Chương 4.2

Hành trình đi phân bộ Giang Nam chỉ mất một ngày, về tới Thất Xử lại có hạng mục muốn giao cho hắn. Cha hắn đến đây để tham dự thương hội nào đó, Phó Lạc Ngân gọi điện tới, là thư ký của Phó Khải tiếp: "Nhị thiếu gia phải không? Lịch trình tối nay của Phó tiên sinh đã sắp xếp đầy, nếu ngài muốn hôm nay gặp Phó tiên sinh, có thể chừa trống cho ngài mười phút, cụ thể là buổi tối 11h20 đến 11h30."

Phó Lạc Ngân nói: "Có việc gấp, tôi muốn gặp ông ấy ngay."

Thư ký nói: "Nhị thiếu gia —— "

Phó Lạc Ngân cúp điện thoại.

Ngoài phòng họp thương hội, Phó Lạc Ngân trực tiếp xông vào.

Phó Khải vừa nghe thư ký báo cáo xong chuyện này, Phó Lạc Ngân chân sau đã tiến vào. Trong phòng họp không ít người, Phó Lạc Ngân bày ra giấy thông hành đặc biệt của Thất Xử: "Thất Xử làm việc, quấy rầy một chút. Mời Phó Khải tướng quân đi ra ngoài một lát, có nhiệm vụ."

Thời điểm đi ra, sắc mặt Phó Khải khá tệ.

Chờ đến nơi không người, ông nói thẳng: "Làm loạn! Ta khi nào liên lạc với Thất Xử? Con càng ngày càng không quy củ!"

Phó Lạc Ngân cũng không để ý tới lửa giận của ông, dứt khoát nói: "Thất Xử muốn con khởi động lại hạng mục B40016102 lần nữa."

Phó Khải trầm ngâm một hồi: "Nghe tổ chức làm việc, Thất Xử quyết định thế nào, con phối hợp là được rồi."

"Con đưa ra yêu cầu, mở lại hạng mục hai năm trước anh hai đã từng điều tra." Phó Lạc Ngân nhìn thẳng vào mắt ông, "Cha có thể nói cho con biết, tại sao năm đó hạng mục tạm thời bị ngưng không?"

Phó Khải nhíu mày lại, trực tiếp mắng: "Hồ đồ! Đã qua hai năm, nhắc lại chuyện này làm gì!"

Lão tướng quân trung khí mười phần, giọng nói vang dội, vẫn như thái độ và thanh thế năm đó răn dạy hai đứa con trai, dạy bảo đứa trẻ trước mắt đã trưởng thành, hoàn toàn không hề hay biết như vậy có vấn đề gì.

Lúc này không còn ai trong phạm vi 50 mét xung quanh hai người.

Phó Lạc Ngân nói: "Hai năm trước con ở căn cứ phân bộ nhìn chăm chú tiến trình công ty thí nghiệm, chuyện này từ đầu tới cuối là do cha điều tra. Con không biết người đã tra ra điều gì, cứ thế tạm thời kết thúc điều tra là không thể, nếu một ngày không khởi động điều tra lại lần nữa, mẹ một ngày cũng không tỉnh táo lại được, anh của con một ngày cũng không thể yên nghỉ. Đây là những thứ ngài muốn sao?"

Phó Khải trầm mặc.

Phó Khải cùng Sở Tĩnh Xu rất ân ái, đứa bé đầu tiên bọn họ sinh ra theo họ của Sở Tĩnh Xu, là một minh chứng rõ nhất.

Con người đều sẽ có thời điểm bất công, Sở Thời Hàn là con trai đầu tiên của hắn và Sở Tĩnh Xu, ký thác hi vọng cũng càng nhiều hơn. Năm đó Sở Thời Hàn chết, đích thân ông theo dõi kết quả điều tra, cũng nửa đường tự tay kết thúc, không có truy cứu bất cứ người nào.

Sở Tĩnh Xu không thể tiếp nhận kết quả như vậy, tình trạng càng ngày càng kém hơn, lâm vào trạng thái hậm hực nghiêm trọng, tình trạng tinh thần tràn ngập nguy cơ.

Thời gian hai năm, một gia đình tốt đẹp tan vỡ.

Làm ra lựa chọn như thế, cái giá phải trả là không hề nhỏ. Thế nhưng từ đầu đến cuối, Phó Khải không tiến hành bất kỳ giải thích nào về việc này.

Phó Khải nói: "Chuyện này con không nên nhúng tay, con là em trai ruột Thời Hàn, cha là cha ruột của nó, con phải tin tưởng, nếu như sau lưng vụ án này có người điều khiển, cha sẽ là người đầu tiên bắt được hắn. Nhưng thực tế, trong vụ án này không tồn tại kẻ tình nghi nào, ẩu đả trên bến tàu. Gϊếŧ nguời đã đền tội, tiếp tục truy cứu thêm chỉ lãng phí tài nguyên. Lời cha muốn nói là như vậy."

Ông cảnh cáo liếc mắt nhìn Phó Lạc Ngân: "Mới vừa về Tinh Thành, đừng ở Thất Xử gây rắc rối, cha phải quay về họp."

Phó Lạc Ngân không lên tiếng.

Phó Khải trước khi đi, quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, ngữ khí vẫn là kiểu ra lệnh : "Gầy, con bị cảm? Âm thanh hơi khàn, trở về tăng cường rèn luyện. Làm lính mà dễ dàng sinh bệnh như vậy, không ra cái dạng gì."

