Chương 33

Đổng Sóc Dạ đi ăn cơm cùng Tô Du bốn ngày liên tiếp, rốt cuộc Tô Du cũng thấy sai sai: “Kì ghê, dạo này cũng không phải lễ lộc gì, sao nghỉ lâu vậy mà không đi làm?”

Hai người đang ăn lẩu kem, Đổng Sóc Dạ không thích đồ ngọt lắm, gọi một phần đồ mì lạnh chậm rãi nhai nuốt.

“Tôi bị cắt chức tạm thời mà.” Đổng Sóc Dạ liếc nhìn vẻ mặt khϊếp sợ của Tô Du, khóe miệng chậm rãi cười cười.

“Phục luôn đó đại ca, chuyện lớn vậy cũng không nói, còn chạy theo tôi phàm ăn tục uống?” Tô Du truy vấn: “Sao á?”

Bỗng nhiên hắn nghĩ tới khả năng nào đó: “Không phải chứ, đừng nói do vụ án danh họa em dâu nhận nha? Vậy thì quá thảm rồi, tra ra cũng bị trách, không tra ra cũng bị trách?”

“Đâu có đơn giản như vậy.” Đổng Sóc Dạ chậm rì rì nói tiếp: “Đừng lo, nhưng hai năm này cậu đừng thi vào Thất Xử, Cửu Xử, coi chừng vào rồi bị nuốt tới xương cũng không còn.”

“Sao tôi biết cậu có gạt tôi hay không?” Tô Du vẫn còn thù chuyện hồi trung học: “Hồi đó tôi muốn theo đuổi ban hoa lớp 11-1, cậu lập tức nói ban hoa thay người yêu như thay áo, lừa gạt tình cảm. Tôi nghe lời cậu không theo đuổi nữa, kết quả cậu vớt người vào lòng, chơi hai tuần là vứt, làm con gái nhà người ta ngày nào cũng chạy lên lớp của tôi với Âm Hai khóc lóc, mà cậu và Hạ Nhiên thì học lớp sát bên cạnh chứ xa đâu, tôi vẫn còn nhớ rõ nhá.”

“Thì tôi dò mìn giúp cậu còn gì? Hẹn hò hai tuần rồi mà cái cô kia vẫn không ra làm sao, dò mìn giúp rồi còn chửi.” Đổng Sóc Dạ nói.

“Bớt láo chó! Ai tin người đó là chó!” Tô Du nói xong, múc một cục kem bỏ vào miệng.

Một lát sau, Tô Du chồm qua hỏi: “Mà chuyện lúc nãy có thật không đó? Tôi không rõ bên này lắm, nhưng ba mẹ tôi phải mở bệnh viện, hay nói nhỏ nghe chút đi?”

Đổng Sóc Dạ trầm ngâm một lát: “Thì là không ổn, cảm giác như bên trên sắp có gì đó, nếu muốn suy nghĩ cho bác trai bác gái thì trong vòng hai năm này cố gắng quay sự nghiệp qua phân khu Trung Đông, Bắc Phi gì đó đi. Đừng ngây người ở Tinh Thành và Bắc Mĩ nữa. Hiện tại tôi vẫn chưa có tin tức cụ thể, nhưng cỡ ba năm sau hướng gió sẽ tự lộ ra.”

Thấy thần sắc đối phương nghiêm túc, Tô Du cũng bị hù dọa — từ nhỏ tới lớn, Đổng Sóc Dạ luôn là người hiểu nhiều biết rộng nhất trong đám bạn. Thời trung học nhàm chán, Đổng Sóc Dạ có thể đoán ra giáo viên nào đang yêu đương, quan hệ giáo viên nào không ổn, Tô Du cảm thấy rất vớ vẩn, nhưng hồi lâu sau đều trở thành sự thật.

Hồi trong đại viện, đám người bọn họ làm không ít chuyện xấu, thông minh nhất là Đổng Sóc Dạ và Phó Lạc Ngân, nhưng Đổng Sóc Dạ thuộc loại nhìn rõ toàn cục lại không tham dự, Phó Lạc Ngân là tên bày mưu xong trực tiếp hành động — nhỏ từ đổ cát vào xe giáo viên thực tập, lớn đến khi biết tin nữ sinh bị giáo viên thể dục quấy – rối – tình – dục, lập tức dẫn người nhốt tên giáo viên lại đánh một trận tơi bời — mỗi tuần Phó Lạc Ngân chọn ra ba ngày ngẫu nhiên đi đánh người, tên giáo viên đó không dám báo cáo với đồng nghiệp, mãi khi bọn họ tốt nghiệp cũng không tra ra là ai đánh.

