Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Toàn Thế Giới Đang Chờ Chúng Ta Chia Tay

Chương 3.2

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Tiểu Lâm à, nhưng nhiều khi con bướm chỉ là con bướm, là loại có thể bay, không phải mỗi con bướm đều sẽ đưa tới giông bão."

_________________________________

Giờ phút này hắn phát giác ra rằng Lâm Thủy Trình chưa từng hướng hắn yêu cầu điều gì, do đó hắn cảm thấy tồn tại của cậu rất yếu. Ở phân bộ Giang Nam hai năm, nếu không có nhu cầu thân thể hắn suýt nữa quên mất còn một tiểu tình nhân ở chỗ này.

Người này có vẻ rất dễ dàng thỏa mãn, Phó Lạc Ngân không thấy cậu dùng thẻ của hắn để mua thêm thứ gì, dường như chỉ cần hắn ở trước mắt cậu, là Lâm Thủy Trình đã cảm thấy hạnh phúc vui sướиɠ.

"Mưa càng rơi càng lớn, mấy đứa nhanh chóng về nhà đi, thời tiết như này nên về nhà ăn lẩu nóng."

Trong phòng thí nghiệm mô hình số liệu, máy lớn ong ong vận chuyển, thầy Vương Phẩm Duyên đầu tóc hoa râm vui tươi hớn hở xoa xoa tay thúc giục bọn học sinh tan tầm, rõ ràng là gấp khó dằn nổi. Đầu tóc ông hoa râm, bộ dáng lão ngoan đồng không ra vẻ trước mặt học sinh.

Những nghiên cứu sinh năm hai đối với tính cách của ông hiểu biết rõ ràng, đều cười sôi nổi chuẩn bị về sớm.

Người ở phòng thí nghiệm càng đi càng ít, Vương Phẩm Duyên gõ từng cửa phòng thí nghiệm: "Về hết đi, hôm nay khóa cửa sớm! Năm nào cũng thế, mấy đứa năm nhất ở lại trễ nhất , chờ lên năm hai chạy trốn so với ai khác đều nhanh hơn."

Lâm Thủy Trình ngồi trước bàn chạy số liệu, phảng phất như không nghe thấy, chờ khi sư tỷ hé miệng cười gõ gõ bàn cậu mới hồi phục tinh thần lại cười cười nói: "Thầy, sư tỷ, mọi người tan việc trước đi, con nơi này còn ít số liệu chưa chạy xong."

Vương Phẩm Duyên cảm thấy hứng thú đi đến sau lưng cậu nhìn nhìn: "Con dùng phép tính BFPRT? Dựa vào cái này tính ra được sao?"

Lâm Thủy Trình cười cười: "Hy vọng có thể chạy ra, cảm giác dùng phép tính này là chính xác, không cần đại cơ khí."

Đại cơ khí là chỉ máy tính lượng tử trong trung tâm phòng thí nghiệm bọn họ. Không tới thời điểm quá phức tạp sẽ không bắt đầu sử dụng.

Vương Phẩm Duyên đánh giá cậu trong chốc lát —— người trước mắt là gương mặt mới, lớn lên xinh đẹp vô cùng, chàng trai như vậy nhìn không ra là sẽ an tĩnh ngồi trong phòng thí nghiệm, nên đi làm minh tinh thích hợp hơn.

Ông nghĩ tới lần này có một học sinh từ phân bộ Giang Nam điều đến bản bộ, động vào quan hệ quân đội.

Những gia đình có mối quan hệ ở khắp nơi. Không thể tránh khỏi việc giao thiệp với nhau, nhưng năng lực cá nhân của những người dựa vào quan hệ thường phải đặt ra dấu chấm hỏi.

"Con là Lâm Thủy Trình?" Ông hỏi.

"Dạ thầy." Lâm Thủy Trình ngừng động tác trong tay, đứng lên nhìn ông.

Vương Phẩm Duyên tiện tay từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy, ở trên mặt viết những con số ngũ hành hỗn độn: "Xem này. Tới chơi trò mật mã vô cùng đơn giản, nhìn xem tiểu tử mới tới của chúng ta cùng con số có duyên phận hay không."

