Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Toàn Thế Giới Đều Biết Ta Là Người Tốt

Chương 18

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sự việc Ân Minh Tranh bị thường dân đánh lén cứ yên bình mà trôi qua.

Dựa theo luật của căn cứ, lão bị đội Chấp pháp mang đi, sau khi phán tội bị bắt đi lính.

Thời đại này phạm tội cũng sẽ không bị đưa vào tù bao ăn bao uống, hoặc nếu nghiêm trọng trực tiếp bị xử tử, mà là đi lính, hoặc làm khổ sai.

Ân Minh Tranh không quan tâm, ngược lại là Thời Thanh, cùng với Nhạc Du Nguyên bắt đầu đánh bay dăm ba cái tin đồn với vẩn trong căn cứ.

Nói Ân Minh Tranh tranh đoạt quyền lợi?

Hắn nguyện hi sinh mình, đổi 1 triệu mạng người đó.

Nói Ân Minh Tranh không coi ai ra gì?

Hắn nguyện hi sinh mình, đổi lấy 1 triệu mạng người đó.

Thủy quân ó hở?

Thời Thanh bị Nhạc Du Nguyên "làm hư" không dễ trêu đâu nghen.

Mặc kệ xàm ngôn, việc Ân Minh Tranh đã từng vì cứu người dân, tình nguyện hi sinh bản thân tuyệt đối là sự kiện chắc như ván đóng thuyền, vô số người chứng kiến.

Đây chính là tấm chắn to lớn nhất của anh hùng nhân loại.

Tên âm mưu đổi đen thay trắng, chiều hướng dư luận sớm đã lạc khỏi tầm điều khiển của lão.

Triệu tướng quân sau lưng tính kế sắp tức muốn chết.

Lão sai người truyền ra tin Ân Minh Tranh dung túng tiểu tình nhân quỵt tiền, đè ép người dân, kết quả chả có ai tin.

Người bị phái đi còn bị dân mạnh mẽ trừng mấy cái, lật mả tổ tông lên mắng một hồi.

Cậu chủ Thời Thanh không trả tiền, mà nguyện ý dùng dị năng hệ chữa trị để trao đổi, là dị năng chữa trị đó, hiện tại nhà ai có đồ gì khiến Thời Thanh thích, đều cao hứng muốn bay lên trời.

Ai bảo Thời Thanh trả tiền, mới là đồ ngu.

Thôi phái người tung tin Ân Minh Tranh vì quyền thế mà mặc kệ mạng người vậy.

Sự kiện Ân Minh Tranh tự hi sinh để bảo vệ người dân được lôi ra đáp trả.

Triệu tướng quân hận không được, phản bác không nổi.

Đúng đấy, lúc trước bọn họ vì che giấu chân tướng hãm hại Ân Minh Tranh, quả thật là đắp nặn hắn thành người hùng.

Với lại xem chiến hạm cường hãm ngoại tinh kia, Ân Minh Tranh 99.999% không về được.

Nếu là người chết, bọn họ cũng chả tiếc vinh danh hắn.

Nhưng ai ngờ.

Ân Minh Tranh hắn trở lại chứ!

Cái 0,001% nhỏ nhoi kia, dĩ nhiên không có khả năng sẽ xảy ra.

Hiện tại, người bọn họ muốn đè ép, vinh dự đầy người, lại là nhờ một tay bọn họ đắp nên.

Hối hận vãi! !

Hận vãi! !

Triệu tướng quân quả thực hận không thể rống to với người dân sùng bái Ân Minh Tranh:

Mấy người tưởng hắn muốn hi sinh à! ! !

Không phải! ! !

Ân Minh Tranh là bị chúng ta đánh lén đưa tới! ! !

Tất cả đều là chúng ta làm! ! !

Mấy người muốn sùng bái muốn tạ ơn cảm kích thì phải nhìn chúng ta đây này! !

Lão cũng chỉ có thể uất ức nuốt cục tức vào lòng, nếu biết ban đầu đúng là lão sai người đánh lén Ân Minh Tranh, sau đó ném hắn từ trên phi cơ xuống, e là người dân sùng bái Ân Minh Tranh sẽ muốn cắn chết lão.

Không, không cần chờ bọn họ đến cắn, lão sẽ bị Ân Minh Tranh gϊếŧ chết trước.

