yên lặng nỗ lực rèn luyện tinh thần lực.

Bị Thời Thanh phát hiện, nam nhân đầu tiên im lặng không lên tiếng, sau đó thấp giọng trả lời: "Anh nhất định phải trở thành người mạnh nhất Lam tinh."

"Há, ừ cố gắng lên."

Thời Thanh còn tưởng hắn vì cuộc tổng tuyển cử, gật gật đầu, quay đầu kéo ghế lại trước sân huấn luyện, đặt một cái bàn trà bên cạnh, chuẩn bị luôn nước trái cây.

Mỗi lúc Ân Minh Tranh huấn luyện, Thời Thanh liền nằm ở trên ghế, vừa uống nước trái cây vừa thưởng thức cảnh đẹp.

Dù sao, một mỹ nam tử toàn thân cơ bắp, lưng rộng eo thon chân dài to, lấm tấm mồ hôi nỗ lực tập luyện là cảnh đẹp hiếm thấy đấy.

Hai tháng cứ thế trôi qua, mãi cho đến sát cuộc tổng tuyển cử, phòng nghiên cứu của Nhạc Du Nguyên đưa ra dụng cụ đo lường dị năng.

Kiểm tra toàn cầu miễn phí, bất cứ ai sử dụng dị năng đều hiếu kì muốn thử xem.

Cấp 10 là cao nhất.

Những người khác thử nhiều nhất cũng chỉ cấp 6, 7.

Ân Minh Tranh đi lên, dụng cụ đo lường hư luôn.

Thử năm lần, hư năm lần, cuối cùng Nhạc Du Nguyên không thể không ôm dụng cụ thừa nhận, dị năng của Ân Minh Tranh vượt xa cấp 10.

Gã mới cấp 7!

Lần này càng không thể đoạt lại Thời Thanh từ tay Ân Minh Tranh.

Mặc kệ Nhạc Du Nguyên đau lòng, Ân Minh Tranh bị gã phẫn nộ đòi tiền bồi thường tâm tình vẫn không thay đổi, nam nhân luôn thận trọng thậm chí còn hiếm thấy nhếch khóe miệng cười đắc ý với gã.

Dĩ nhiên, anh hùng nhân loại tự biết, hắn đang cười nhẹ lòng.

Xem trước mắt, những người khác vẫn còn chênh lệch rất lớn so với hắn, không cần lo dị năng của mình sẽ thua, người yêu sẽ bỏ đi với người ta được.

Hiện tại, tổng tuyển cử kết thúc, Ân Minh Tranh lên vị trí thủ trưởng.

Hắn cũng có thể yên tâm đi làm chuyện khác rồi.

Lúc Thời Thanh đang chơi với dây áo của mình, Ân Minh Tranh thoạt nhìn như đang xem TV nhưng thực tế cả người đều căng thẳng, hoàn toàn không quan tâm trên TV đang chiếu cái gì, ấp úng một chút mới khô cằn mở miệng.

"Thời Thanh, em có muốn làm không?"

Thiếu niên đang buồn chán đột nhiên ngồi dậy, hai mắt sáng lên.

"Được được."

Cơ thể Ân Minh Tranh thả lỏng trở lại.

Anh hùng nhân loại nở nụ cười ngượng ngùng, nhẹ nhàng ôm thiếu niên vào lòng.

Thời Thanh hạ thấp thể trọng của mình, vui sướиɠ hài lòng chà xát áo khoác của hắn.

【 Hệ thống, đi đi. 】

Hệ thống cẩn thận: 【 Kí chủ, cậu... Nhẹ nhàng chút, lúc trước hắn bị hạ thuốc, tỉnh lại bị choáng lắm đó. 】

Tuy kí chủ có bảo bọn họ chả làm gì cả, hệ thống vẫn yên lặng nghi ngờ.

Nói xong, nó bé ngoan đi niệm [Đạo đức kinh].