Đây là trò chơi số liệu đơn giản mọi người thường chơi. Đối với những người làm phân tích số liệu trong một thời gian dài, quan trọng nhất không phải là năng lực giải toán cùng tri thức chuyên nghiệp, mà là độ nhạy bén với con số, trực giác phân tích phương pháp.

Một số đồng học chưa rời đi cũng đến xem, mỗi người tự tính toán trong lòng.

Lâm Thủy Trình nhìn thoáng qua: "Hàng rào thứ hai, mật mã hàng mẫu là dòng số liệu đầu tiên chạy ra khỏi máy tính của tôi. Nhưng giải không ra tin tức bên trong."

"Thật nhanh." Bên cạnh có học sinh nhỏ giọng nghị luận, có chút ngạc nhiên "Cậu ấy thật là chuyển chuyên ngành vào đây sao?"

Vương Phẩm Duyên mỉm cười nói: "Không tệ. Vì ta đưa ra là một chuỗi loạn mã*. Đáp án chính là loạn mã, con muốn giải thế nào?"

(*)Loạn mã: mã lộn xộn/lung tung.

Lâm Thủy Trình trầm mặc trong chốc lát.

Sư tỷ ở bên cạnh xen mồm cười nói: "Sư đệ, em đừng để ý đến thầy, ông ấy trở về đều phải ra oai phủ đầu với người mới. Em biết, bọn chị thường xuyên gặp loại tình huống này, số liệu tìm được cuối cùng phát hiện ra là vô nghĩa, ông ấy luôn sợ chúng ta lâm vào ngõ cụt, cũng muốn cho em về sau học được cách vứt bỏ loạn mã, kịp thời điều chỉnh phương hướng. Chúng ta phần lớn thời gian đều là mèo mù đυ.ng phải chuột chết, từ việc bẻ khóa mật khẩu đến mức điều tra số liệu bất thường theo cấp số nhân, chúng ta phải học được cách lựa chọn."

"Coi như là loạn mã cũng sẽ có ý nghĩa trong đó." Lâm Thủy Trình nói, "Các nhà thống kê điều tra tần suất mọi người gõ từng chữ cái trên bàn phím, ở Thế chiến 2 chuyện gia phân tích số liệu thông qua đó đánh ra mật mã chiến tranh. Có người có khuynh hướng thích số 7, cho rằng số 7 là con số may mắn của họ, sẽ bị lộ ra trong số liệu của họ; một số lập trình viên sẽ có thói quen lập trình đặc biệt ...... Nếu một người chết, dữ liệu liên quan đến hắn sẽ dao động, bởi vì một bộ phận số liệu của hắn trên thế giới đã biến mất, số liệu nhiều mênh mông bị thiếu một ngày nào đó có người gọi điện truyền tin cho người yêu nhưng sóng yếu, ngày ấy vốn nên xác nhận đơn hàng cùng mã hóa liên quan nhưng hắn bị thiếu sót, hắn đã thấy thông tin gì khiến hắn đưa ra quyết định ấy? Hiện tại là thời đại tin tức, mỗi người đều có thể trực tiếp bị phân giải theo số lượng. Nếu ngoài ý muốn, một con bướm ngẫu nhiên đập cánh dẫn tới một trận bão lớn, như vậy tần suất con bướm vỗ cánh sẽ được lưu lại, chúng ta có thể tìm ra được con bướm đó."

"Cậu ấy nói đúng......" Sư tỷ cùng mấy đồng học khác ngây dại.

Sáng sớm hôm nay Lâm Thủy Trình tới phòng thí nghiệm, căn bản chưa nói chuyện qua, có cũng chỉ đơn giản là giao lưu bình thường hàng ngày. Nhà số liệu xinh đẹp mới tới này ít nói mà lãnh đạm, giống như đối với hết thảy đều thờ ơ.

Vương Phẩm Duyên nhìn cậu một cái: "Con nói có lý, đây là công việc của chúng ta, từ trong hỗn loạn tìm được quy luật, đào ra dấu tích thiệt hại đã bị xóa ...... Rất nhiều người làm sổ giả sẽ hận chết chúng ta. Như vậy con cho rằng nên giải thích thế nào về việc ta lựa chọn loạn mã này nhỉ?"