Triệu tướng quân sợ chết.

Nếu không cũng sẽ không núp phía sau mà giở thủ đoạn, thậm chí còn không tiếc mà bảo con gái của mình đi câu dẫn Ân Minh Tranh.

Lão khác mấy bị thượng tướng đồng cấp kia.

Mấy bị kia, coi như là đáy lòng thật sự có tính toán, cũng chỉ có thể lấy đại cục làm trọng, tinh tế mưu lược, không giống như Triệu tướng quân, vì đạt được mục đích, có thể vứt bỏ tất cả.

Hiện tại mắt thấy Ân Minh Tranh từng bước một đi tới vị trí cao nhất, Triệu tướng quân càng ngày càng thất loạn bát tao

Không có cách nào cho hết loạn cả.

Trước đây lão làm không ít chuyện bẩn, trước mặt thì chưa có ai, nhưng nếu Ân Minh Tranh thật sự lên nắm quyền hành, nhất định có thể tra ra Triệu tướng quân.

Trong căn cứ, đồng cấp với Ân Minh Tranh tính cả Triệu tướng quân tổng cộng chỉ có 4 thượng tướng, sau khi thủ lĩnh hi sinh vì đại chiến với trùng tộc, lúc đó muôn sự hỗn loạn, 4 vị thượng tướng không ai có ý định phục ai, tại thêm nhân thủ không chênh lệch, đơn giản liền làm theo ý mình, tạo thành liên minh, hợp lại quản lý căn cứ.

Duy nhất Ân Minh Tranh không có quân quyền được trao tặng chức tượng tướng, cũng là người có thực lực không thể khinh nhờn.

Dị năng giả mạnh mẽ đủ để kinh sợ một đám người lớn, Ân Minh Tranh tuy chưa bao giờ dùng dị năng để đối phó với nhân loại, nhưng không ít người biết được hắn đối phó với trùng tộc như thế nào.

Chiến dịch làm vang danh anh hùng nhân loại.

Khoát tay, diệt sạch mấy ngàn trùng tộc.

Trùng tộc kinh sợ thoái lui một vạn cây số.

Sau khi hắn ra tay, nhân loại mới có cơ hội thở lấy hơi, có thể như bây giờ, rút lại ở trong căn cứ, nghiên cứu vũ khí công nghệ cao trên chiến trường của trùng tộc, tiến đến tối tân hóa vũ khí của mình.

Ân Minh Tranh xuất sắc không riêng gì phương diện vũ lực, ngoại trừ là một dị năng giả mạnh mẽ, hắn còn đồng thời am hiểu nghiên cứu phát minh vũ khí mới.

Ví như thuốc Trì hoãn.

Hắn giống như Chiến Thần bất bại, là tượng đài vĩnh cửu trong lòng người dân may mắn được sống sót.

Tất cả mọi người tin tưởng, chỉ cần Ân Minh Tranh vung cánh tay hô lên, người dân coi hắn là thần sẽ không do dự đưa hắn lên ngôi.

Đây chỉ là vấn đề thời gian, người dân bị trùng tộc đánh không trở tay cần một cái tính ngưỡng.

Triệu tướng quân đã từng cũng nghĩ tới tranh đoạt vị trí thủ lĩnh, nhưng nhìn bốn phía, thuộc hạ lão lại không sánh bằng người khác, chuyên gia nghiên cứu khoa học cũng không, giá trị vũ lực chẳng bàn, ngay cả trò âm mưu cũng không, với lại 3 thượng tướng kia còn chả thèm để ý lão, nói gì cũng lão liên minh.

Cho nên lão cảm thấy mình thật đáng thương.

Không thể trách lão ra ám chiêu được, Ân Minh Tranh kia chí công vô tư, lão chẳng qua là xuất chiêu trước mà thôi, cứu trăm vạn người, Triệu tướng quân lão là anh hùng mới đúng.

Đáng tiếc, Triệu tướng quân phán đoán rất tốt, nhưng lão lại không có cảm giác hài lòng.

Lão hiểu rõ.

Ân Minh Tranh lên nắm quyền, lão sẽ chết đầu tiên.

Vì đề phòng trước, lão đặc biệt gọi con gái đi quyến rũ Ân Minh Tranh, nỗ lực thành người một nhà.