Khoảng 1 tiếng đồng hồ, cảm thấy không cần phải đúng giờ, nó cẩn thận mò ra.

Trước mặt vẫn trắng toát.

Sợ hãi chui về, niệm [Đạo đức kinh] tiếp.

Giờ thứ ba, hệ thống đang xem [100 công thức làm cơm nhà] thỏa mãn để sách xuống.

3 tiếng, đối với nhân loại tầm đấy là đủ rồi ha.

Nó thò đầu ra.

Sau đó lần thứ hai bị dọa trở về.

Giờ thứ năm, hệ thống rốt cục nhìn thấy không phải khoảng trắng nữa.

Nó vừa xuất hiện, chỉ thấy Thời Thanh đang nằm tại l*иg ngực Ân Minh Tranh, trên mặt nam nhân mang theo cẩn thận cùng hổ thẹn, thi thoảng xoa xoa chân mỏi cho cậu.

Khung cảnh nhìn chung vẫn hài hòa, vành tai Ân Minh Tranh thậm chí còn ngượng ngùng đỏ lên.

Đến nỗi vì cái gì chân bủn rủn, hệ thống cũng không rõ.

Hệ thống nhìn biểu tình hoảng hốt trên mặt ký chủ, thận trọng kêu một tiếng:【Ký chủ?】

Qua khoảng một hai phút, nó mới nghe được Thời Thanh hữu khí vô lực đáp lại:【A……】

【Cái kia, ngươi mệt sao? Muốn bổ thận không? Ta vừa rồi xem thực đơn, bên trong có canh gà đen ngọc lan, thực bổ thận.】

Thời Thanh:【……】

【Kia nếu không, hầm cho Ân Minh Tranh nhé?】

Thời Thanh:【……】

Thời Thanh:【Đừng, hắn đã đủ mạnh rồi.】

Thời Thanh:【Lại còn bổ nữa, Cơ Giới chủng tộc như ta cũng gánh không được.】

Hệ thống:【Cái gì? Gánh không được cái gì?】

Thời Thanh:【Ta cuối cùng là biết vì cái gì nguyên cả cốt truyện Ân Minh Tranh vẫn luôn độc thân.】

【Vì cái gì?】

【Bởi vì không ai gánh được.】

Hệ thống đơn thuần xem số liệu ngốc ngốc:【Ký chủ ngươi nói rõ ràng a, gánh không được cái gì?】

Thời Thanh còn lẩm bẩm lầm bầm lầu bầu:【May mà ta không phải người, ta nếu là người, không bị đứt hơi tại chỗ mới lạ, đúng rồi, ngươi cho ta xem tư liệu trước đây, có phải hay không có ký chủ tiền nhiệm chết trên giường?】

Vừa nói tới tư liệu, hệ thống mới kịp phản ứng lại, số liệu đột nhiên mở ra, có chút ngượng ngùng nói:【Vị ký chủ kia là hoàn thành nhiệm vụ thoát ly thế giới, không phải cái kia cái gì.】

【Tùy tiện làm việc của ngươi đi, đừng động ta, để ta chậm rãi nghỉ ngơi.】

Vì thế hệ thống lại ngoan ngoãn rụt trở về.

Giờ phút này,tầm mắt nó nhìn về phía Ân Minh Tranh, tràn ngập kính ngưỡng.

Có thể làm ký chủ tự bế thành như vậy, hắn quả nhiên không hổ là vận khí thiên kim chi tử.

***

Trên thực tế, ngoài lần đầu tiên vì quá mức kích động mà làm Thời Thanh tự bế, Ân Minh Tranh thật ra là bạn lữ rất tốt.

Hắn ôn nhu, săn sóc, cũng không chịu tiếp xúc cơ thể cùng bất luận nữ nhân nào khác, bao dung Thời Thanh hết thảy.

Đương nhiên, trừ bỏ dị năng cường đại cùng năng lực lãnh đạo, trong sinh hoạt, anh hùng Nhân loại vẫn có một chút khuyết điểm.