Lâm Thủy Trình nói: "Thầy đã chọn sử dụng một đoạn kí tự hơi lệch về phía chính giữa trên màn hình con, khoảng cách tầm mắt cùng độ cao bàn ghế có thể tiết lộ thân hình chiều cao của ngài,đây là trên phân tích vật lý. Thầy đọc thứ tự là từ trái sang phải, trong phạm vi khoảng 24 kí tự, ngài thiên về mấy con số góc cạnh như 7, 4, từ con số tâm lý học tiến tới, ngài là......"

Vương Phẩm Duyên cười đánh gãy cậu: "Xong rồi, còn phân tích thêm ngay cả buổi tối ta muốn ăn gì con cũng biết. Con rất nhạy bén, Lâm Thủy Trình. Trên thế giới này xác thật không có chuyện ngoài ý muốn, tai hoạ buông xuống đều có dấu hiệu, giúp mọi người loại bỏ tai hoạ cũng là một phần công việc chúng ta."

Lâm Thủy Trình thấp giọng nói: "Dạ thầy."

"Đưa thầy xem dự án của con ở phân bộ Giang Nam, sau giờ học nếu con nguyện ý, trực tiếp cùng sư tỷ con vào nhóm nghiên cứu hạng mục đi." Vương Phẩm Duyên nói. "Sớm tan việc một chút, bạn trai con đang ở bên ngoài chờ con đấy."

Sư tỷ ở phía sau âm thầm kinh hãi —— mới vừa vào học đã trực tiếp vào nhóm nghiên cứu hạng mục năm hai, Vương Phẩm Duyên tự mình đưa vào, đó là cơ hội có thể bàn bạc trực tiếp cùng liên minh quân đội!

Nếu được Tiêu thị, Phó thị tập đoàn công nghiệp quân sự nhìn trúng, nói không chừng sau này cả đời cũng không cần lo, có thể thấy được Vương Phẩm Duyên coi trọng trình độ của học sinh này.

"Bạn trai?"

Lâm Thủy Trình sửng sốt một chút.

Cậu xoay người nhìn ra bên ngoài.

Cách thủy tinh trong suốt, Phó Lạc Ngân cả người mặc thường phục ôm cánh tay an tĩnh chờ ngoài phòng thí nghiệm, lộ ra vẻ anh khí lưu loát của quân nhân. Người đi đường xung quanh sôi nổi ghé mắt.

"Nho nhỏ con bướm nho nhỏ hoa, khoái hoạt vui sướиɠ tới chơi đùa; một nở trong gió xuân, một bay dưới ánh mặt trời. Hai người bằng hữu ở bên nhau, hai cái tên không tách rời...... Nghe hay không? Đây là bài hát thầy mỗi ngày đều hát cho con gái nghe, Tiểu Lâm à, nhưng nhiều khi con bướm chỉ là con bướm, là loại có thể bay, không phải mỗi con bướm đều sẽ đưa tới giông bão." Giọng nói thầy giáo già dần dần biến mất trong gió.

Lâm Thủy Trình ra cửa tắt đèn. Phòng thí nghiệm tức khắc lâm vào bóng tối.

Cậu giương mắt nhìn về phía Phó Lạc Ngân.

Khoảnh khắc tầm mắt chạm vào, cậu trong nháy mắt hoảng hốt.

Nhưng cậu liền vứt bỏ loại cảm giác này rất nhanh ——bước chân cậu càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, hướng thẳng hắn chạy tới, nhào vào l*иg ngực hắn. Trong tiếng mưa như trút nước, giọng cậu nghe không rõ lắm, hô hấp ấm áp phun ở bên tai Phó Lạc Ngân, khi cậu ngẩng mặt lên, đôi mắt cậu sáng lên như những vì sao.

Phó Lạc Ngân duỗi tay xoa xoa đầu cậu.

_____________________

Toàn bộ chương này edit hơn 4 tiếng. Có quá nhiều quan niệm thuật ngữ và thông tin trong đây nên phải ngồi nghiệm tới nghiệm lui cho hiểu rõ mới truyền đạt ra ý của mình được. Nhưng vẫn cảm thấy chưa trôi chảy cho lắm =.=
« Chương TrướcChương Tiếp »