“Vậy tôi… Đến hỏi Âm Hai há? Có lẽ cậu ta cũng biết đôi chút?” Tô Du gãi gãi đầu, sau đó nhớ ra. Phó Lạc Ngân chen vào Thất Xử cũng mất không ít công sức, không thuộc phe phái nào, lại mới tiền nhiệm không được bao lâu, rất khó tra ra hướng đi.

Tô Du nghĩ nghĩ: “Thôi đi, chắc cậu ta cũng vội, chúng ta nhắc nhở mấy câu là được rồi.”

“Hôm nay có kêu Âm Hai ra không?” Đổng Sóc Dạ hỏi.

Tô Du buông tay: “Có gọi rồi, chiều về nhà ăn cơm, tối thì không đi, nói là muốn ngủ bù. Mẹ tôi nói dạo gần đây dự thảo của Thất Xử sắp lên rồi, lại sắp hết năm, chắc năm nay Âm Hai không về nhà được, bận rộn ở căn cứ.”

“Đúng là vất vả.” Đổng Sóc Dạ lắc đầu cười cười: “Gần đây tôi rảnh rỗi, vừa lúc có thời gian tra án tử của anh cậu ấy.”

Tô Du trừng to mắt: “Bị cắt chức rồi mà còn phải tra á? Vất vả lắm đó!”

Không có công nghệ lẫn nhân lực ở trung tâm hành chính tổng hợp, muốn dùng sức một người tra ra án tử, nghe thôi đã thấy không có hy vọng.

Nhân viên mang thêm kem khoai môn lên, Đổng Sóc Dạ đẩy phần mình qua cho Tô Du: “Nhưng ở phương diện nào đó, tra án trong lúc bị cắt chức mới ít mạo hiểm nhất.”

“Tại sao?” Tô Du rối não.

Đổng Sóc Dạ lại cười: “Có nói cũng không hiểu đâu, ăn đi, sắp tan hết rồi.”

Tô Du ăn một đống lớn, sau đó ăn luôn nửa tô mì lạnh Đổng Sóc Dạ ăn còn dư, cả người bị đông đến lạnh run mà vẫn kiên trì ăn đến miếng cuối cùng.

Đổng Sóc Dạ lái xe đưa hắn về nhà, sau đó đi đến trung tâm hành chính tổng hợp.

Tuy bị tạm thời cắt chức nhưng vẫn không ai dám thái độ gì với hắn. Trong mấy năm ngắn ngủn mà Đổng Sóc Dạ có thể leo lên vị trí này đã khiến rất nhiều người ngầm thừa nhận: Người này không dễ chọc, không thể đắc tội.

Đổng Sóc Dạ đến chỗ để hồ sơ, nhân viên mỉm cười với hắn: “Phó trưởng khoa, đến lấy hồ sơ à?”

“Ừm, bộ lần trước ấy, muốn mượn vài ngày.” Đổng Sóc Dạ nói.

Nhìn nhân viên luống cuống tay chân tìm kiến, Đổng Sóc Dạ bình tĩnh nói: “Dấu hoa thị Z 23321129 tủ B hàng thứ tư từ trái sang phải bộ thứ ba.”

Dù nhân viên đã quen với trí nhớ siêu phàm của hắn nhưng vẫn không khỏi xấu hổ, theo lý thuyết mà nói, Đổng Sóc Dạ đã xem qua là nhớ, cần gì phải đến lấy lần nữa.

Nhân viên chỉ dám oán thầm trong lòng, dựa theo lời Đổng Sóc Dạ nói, tìm ra bộ tài liệu, đưa cho hắn.

Đổng Sóc Dạ cầm hồ sơ đi đến văn phòng.

Hồ sơ án tử Sở Thời Hàn do chính tay Phó lão tướng quân niêm phong, để ở Cửu Xử một phần, ở tổng cục an ninh một phần.

Tháng trước Đổng Sóc Dạ đã xem qua một lần, sau đó đến Phó gia lấy di vật điều tra, toàn bộ số liệu lẫn tài liệu liên quan cũng tìm Phó Lạc Ngân thẩm tra lại một lần, không phát hiện bất cứ dị thường nào, đến báo cáo khám – nghiệm – tử – thi cũng đưa cho Tô Du xem qua, Tô Du nói không có bất cứ vấn đề.