Kết quả Triệu Diệu Diệu chả hăng hái là bao, mặt đẹp mấy cũng chỉ là cái mã.

Ăn mềm không được, cho ăn cứng vậy.

Kết quả gì cũng làm, Ân Minh Tranh thế mà nửa điểm lung lay cũng không có.

Giờ tốt rồi, nhằm vào Ân Minh Tranh gây một đống chuyện, anh hùng nhân loại không những không rời đài, tiếng tăm còn vang xa hơn.

Triệu tướng quân không nhìn thấy Ân Minh Tranh lên ngôi vị thủ lĩnh, mà là mình ngày càng gần với cái chết.

Lão chỉ có thể nôn nóng rụng tóc, vừa liều mạng nghĩ biện pháp.

Không chỉ lão, còn đi hối con gái mình nữa, ngày đó, sau khi họp về tin tức tranh cử tổng thống, Triệu tướng quân về nhà liền xông thẳng vào phòng Triệu Diệu Diệu, đập mạnh lên bàn, gầm nhẹ với con gái đang ngồi trang điểm:

"Chỉ biết mỗi trang điểm trang điểm, chúng ta sắp còn không thấy này mai nữa rồi, không lo mà nghĩ biện pháp đi, định chờ chết luôn à!"

Triệu Diệu Diệu cũng chịu không nổi oan ức, trực tiếp ném thỏi son, "Con mà không nghĩ biện pháp sao? ? Lúc trước Thời Thanh đến nhà Nhạc Du Nguyên, con còn đặc biệt hạ thuốc giúp bọn họ làm chuyện tốt, kết quả Ân Minh Tranh như mù, trên đầu đội thảo nguyên xanh rồi, mà còn coi Thời Thanh như bảo bối! Ở trước mặt hắn, hắn coi con là không khí, ba bảo con còn có biện pháp gì nữa! !"

"Không có thì nghĩ đi! !"

Triệu tướng quân lại đập bàn một cái, "Hắn không liếc con một cái, thì con không đi nhìn hắn được à? Con hạ thuốc được Nhạc Du Nguyên, sao không hạ được Ân Minh Tranh, hắn đến cùng là nam nhân, trúng thuốc lại gặp đại mỹ nhân, kiểu gì chả ỡm ờ thành chuyện!"

Lão dựa theo bản năng nam nhân của mình phân tích: "Con mang thai được, tiểu tình nhân của Ân Minh Tranh lại là nam, có sinh con được cho hắn không! Lúc con ôm bụng đến bảo Ân Minh Tranh là muốn sinh đứa bé này, khẳng định hắn sẽ hổ thẹn với con, nhà ta là ông bà ngoại của đứa nhỏ này, thời xưa là quốc cữu, chúng ta còn sợ gì? !"

Triệu Diệu Diệu cảm thấy ba mình đang nằm mơ.

"Ba, ba tỉnh táo một chút, đây chính là Ân Minh Tranh, toàn bộ căn cứ không ai đánh lại hắn, lúc trước hắn bị tiêm thuốc Trì hoãn đưa lên phi thuyền, nhiều người ngoài hành tinh thế mà hắn vẫn trốn về được, một nhân vật như thế mà ba bảo con bỏ thuốc hắn? ?"

"Chờ đã..."

Cô đột nhiên dừng lại, thần sắc suy tư: "Ba, Ân Minh Tranh rốt cuộc là làm sao trốn ra được ?"

"Làm sao trốn ra được, ta làm sao biết! Ta có phải dị năng giả mạnh nhất đâu!" Triệu tướng quân tức giận gào thét: "Người đã trốn về rồi giờ nói còn ích gì!"

"Không phải."

Triệu Diệu Diệu cau mày, "Tình huống lũ đó như thế nào ba cũng biết, trên trời lít nha lít nhít đều là người ngoài hành tinh, ít nhất cũng mấy chục triệu, mỗi tên đều trang bị vũ khí cao cấp, Ân Minh Tranh bị tiêm thuốc Trì hoãn, theo lý thuyết, hắn chắc chắn phải chết mới đúng."