Lúc này Phó Lạc Ngân mới nhận ra giọng nói mình có chút khàn, không biết là vì thức đêm hay do gió thổi. Hay là Lâm Thủy Trình lây cho hắn.

Trên đường về Tinh Thành, Phó Lạc Ngân phát sốt. Hắn gọi điện cho Chu Hành kêu cậu ta hẹn bác sĩ tư nhân lại căn nhà được Thất Xử bố trí, hắn trở về nghỉ ngơi.

Đầu ngón tay Phó Lạc Ngân nóng lên, cúi đầu xuống thấy trên đó có một dấu răng nhợt nhạt, như là nhớ tới cái gì, hỏi: "Lâm Thủy Trình gọi điện cho cậu chưa? Cậu ấy cũng bị cảm, thuốc cũng đưa qua cho cậu ấy một phần."

Chu Hành nói: "Chưa gọi tới, có thể Tiểu Lâm tiên sinh không tiện tìm tôi, tôi sẽ đi liên hệ."

Phó Lạc Ngân đang muốn cúp điện thoại, nghe thấy Chu Hành ở bên kia nói: "Gần đây thiếu gia thường hay qua chỗ Tiểu Lâm tiên sinh, lần trước thiếu gia đặt may quần áo riêng cần như thường lệ đưa qua đó một bộ không?"

Anh ta quanh co lòng vòng thăm dò xem sự để ý của hắn đối với Lâm Thủy Trình có bao nhiêu, thuận tiện tùy cơ ứng biến.

Phó Lạc Ngân suy nghĩ lại một chút, mình gần đây đi qua chỗ Lâm Thủy Trình mấy lần?

Hắn thấy cậu một mình chờ đợi cực khổ, tình cảm sâu sắc đến thế, thật đáng thương.

Mà mình thì có nhà không muốn về, chỉ muốn tìm một chỗ ở an tâm ngắn ngũi.

Phó Lạc Ngân nói: "Cậu xem rồi đưa."

Lúc Chu Hành gọi điện thoại tới, Lâm Thủy Trình đang ở trong nhà rửa ly.

Cậu đem dung dịch màu lam nhạt cùng xơ bông xấu xấu lắng đọng đổ đi hết, pha một bình lần nữa, đặt cạnh bàn thí nghiệm của mình.

Thủ trưởng nhảy lên bàn cậu, lại bị cậu ôm xuống. Máy vi tính tản nhiệt đang ong ong vận hành.

Thứ đáng giá nhất cậu mang đến chính là máy vi tính này, là cậu dùng học bổng tích góp lại để mua.

Cậu nghiêng đầu đem điện thoại kẹp vào bả vai, hai tay lau chùi bình thuỷ tinh.

"Là Tiểu Lâm tiên sinh sao?"

"Là tôi, có chuyện gì không?"

"À là như vầy, Phó tiên sinh bị cảm, nói cậu cũng bị cảm, tôi tới hỏi cậu xem còn khó chịu không, cần đưa thuốc hoặc là kêu bác sĩ tư nhân qua nhà xem thử không?"

Lâm Thủy Trình tiếp tục chà ly, suy nghĩ một chút: "Không cần, tôi có thể tự mình mua thuốc."

"Thật sự không cần sao? Hiện Phó tiên sinh đang sốt cao, nếu như cậu cũng cần bác sĩ tư nhân, chúng tôi phái xe tới đón cậu, cậu có thể cùng Phó tiên sinh khám bệnh chung."

Ở đầu điện thoại bên kia, Chu Hành đối với Lâm Thủy Trình không chịu tranh thủ tuyệt vọng —— hắn chưa từng thấy người không chịu tranh thủ như thế, đưa cho cậu chăm sóc Phó Lạc Ngân, có cơ hội phát triển tình cảm cũng không muốn!

Huống chi Phó Lạc Ngân bị bệnh, dựa theo thái độ Lâm Thủy Trình muốn chết muốn sống với hắn, sao không lập tức chạy tới? Sau khi chạy tới chăm sóc một chút, ăn một bữa cơm rồi lăn giường, không phải tình cảm thăng hoa hơn sao? Hiện giờ Phó Lạc Ngân trở về Tinh Thành, không chừng ngày nào đó tâm huyết dâng trào đem cậu mang về nhà ra mắt gia trưởng.

Một tiểu số liệu sư xinh đẹp, không nghĩ đến không hiểu phong tình như vậy!

"Không cần." Lâm Thủy Trình liếc nhìn máy vi tính một cái, đem ly đã lau khô thả về chỗ cũ, dùng cái tay khác ngăn cản thủ trưởng không cho nó nhảy lên lần hai.

Máy vi tính "Tích tích" hai lần, bắn ra một cái error nhắc nhở: Giải toán đã dừng lại, kết quả biểu hiện con số vô hạn.

Lâm Thủy Trình liếc mắt nhìn màn hình, nói: "Tôi ở phòng thực nghiệm làm hạng mục, thầy không cho rời đi."

"À, thì ra là thế, vậy tôi không quấy rầy cậu, cậu chú ý nghỉ ngơi nha."

Cúp điên thoại.

Lâm Thủy Trình chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng, đem thủ trưởng xách ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.

Ngày mưa u ám, chiếc đèn bàn nhỏ xa xa không sáng như đèn hành lang bên ngoài, vừa đóng cửa, đã chìm ngập trong bóng tối.