Vết thương trí mạng của Sở Thời Hàn là phổi bị đâm thủng dẫn đến tràn khí màng phổi hở và vỡ tim, hung thủ cầm dao đâm đến chết, chưa đến năm giây đã mất hết lực hành động. Miệng vết thương hoàn toàn ăn khớp với hung khí.

Nhưng chắc chắn trong đó vẫn còn chỗ nào không thích hợp, vì Phó Khải đã trực tiếp ngưng lại tiến độ điều tra.

Phó Khải ngăn không cho Phó Lạc Ngân điều tra, không chịu nói cho bọn họ biết, mà hôm nay, rốt cuộc Đổng Sóc Dạ cũng tìm được sơ hở.

Hắn lật hồ sơ đến trang “Điều tra quan hệ xã hội của người – chết”, lấy điện thoại ra chụp lại một tấm hình.

Sau đó hắn gọi cho Phó Lạc Ngân: “Alo, Âm Hai? Có thời gian đi một chuyến không? Hay tôi đến tìm cậu cũng được.” reup truyện làm ăn mày.

Phó Lạc Ngân mới ra khỏi Phó gia, định về nhà ôm Lâm Thủy Trình ngủ ngon một giấc, nhưng Lâm Thủy Trình không có ở nhà.

Hắn mới tắm xong, đang cho Thủ Trưởng ăn: “Sao? Tôi đang ở bên Tinh Đại, qua đây đi.”

Đổng Sóc Dạ ngắn gọn: “Ừ.”

Trên phương diện này bọn họ rất có ăn ý – với thân phận của hai người, điện thoại rất dễ bị nghe lén. Tuy án tử này Phó Lạc Ngân không điều tra bí mật, nhưng đề cao cảnh giác vẫn hơn.

Đổng Sóc Dạ tới cửa, Phó Lạc Ngân làm cơm chiên trứng, thuận tay bới cho hắn một chén: “Ăn không, hôm nay Lâm Thủy Trình không ở nhà, tôi làm không ngon bằng.”

Đổng Sóc Dạ cười: “Nhìn coi có khác nào cuộc sống sau hôn nhân không hả Âm Hai, lần này tính đùa thật à?”

Phó Lạc Ngân: “Bớt nói nhảm đi, có phát hiện gì?”

Đổng Sóc Dạ: “Tôi không mang hồ sơ ra được, đã gửi qua điện thoại rồi mở ra coi đi. Cũng ngon đó, cơm chiên trứng vẫn còn ăn được, cái lỗ đen vũ trụ Tô Du đó ăn gì không ăn cứ nằng nặc đòi ăn kem, ăn không no còn cướp luôn tô mì lạnh của tôi.”

Hắn cúi đầu ăn cơm, Phó Lạc Ngân mở phần điều tra quan hệ xã hội ra, trầm mặc suy tư.

Tư liệu điều tra của Sở Thời Hàn hắn đã xem qua rất nhiều lần, phần điều tra quan hệ xã hội này hắn cũng xem qua rất nhiều lần.

Điều tra quan hệ của án tử vô cùng kỹ càng tỉ mỉ, tỉ mỉ đến mức ghi rõ ràng nghề nghiệp gia đình của những người có liên quan với người chết, phần tư liệu này do chính tay Phó Khải làm ra, chi tiết đến mức không thể chi tiết hơn.

Phó Lạc Ngân nhìn một lần, không phát hiện bất cứ điểm đáng ngờ nào: “Có vấn đề gì à?”

Đổng Sóc Dạ vừa ăn cơm chiên trứng vừa quan sát Thủ Trưởng ngồi xổm dưới bức màn lén lút nhìn hắn, lấy chiếc đũa chỉ chỉ: “Yêu tới ngu luôn rồi à? Điểm đáng ngờ này chính là linh cảm em dâu cho tôi đó.”

“Lâm Thủy Trình?” Phó Lạc Ngân nhíu mày: “Có quan hệ gì với em ấy?”

Đổng Sóc Dạ không trả lời, chỉ liếc mắt nhìn hắn.

Phó Lạc Ngân như hiểu ra điều gì, tầm mắt hạ xuống ba chữ “Dương Chi Vi”.

Ba chữ đó nằm thứ ba trên phần hồ sơ, là quan hệ thầy trò.