Dễ dàng mềm lòng, do dự không quyết đoán, quá mức thiện lương.

Tỷ như nói, sau khi hai người thuận thuận lợi lợi ở bên nhau, Ân Minh Tranh trước sau đối với đứa bé chưa ra đời của bọn họ mang áy náy.

Dựa theo cách nói của Thời Thanh, tuổi thọ của Cơ Giới chủng tộc là điều tiết theo bạn đời (nói bừa), dị năng giả ở Trái Đất tuổi thọ dài bao nhiêu, Cơ Giới chủng tộc có thể sống bấy nhiêu tuổi.

Nói cách khác, một khắc sinh mệnh Ân Minh Tranh kết thúc, sinh mệnh của Thời Thanh cũng sẽ ngưng hẳn.

Này thực tốt, rốt cuộc mặc kệ ai lưu lại, trong lòng Ân Minh Tranh cũng không dễ chịu, hắn đã mất, lo lắng không ai bảo vệ được Thời Thanh, Thời Thanh đi trước, hắn tuyệt đối chỉ chống đỡ được một ngày một đêm liền phải đi theo.

Nhưng tưởng tượng đến con của hắn và Thời Thanh vào hai trăm năm sau lẻ loi một mình sinh ra trên tinh cầu, chỉ có máy móc không có tình cảm làm bạn, Ân Minh Tranh liền áy náy đau lòng một trận.

Đây là đời sau của hắn cùng Thời Thanh a.

Đứa trẻ tự nhiên sẽ có truyền thừa của bọn họ, còn có người máy của hắn lưu lại che chở nên chắc chắn không có chuyện gì, bất đồng với Thời Thanh chạy đi chơi trò chơi, Ân Minh Tranh thật sự có tấm lòng của người cha Trung Hoa a.

Tuy rằng không thể tự làm bạn với con của bọn họ, nhưng hắn vẫn kiên trì một năm viết một phong thơ, tỏ vẻ chính mình cùng Thời Thanh đối đứa nhỏ này có bao nhiêu chờ mong, lại có bao nhiêu xin lỗi không thể bồi bên canh nó, cùng với hy vọng hắn có thể sống thật tốt.

Lúc sau, Ân Minh Tranh còn kiên trì lục video, mỗi lần trước khi mở ghi hình, người được xem như thần ở Trái Đất đối mặt với ống kính nở một nụ cười chào hỏi:

“Bảo bảo, ta là ba ba.”

Sau đó màn ảnh lại chuyển tới trên người Thời Thanh đang chơi game / ăn trái cây / xem TV: “Đây là daddy của con.”

Tiếp theo, hắn lại thao thao bất tuyệt tỏ vẻ bọn họ gần đây có chuyện gì, chơi cái gì, ăn cái gì.

Anh hùng Nhân loại thực nghiêm túc quay video, ý muốn lúc hắn cùng Thời Thanh đi rồi, đứa nhỏ này sau khi sinh có thể cảm nhận được tình thương của cha từ bọn họ.

Này cũng coi như là cách thức kiên trì của Ân Minh Tranh.

Lích Trái Đất năm 3001, đệ nhất nguyên thủ Ân Minh Tranh về hưu.

Lịch Trái Đất năm 3130, từ sau khi Trùng tộc xâm lấn đệ nhất nguyên thủ tiền nhiệm Ân Minh Tranh cùng với ái nhân là vương tộc đến từ Cơ Giới chủng tộc đình chỉ hô hấp.

Theo di chúc hai người, bọn họ được hỏa táng cùng nhau, tuy rằng tim Thời Thanh làm bằng máy móc, hỏa táng có điểm khó khăn, nhưng cũng may có dị năng giả hệ hỏa mạnh nhất Nhạc Du Nguyên còn sống, thành công đem hai người hỏa táng.