Cô càng nói càng cảm thấy có lý: "Ân Minh Tranh sau khi trở về không hề đề cập tới làm sao hắn trốn ra được, người dân trong căn cứ như kẻ ngu si thấy hắn lợi hại chả hỏi gì, nhưng trong trường hợp kia, hắn có ba đầu sáu tay cũng phải thể thoát được."

Triệu tướng quân vẫn không hiểu con gái mình đang yên đang lành nói cái này làm gì, hiện tại lão đang nôn nóng sắp muốn nổ tung.

"Con có thể nói chuyện liên quan chút được không? Có được không? !"

"Thì con đang nói đây này! !"

Triệu Diệu Diệu buồn bực đứng lên, "Hiện tại hoặc là chúng ta chết, hoặc là Ân Minh Tranh chết, nếu hắn nhân cơ hội lên nắm quyền gϊếŧ chết chúng ta, vậy chúng ta không để hắn lên nắm quyền."

"Được rồi, hiện tại mau tìm mấy người, đi tung tin Ân Minh Tranh cấu kết với người ngoài hành tinh, chủ yếu nói việc hắn không thể dựa vào sức người mà chạy thoát được."

"Hiện ở trong căn cứ đều coi Ân Minh Tranh là tín ngưỡng, ai mà tin chứ, nói không chừng còn bắt được nhược điểm chúng ta." Triệu tướng quân cười nhạo ý tưởng kì lạ của cô: "Đừng dùng cách đấy nữa."

Triệu Diệu Diệu lại không cảm thấy cái biện pháp này không thể được.

Trong mắt cô tràn đầy thâm độc: "Bọn họ không tin, chúng ta đưa chứng cứ ra là được rồi."

Nói xong, cô bảo Triệu tướng quân: "Ba, chúng ta không nên tranh quyền ở căn cứ này nữa, còn không bằng đầu quân vào chỗ khác."

Triệu tướng quân kinh ngạc: "Con là nói..."

"Đúng."

Triệu Diệu Diệu khẳng định nói: "Trùng tộc."

"Trùng tộc nhiều năm như vậy vẫn không thể diệt được căn cứ, không phải vì có Ân Minh Tranh sao? Lúc trước Ân Minh Tranh mất tích, trùng tộc bắt đầu hung hăng đánh tới, sau khi hắn trở về mới thu liễm, coi như Ân Minh Tranh cản đường, mà trùng tộc không phải cũng có loại cấp cao sao, cấp cao có trí khôn như nhân loại ấy? Nếu như chúng ta liên hợp với chúng để đối phó hắn, ba nói xem chúng có đồng ý hợp tác không?"

Lời này quả nhiên đánh vào tâm Triệu tướng quân.

Đúng đấy, trùng tộc mạnh như vậy, chiếm được Lam tinh là chuyện sớm muộn.

So với tranh giành nơi này, không bằng bỏ chỗ tối theo chỗ sáng.

Lúc Lam tinh bị trùng tộc đánh vào, lão cất công bảo vệ rồi, coi như trả đủ.

Càng nghĩ càng cảm thấy có lý, cuối cùng, Triệu tướng quân vẫn là gật đầu:

"Được, cứ thế đi!"

※※※

Gần đây Ân Minh Tranh càng ngày càng khó khăn, vừa phải đánh Trùng tộc, vừa phải tham gia vào công việc trong căn cứ, thêm cả chuẩn bị tranh cử, quả thực không một khắc ngừng lại.

Tuy bận rộn như vậy nhưng hắn cũng giành ra chút thời gian nghỉ ngơi cho mình, ôm Thời Thanh, nghe cậu ríu ra ríu rít kể đủ loại chuyện trong căn cứ.

Nam nhân có thể cảm nhận được Thời Thanh đang trưởng thành.

Trước đây nếu như có chuyện bất chợt, tiểu vương tử sẽ oan ức núp trong l*иg ngực của hắn mà khóc.

Mà hiện tại dù xảy ra chuyện, tiểu vương tử vốn bị nuôi cho yếu ớt liền xắn tay áo nhào lên, dù là khẩu chiến hay đánh nhau, hung hăng không thiếu.

Dĩ nhiên, trong mắt Ân Minh Tranh, Thời Thanh sinh khí càng giống một con cá nóc đáng yêu hơn, giận đùng đùng vẫn dễ thương, mỗi lần nhìn đều đặc biệt muốn chọc một chút.