[Quan hệ thầy trò: Dương Chi Vi (giảng viên thạc sĩ khoa chính quy) đính kèm tư liệu sinh viên thuộc phòng thí nghiệm]

[Bạn học trong phòng thí nghiệm: Phàn Phong (bạn cùng phòng) đính kèm điều tra quan hệ xã hội… ]

“Dương Chi Vi.” Phó Lạc Ngân thì thào: “Lâm Thủy Trình cũng là sinh viên của Dương Chi Vi, lúc em ấy học khoa chính quy anh tôi đã tốt nghiệp năm tư, lên học thạc sĩ. Thời gian vừa lúc, có lẽ cũng biết nhau.”

Nhưng tên Lâm Thủy Trình không hề xuất hiện trên phần hồ sơ này.

Thậm chí đến bây giờ Phó Lạc Ngân mới ý thức được — tiểu tình nhân của mình có khả năng quen biết anh hai nhà mình?

Quan hệ giữa Phó Lạc Ngân và Sở Thời Hàn không tốt cũng không tệ lắm.

Từ tiểu học đến cấp hai, hắn không có ấn tượng gì với anh hai, năm nào cũng chạy qua chạy lại giữa hai nơi, thời gian có thể ở chung Sở Thời Hàn chỉ có mùa đông hoặc mùa hè. Sở Thời Hàn rất dịu dàng, biết hắn độc lập không muốn lệ thuộc, cũng biết Phó Lạc Ngân không có được tình yêu gia đình. Anh biết đứa nhỏ này không dễ quản, có phạm vi đề phòng không cho phép người tới gần, nhưng lần nào anh cũng nói mấy lời nhạt nhẽo với hắn, chia sẻ một ít chuyện vui trong cuộc sống, hoặc là lâu lâu gửi tiền cho hắn, như ông anh trai lải nhải hỏi hắn sống thế nào rồi.

Hai người chỉ kém ba tuổi, dù không có tuổi thơ bên nhau như những đứa trẻ khác, thì Sở Thời Hàn vẫn như cũ mở rộng tấm lòng chào đón hắn.

Thời gian phản nghịch nhất của Phó Lạc Ngân chính là năm ba, vì yêu đương với Hạ Nhiên mà muốn đi ngược lại, sau đó bị Phó Khải cho một bài học.

Khi đó Sở Thời Hàn mới vào đại học, đứng giữa hòa giải không ít lần. Buổi tối trước ngày Phó Lạc Ngân chuẩn bị vào đặc khu số 8, Sở Thời Hàn cố ý xin nghỉ, đuổi theo nhét vào túi hắn một cái thẻ — đó là toàn bộ tiền tiêu vặt của anh.

Cho đến hôm nay, Phó Lạc Ngân vẫn còn nhớ rõ cuộc trò chuyện hôm đó.

Hắn nói: “Anh đưa hết tiền cho em, còn anh thì sao? Tuy anh là anh của em, nhưng em không cần số tiền này. Anh cũng phải yêu đương.”

“Anh là anh của em, tiền của anh cũng là tiền của em, anh vẫn chưa có người yêu mà.” Sở Thời Hàn nhìn hắn cười: “Đi hai năm lận đó, ba không cho anh đi thăm, có rảnh em nhớ mua ít đồ ăn vặt, thêm cơm cho mình. Còn chuyện chuyển trường thì sao, em có suy xét đến đại học quốc phòng phân khu Giang Nam hay Tinh Đại phân khu Giang Nam không? Anh sẽ ở đó dọn đường cho em.”

Hắn đáp: “Tới đó rồi tính.”

Khi đó, hắn đã quyết định ở lại Tinh Thành cùng Hạ Nhiên, nhưng hắn không nói gì, đi mấy bước mới cứng ngắc quay đầu nhìn lại, phát hiện Sở Thời Hàn vẫn còn ở đó.

Hôm ấy chỉ có mình anh đến tiễn. Sở Tĩnh Xu mở triển lãm nghệ thuật ở nơi khác, Phó Khải thì muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con, không ai muốn nhìn ai, đương nhiên không tới.

Thật ra Phó Lạc Ngân không quan tâm có ai đến hay không, dù có hắn cũng đã tính một đi không trở lại, nhưng lúc này, hắn lại do dự, quay đầu lại phất phất tay với Sở Thời Hàn: “…Sau này, em cũng dọn đường cho anh.”

Phó Lạc Ngân ở đặc khu số 8 hai năm, khi ra yên lặng tiếp nhận công ty khoa học công nghệ quân sự Phó thị, lại trải qua ba năm ở trong căn cứ, số lần nhìn thấy Sở Thời Hàn có thể đếm trên đầu ngón tay. Sở Thời Hàn làm nghiên cứu khoa học, hắn thì bận công tác, thời gian khác nhau, nhưng anh luôn gửi tin cho hắn, chia sẻ cuộc sống, nhắc hắn chú ý cơ thể.