Trên sách giáo khoa cũng vĩnh viễn lưu lại thời khắc nguy cấp nhất của Trái Đất, Cơ Giới chủng tộc hướng tới hòa bình ra tay tương trợ, hơn nữa vương tộc bọn họ còn cùng đệ nhất nguyên thủ yêu nhau, vĩnh viễn ở lại Trái Đất.

Còn về chuyện tiền bối Nhạc Du Nguyên cả đời đều canh cánh trong lòng Ân Minh Tranh cướp đi mối tình đầu tình của mình, sau khi hỏa táng xong mối tình đầu cùng tình địch, mang theo nếp nhăn đầu mặt tan vỡ mắng Ân Minh Tranh đã chết cũng muốn đi đoạt người với hắn, trên sách không đề cập tới.

Mà trên tinh cầu Cơ Giới xa xôi, Mẫu Thụ cảm ứng được Thời Thanh rời đi, thực mau dựng dục ra sinh mệnh mới.

Tân Cơ Giới vương tộc nhắm hai mắt nằm dưới tàng cây tiếp thu truyền thừa ký ức.

Hắn là Cơ Giới chủng tộc.

Hắn là vương.

Cơ Giới là chủng tộc hướng tới hòa bình.

Cơ Giới chủng tộc đều tự mình sinh sản, hắn không có bất kỳ người thân nào.

Đầu tiên sau khi thức tỉnh, hắn hẳn là lập tức sáng tạo người máy, dù sao vương đời trước sẽ không để lại cái gì cho hắn.

Tân vương mở đôi mắt màu ngân bạch.

Sau đó thấy bên người chất đầy phong thư lễ vật cùng băng ghi hình.

Hắn vẻ mặt mộng bức từ trong lễ vật đứng lên, nhìn người máy bốn phía, trên đầu chúng nó cột bong bóng, tay cầm gậy huỳnh quang, đang lắc lư chúc mừng hắn sinh ra.

Còn có một cái băng rôn thật to được hai người máy kéo ra trước mắt hắn, giống như sợ hắn nhìn không thấy mà run run lên.

Mặt trên viết: Mừng con sinh ra, ba ba cùng daddy vĩnh viễn yêu con.

Mặt sau thậm chí còn vẽ một trái tim nho nhỏ.

Tân vương vừa mới tiếp thu xong truyền thừa ký ức:……

Là phương thức hắn sinh ra không đúng sao?

Cùng thời khắc đó, Thời Thanh về tới không gian nhiệm vụ.

Hệ thống hưng phấn bắt đầu đọc: 【Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, thỉnh lựa chọn: 1, tiếp tục nhiệm vụ, 2, nghỉ ngơi.】

Thời Thanh: 【1111.】

【Đinh! Thỉnh chuẩn bị tốt, sắp nhảy sang thế giới tiếp theo.】

****

Thời Thanh lại mở mắt ra, phát hiện mình đang ngồi trước kính hóa trang, bên cạnh có người nhỏ giọng nói chuyện với hắn: “Thời ca, thêm chút đồ vào cơm Cảnh Nguyên Khải sao.”

“Ừ.”

Thời Thanh tùy ý lên tiếng, đại khái xem ký ức gần đây.

Thân thể này là một ảnh đế, ngày thường người ta thấy có chút âm trầm, trên thực tế trong lòng vẫn luôn ghen ghét hậu bối trẻ tuổi còn có thiên phú, chỉ cần có người như vậy xuất hiện, hắn nhất định sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào đem người chèn ép.

Mà Cảnh Nguyên Khải chính là một nghệ sĩ mới nổi trong ấn tượng của hắn.

Bởi vì diện mạo xuất chúng kỹ thuật diễn cũng tốt, mới xuất đạo liền có lượng fan không tồi.

Nguyên chủ vẫn luôn ghen ghét hắn, nhưng sau lưng Cảnh Nguyên Khải có chỗ dựa nên không thích hợp làm động tác lớn, chỉ có thể làm một ít động tác nhỏ khiến người coi thường.