Tuy rằng cảm thấy đáng yêu, nhưng không cản hắn ghi thù Nhạc Du Nguyên được.

Nhất định là do gã dạy hư Thời Thanh đáng yêu ngây thơ hiểu chuyện.

Ân Minh Tranh không biết, khoảng thời gian Nhạc Du Nguyên cùng Thời Tiểu Thanh đi xử lí mấy vụ ly gián đối với hắn cũng có nhận thức mới.

Không ngờ lão nam nhân này lại đần thế.

Cư nhiên giáo dục Thời Tiểu Thanh cũng đần theo.

Quả nhiên không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

Hai người đều không nghĩ tới, Thời Thanh bọn họ một lòng che chở là một tên tự hắc.

Nói chung đều ngầm hiểu ý ở trong lòng mắng đối phương một câu:

Phường đần thối!

Đang nghỉ ngơi, Ân Minh Tranh xoa xoa mái tóc mềm mại của Thời Thanh, theo thường lệ thấp giọng dụ dỗ: "Những chuyện kia đều có người khác tới làm, em không cần tự mình."

"Ta thích thế."

Thiếu niên cọ cọ trong l*иg ngực hắn, đây là phương thức làm nũng độc nhất của cậu.

Hai người đang ôn tồn nói chuyện, Nhạc Du Nguyên đến.

Vừa thấy được Thời Thanh trong lòng Ân Minh Tranh, gã đau xót, hận không thể hành hung lão nam nhân đầu chó kia, mà vừa nghĩ đến chính sự, đến cùng vẫn kiềm chế, thối mặt trực tiếp ngồi cạnh hai người.

"Căn cứ lại bắt đầu bát quái, nói anh cấu kết với trùng tộc mà trốn về, tôi nghĩ người sau lưng này nhắm trúng anh rồi, nhanh tra ra rồi gϊếŧ đi, đỡ cho tôi với Thời Thanh ngày nào cũng đi giải oan cho anh."

Thời Thanh cũng không lên tiếng, nằm ườn ra như không xương, hai người không thấy được , một đôi ngươi đẹp đẽ nhẹ di chuyển.

Nhạc Du Nguyên lại nói: "Còn có người nói Thời Tiểu Thanh là trùng tộc, cũng vì màu mắt cậu ấy, cười chết tôi, trước đây tôi còn gặp cả người mắt đỏ mắt xanh, so với bảo Thời Tiểu Thanh là trùng tộc thì nói cậu ấy là robot ngoài hành tinh lần trước thì còn tin một chút, chúng nó chả phải mặc chiến giáp màu bạc còn gì?"

Ân Minh Tranh gần đây càng ngày càng chững chạc.

Cho dù Nhạc Du Nguyên trong lúc vô ý đã hiểu thấu đáo chân tướng, nhưng hắn vẫn có thể xem như không có việc gì mà đáp lại.

Thời Thanh lại càng không có phản ứng.

Nhạc Du Nguyên thấy cả hai người đều không phản ứng, vỗ đùi một cái, “Được, hai người là sợ kẻ sau màn không ra tới à, đều cứ như vậy mà chịu đựng?”

“Bất quá, này cũng không phải chuyện gì lớn, loại lời đồn này, chúng ta không đi tẩy cũng chưa chắc sẽ có người tin đâu.”

Đang nói, di động đột nhiên vang lên, Nhạc Du Nguyên vừa tiếp, đầu bên kia liền vang lên một thanh âm nôn nóng : “Nhạc ca!! Trần Nhi đυ.ng xe rồi, anh mau tới đây một chút!!”

“Mẹ nó!! Ở đâu, gửi địa chỉ cho tao, tao tới ngay!!”

Trần Nhi xem như là đàn em của Nhạc Du Nguyên, quan hệ cả hai luôn tốt đẹp, là đám hồ bằng cẩu hữu hay cùng nhau đi làm việc xấu, treo điện thoại hắn đứng dậy liền ra bên ngoài chạy: “Thôi thì, Tiểu Thanh, tôi có việc đi trước, lần sau lại mang em đi chơi.”

Gã mới vừa đi chưa bao lâu, di động của Ân Minh Tranh cũng vang lên.