Sau đó, Sở Thời Hàn chết.

Đến tận ngày nay, đối với chuyện anh ruột mình chết, Phó Lạc Ngân vẫn không có cảm xúc gì nhiều, chỉ cảm thấy không thật.

Trong kí ức của hắn, Sở Thời Hàn vô cùng xa xôi, anh như nhân vật nào đó ở thế giới khác, hoàn toàn khác với cuộc sống của hắn.

Sở Thời Hàn trở thành anh hai của hắn, mang ánh sáng từ thế giới khác đến rọi sáng cho hắn, khiến hắn cảm động nhớ nhung, nhưng không vì thế mà sa vào chờ mong kì quái. Vì khoảng cách giữa hai người đã có từ bé — một là thế giới của Sở Thời Hàn chúng tinh phủng nguyệt, bên kia là Phó Lạc Ngân ngồi trong văn phòng trống rỗng của Phó Khải, ở nơi tha hương xa xôi dùng lương khô làm cơm ba bữa.

Không có thù hận, không có bất mãn, Phó Lạc Ngân biết rõ khoảng cách này, chỉ có bất đồng duy nhất là, hắn không có ý tưởng muốn thay đổi gì, mà Sở Thời Hàn lại là người muốn rút ngắn khoảng cách.

Sở Thời Hàn chia sẻ hình ảnh nồi canh nấm tuyết Sở Tĩnh Xu hầm cho, nói với hắn chờ mùa đông tới hai anh em ăn cùng nhau. Anh còn nói cho hắn biết, giường trong nhà đã đổi cái mới, giấy dán tường cũng phải đổi, hỏi hắn có muốn trang trí lại phòng mình hay không.

Dù Sở Thời Hàn ấm áp đến thế, nhưng Phó Lạc Ngân vẫn không chú ý, anh là người duy nhất trong nhà có đãi ngộ được thêm cơm, mà hắn vẫn chưa bao giờ ăn được đồ ăn do Sở Tĩnh Xu làm.

Phòng Phó Lạc Ngân còn sạch hơn cả phòng khách, giường và tủ quần áo trống rỗng không có nhân khí. Số lần Phó Lạc Ngân ngủ ở nhà Tô Du còn nhiều hơn nhà mình.

Đêm thu hai năm trước, khi một cuộc điện thoại gọi đến căn cứ, hắn vẫn cảm giác như không có thật.

Sở Tĩnh Xu sụp đổ té xỉu ở bệnh viện, Phó Khải không ăn không uống, Phó Lạc Ngân ngược lại biến thành người tỉnh táo nhất.

Hắn đến nhìn Sở Thời Hàn, nhìn gương mặt lạnh lẽo vô cùng giống mình, thay anh sắp xếp mộ địa – Sở Thời Hàn là thủ lĩnh dẫn đầu kế hoạch B4 của Phó gia, dính líu rất nhiều cơ mật, nhất định không thể làm tang, đến tận ngày nay, người biết tin Sở Thời Hàn chết chỉ có nhân viên nội bộ.

Trong mắt người khác, có lẽ đại thiếu Phó gia vẫn đang chấp hành nhiệm vụ cơ mật.

Ngày hạ táng, trên con đường cảnh vệ đứng tầng tầng điệp điệp, Phó Lạc Ngân bước đến trước mộ phần anh, để lại một bó hoa…

Mưa to tầm tã, hắn cầm một chiếc dù đen, uống thuốc chống dị ứng, tặng anh một bó linh lan.

Hắn bỏ một cái thẻ xuống dưới lư hương, không để ý hạt mưa đã dính ướt vạt áo ngoài.

Bỗng nhiên, Phó Lạc Ngân nhớ đến đêm trước khi hắn vào đặc khu số 8.

Thanh niên có khuôn mặt ôn nhu đuổi theo hắn, tựa như lúc nhỏ Phó Lạc Ngân từng liều mạng dùng hết toàn lực đuổi theo tình yêu gia đình.

Bọn họ là anh là em, là hình là bóng, là hai mặt cực đoan rồi lại giống nhau đến lạ.

Hắn nhớ Sở Thời Hàn từng nói “Anh dọn đường cho em”. Nhớ lại rất nhiều lần người nọ thăm dò muốn biểu đạt thiện ý, nhớ lại tất cả những điều anh làm, khi đó hắn hiểu, Sở Thời Hàn cũng hâm mộ cuộc sống của hắn, hâm mộ một Phó Lạc Ngân tự do, phản nghịch tùy hứng. Tựa như hắn hâm mộ anh.