Lần này hai người vừa lúc vào cùng đoàn phim, biết đạo diễn ghét nhất loại người vào lúc diễn làm rơi tiết tấu, lại nghe được Cảnh Nguyên Khải cay ăn nhiều bụng sẽ đau, cố tình lại thích ăn cay, nguyên chủ liền lấy cớ giữa trưa mời khách, để trợ lý mua cơm, cho thêm tương ớt vào cơm Cảnh Nguyên Khải.

Ớt Ma Quỷ*, ăn một chút, cay xé ruột gan.

Bề ngoài nhìn không ra, nhưng một nếm một cái là biết, mà cho dù Cảnh Nguyên Khải ăn ra cái gì khác biệt cũng không thể đi kiếm hắn tính sổ, suy cho cùng đây là Lạt Tử Kê*, cay là bình thường.

Là động tác nhỏ, nhưng là khiến người ghét bỏ.

Hệ thống cũng thấy được ký ức, tức khắc nóng nảy: 【Ký chủ, nhanh chóng đi ngăn lại a, bằng không Cảnh Nguyên Khải ăn bài xích độ nhất định trực tiếp tăng lên tới một trăm.】

Thời Thanh không chút nóng nảy dựa người ra sau: 【Ngươi trước xem độ bài xích của hắn bây giờ là bao nhiêu.】

Hệ thống: 【…… Cảnh Nguyên Khải độ bài xích: 100/100】

Thời Thanh cũng không ngoài ý muốn.

Cảnh Nguyên Khải trong ký ức nguyên chủ là một hậu bối không cho hắn chút mặt mũi nào, nhưng Thời Thanh lại có thể nhìn ra, Cảnh Nguyên Khải không cho nguyên chủ mặt mũi, hoàn toàn vì nhìn thấu nguyên chủ chèn ép mình.

【Chờ xem đi, một hồi người liền tìm tới, đến, chúng ta có tích phân, đi cửa hàng đổi cho ta cái vị giác…… Ai, được rồi, cái này đi.】

Lời này vừa mới nói không quá vài giây, cửa phòng trang điểm đã bị đẩy ra.

Một thanh niên trực tiếp sải bước đi đến, tướng mạo vô cùng tốt, cặp mắt hoa đào, sóng mũi cao, chỉ là giờ phút này sắc mặt lạnh như băng, đi đến trước mặt Thời Thanh, trực tiếp đem hộp cơm trong tay ném xuống.

Ngữ khí cứng rắn lạnh lẽo: “Ăn.”

Trợ lý bên cạnh Thời Thanh sửng sốt, tiếp theo chính là giận dữ “Anh làm gì đấy!! Thời ca lúc nào trêu chọc anh, dựa vào cái gì bắt anh ấy ăn cơm thừa của anh!”

Cảnh Nguyên Khải cười nhạo một tiếng, ôm cánh tay từ trên cao nhìn xuống Thời Thanh trầm mặt nhìn mình: “Tự anh ta biết.”

Hắn vốn tưởng rằng Thời Thanh sẽ đứng lên giận mắng mình không tôn trọng tiền bối, hoặc là lại cáo trạng với đạo diễn.

Kết quả, chàng trai đẹp mắt ngồi trên ghế lạnh lùng nhìn hắn một cái, không lên tiếng cầm lấy hộp cơm kia ăn.

Một phút đồng hồ, hai phút, ba phút.

Mười phút qua đi, Thời Thanh cứ như vậy thong thả ung dung đem cơm hộp ăn sạch sẽ.

Ăn xong rồi, hắn còn móc ra khăn tay xoa xoa miệng, nhìn vẻ mặt Cảnh Nguyên Khải dần hiện lên nghi hoặc, ngữ khí lạnh nhạt:

“Bây giờ, đi ra ngoài.”