Hắn nhíu chặt mi, đột nhiên đứng dậy, “Lập tức triệu tập người, tôi lập tức tới!”

Treo điện thoại, hắn có chút áy náy nhẹ nhàng đem thiếu niên trong lòng ngực đặt lên sô pha mềm mại, giúp Thời Thanh sửa sang lại thảm, thanh âm từ tính nhẹ giọng: “Thời Thanh, hiện tại bên ngoài có tình huống khẩn cấp, em ở một mình có được không?”

“Có thể.”

Từ lúc phát hiện Thời Thanh có thể ăn chút thực vật của con người, Ân Minh Tranh vốn luôn không dùng đến đặc quyền của mình lại liền dùng thân phận thượng tướng gom góp trái cây.

“Anh đi rồi, em nếu muốn đi chơi nhớ nói với người khác.”

Thiếu niên ngoan ngoãn đồng ý, nhìn theo thân hình thon dài của nam nhân đẩy cửa rời đi.

Ân Minh Tranh vừa đi, Thời Thanh liền từ trên sô pha nhảy dựng lên.

Hệ thống: 【 Điệu hổ ly sơn?? Kia kia kia chúng ta mau đi trốn đi, có phải sẽ có người tới hay không? 】

【 Đối đầu với gian khó mới là nam nhân a! 】

Thời Thanh trực tiếp sau bao cố gắng lận đận mà mang tốt giày, sau đó lại lộc cộc chạy đến cạnh cửa, kéo cửa ra liền chạy ra đường “đi dạo” chút.

【 Đã đến lúc làm to chuyện rồi a. 】

Thời Thanh đi dạo không sai biệt lắm khoảng nửa giờ, cuối cùng cũng chờ được người đến “bắt” cậu a.

Một cây kim tiêm ghim vào chiếc cổ trắng nõn của thiếu niên. Thời Thanh đang ăn kẹo que bỗng ngây ra một lúc.

Hệ thống nhắc nhở hắn: 【 Ký chủ, nó có thành phần của thuốc mê. 】

Ở trong mắt bọn bắt cóc, đây chính là thuốc đã phát huy công hiệu, thiếu niên vô thanh vô tức khép mắt lại, sau đó liền ngã xuống.

Tên bắt cóc vội vàng duỗi tay ra đỡ người, sau đó liền bị ép tới thân mình cũng ngã xuống theo.

Người này lúc sau miễn cưỡng mới có thể đứng lên, không rõ lắm mà nhìn thiếu niên trắng trẻo đang được mình đỡ này.

Mặc kệ, cố chủ bên kia còn muốn người kìa!!!

Thời Thanh ngay từ đầu còn thành thành thật thật để cho bị khiêng, kết quả, có lẽ là bởi người này đi đường quả thực là quá thoải mái đi, Thời Thanh ở phía sau ngáp một cái, đơn giản là đi ngủ một giấc a.

Thẳng đến lúc hệ thống lên tiếng nhắc nhở: 【 Ký chủ, ký chủ, tới rồi kìa… 】

Kết quả, khi vừa mở mắt ra nhìn liền thấy vui vẻ a.

Người quen nha!

Triệu Diệu Diệu đang xem di động, vừa nhấc mắt liền phát hiện Thời Thanh đã tỉnh, lập tức lộ ra một nụ cười ác ý.

Cô hướng về phía Thời Thanh quơ quơ di động trên tay, trong mắt tràn đầy đắc ý: “Biết thứ trên màn hình này là cái gì không?”

Thời Thanh không lên tiếng.

Triệu Diệu Diệu chỉ cho rằng thiếu niên là bị dọa sợ rồi, liền cười lạnh một tiếng: “Mày không phải sẽ khóc thật đó chứ? Vậy một hồi cần phải khóc nhiều một chút nha, chờ đến khi Ân Minh Tranh vì cứu mày mà lại đây, lúc đó còn có Trùng tộc nữa, mày đừng có mà không khóc đó!”

Thời Thanh: “Trùng tộc? Các người liên hợp với Trùng tộc định ám hại hắn?”

“Không đơn giản như vậy.”

Nàng cằm, chỉ chỉ phía sau Thời Thanh: “Nơi này là địa bàn của Trùng tộc, chỉ cần Ân Minh Tranh lại đây, Trùng tộc liền sẽ tiếp đãi hắn thật lễ phép, cho dù nguy hiểm hắn cũng không muốn mày chết, cũng chỉ có thể đợi, chờ tao đây đem hình ảnh này đó phát tán ra,rồi truyền đến căn cứ, mày cảm thấy sẽ phát sinh chuyện gì nha?”

Triệu Diệu Diệu tiếng cười càng lúc càng lớn, cười đến không thẳng nổi eo.

—— ầm ầm ầm.

Một sinh vật có diện mạo tương tự con người, thậm chí còn mặc quần áo Trùng tộc, mang theo một nhóm thuộc hạ hình thù kỳ quái từ trong phi thuyền đáp xuống đất, lập tức đi đến trước mặt Triệu Diệu Diệu.

Hắn không chút để ý mà liếc mắt nhìn đến thiếu niên bị trói trên ghế, nhíu chặt hàng lông mày chẳng có sợi lông nào của mình, thanh âm thì nghẹn ngào, giống như con rắn uốn khúc mà phun ra lời nói, “Đây là tên nhân loại mà Ân Minh Tranh để ý?”

“Phải, đại nhân.”

Triệu Diệu Diệu kính cẩn nghe theo quỳ xuống, ác ý nhìn về phía Thời Thanh: “Chờ đến khi chuyện này hoàn thành, chúng ta có thể gϊếŧ hắn, đem hắn ngụy trang thành một Trùng tộc, đến lúc đó, chuyện Ân Minh Tranh phản bội nhân loại liền như ván đã đóng thuyền.”

“Ân.”

Trùng tộc khinh miệt nhìn thoáng qua Triệu Diệu Diệu, “Cứ làm như vậy đi.”

Lúc này,Thời Thanh vốn bị hai người xem nhẹ lại đột nhiên mở miệng, thanh âm của thiếu niên thanh thúy, vừa nhanh là vừa nhẹ, phảng phất chỉ như một thiếu niên vô tri đơn thuần: “Đem tao ngụy trang thành trùng tộc? Đây là ý kiến của ai vậy?”

Tên cầm đầu đám Trùng tộc khinh thường mà xoay người, “Mày chỉ là một con người, sau khi chết lại có thể được coi như Trùng tộc bọn tao, mày hẳn là nên……”

Thanh âm của gã theo động tác chậm rãi đứng lên của Thời Thanh mà đột nhiên im bặt.

Thiếu niên trái phải hơi loạng choạng, cổ có chút cứng đờ, kéo tay áo lên, lộ ra cánh tay tinh tế, hướng về Trùng tộc đang nghẹn họng trân trối phía trước mặt này mà lộ ra một nụ cười:

“Hóa ra trong vũ trụ còn có một chủng tộc chơi vui như chúng mày vậy nha.”

Trùng tộc cứ ngốc ngốc mà nhìn đôi mắt màu ngân bạch của Thời Thanh:

Triệu Diệu Diệu không biết làm sao, vội vàng muốn từ trên mặt đất bò dậy: “Đại nhân?”

Mà đám Trùng tộc đều đang run run rẩy rẩy chỉ hướng Thời Thanh: “Hắn, hắn là Cơ, Cơ Giới….”

“Cái gì mà Cơ Giới?”

Ầm ầm ——

Phảng phất chỉ trong nháy mắt.

Dưới tầm mắt khϊếp sợ của đám Trùng tộc, hàng tỉ người máy đã theo lời Vua triệu hoán mà bay tới rồi.

Từng con một, lần lượt xuất hiện ở phía chân trời.

Chỉ không đến hai phút, trên bầu trời sa mạc rộng lớn, có vô số những người máy tụ lại, đông nghịt như che kín cả bầu trời.

Triệu Diệu Diệu bị dọa đến xụi lơ trên mặt đất.

Dưới tầm mắt không dám tin tưởng của cô ta, thiếu niên vẫn như cũ tươi cười ngọt ngào, mềm mại, cất cao âm điệu giống như đang làm nũng:

“Là tộc Cơ Giới~”

Sau lời nói này của Thời Thanh, hàng tỉ người máy đồng thời cùng bày ra tư thế bảo vệ, dừng lại trên bầu trời bao la.
« Chương TrướcChương Tiếp »