“Trong hồ sơ không nhắc đến Lâm Thủy Trình có lẽ vì quan hệ quá xa đã bị lược bỏ. Một người học khoa chính quy một người học thạc sĩ, dù trong một phòng thí nghiệm cũng có khả năng không quen biết nhau.” Đổng Sóc Dạ đẩy chén cơm qua bên cạnh: “Nhưng dựa theo trình độ tỉ mỉ của phần hồ sơ này, ít nhất cũng phải có tên em dâu chứ.”

Phó Lạc Ngân nhăn mày lại: “Lâm Thủy Trình và anh tôi có quỹ đạo nào trùng nhau à?”

“Hiện tại thì không, tôi đã tra rồi, hằng năm Dương Chi Vi đều dẫn sinh viên đi theo tham gia hội nghị thượng đỉnh hay các hoạt động khác, cũng có lẽ là niên cấp khác nhau quá lớn, không quen.” Đổng Sóc Dạ nói: “Đây là điểm nghi ngờ đầu tiên, không thể xác nhận. Lát nữa chúng ta gọi cho em dâu hỏi một chút là được. Thứ hai, phần hồ sơ này thiếu mất quan hệ yêu đương.”

“Quan hệ yêu đương?” Phó Lạc Ngân ngẩn ra.

Đúng là trong báo cáo không nói tới quan hệ yêu đương, Phó Lạc Ngân trầm ngâm: “Tôi không nghe nói anh hai yêu đương gì, nhưng bọn tôi cũng không tiếp xúc nhiều lắm, nếu có thì cũng điều tra ra được mà.”

“Đây cũng chỉ là nghi ngờ mà thôi.” Đổng Sóc Dạ lên tiếng: “Anh của cậu bọn này không thân, nhưng một người sống hai mươi lăm năm ít nhiều cũng có mấy quan hệ ái muội, mà bản hồ sơ này lại không hề nhắc tới. Tôi so sánh rồi, năm trước phòng hành chính tổng hợp điều tra án gϊếŧ người, tới bạn học nắm tay khiêu vũ hồi nhà trẻ bọn tôi cũng tìm ra, còn phần hồ sơ này lại hoàn toàn không có, tôi cho rằng nó có vấn đề. Bản hồ sơ ở trung tâm hành chính tổng hợp bị thiếu hoặc đã bị làm giả.”

Phó Lạc Ngân: “Chờ một chút, để tôi điện cho ba tôi.”

Điện thoại kết nối, âm thanh Phó Khải vang lên: “Chuyện gì?”

“Ba, anh hai có người yêu không?” Phó Lạc Ngân hỏi: “Từ nhỏ tới đại học, ba biết gì thì nói hết đi.”

“Để nghĩ đã… Không có. Hỏi cái này làm chi?” Phó Khải hỏi lại.

Phó Lạc Ngân: “Con hỏi chút thôi.”

“Ẩu tả! Đã nói đừng có nhúng tay vào nữa! Mày cho rằng anh hai mày yêu sớm từ cấp ba giống mày à!” Phó Khải nói: “Cúp đây, khi nào thì về nhà?”

Phó Lạc Ngân trả lời có lệ: “Để xem, con cúp đây.”

Đổng Sóc Dạ nhỏ giọng: “Xem ra khó làm rồi.”

Phó Lạc Ngân nhún nhún vai: “Cũng không biết có phải trả lời có lệ hay không, lão già này ranh ma lắm, ổng không muốn tôi tra tiếp.”

Đổng Sóc Dạ đề nghị: “Thế gọi điện thoại cho em dâu há?”

Phó Lạc Ngân đang định cúi đầu tìm dãy số của Lâm Thủy Trình, Đổng Sóc Dạ đã quơ quơ màn hình di động, hiển thị đã gọi: “Để tôi, đừng dọa sợ em dâu, số này là số của trung tâm hành chính tổng hợp.”

Phó Lạc Ngân nghĩ nghĩ: “Cũng được. Bình thường em ấy cũng không nhận điện thoại của tôi.”

Lâm Thủy Trình nghe máy rất nhanh: “Alo?”

“Lâm Thủy Trình, có một vấn đề muốn hỏi cậu, xin phối hợp với trung tâm hành chính tổng hợp.” Đổng Sóc Dạ hỏi: “Cậu có quen một người tên là Sở Thời Hàn không?”

........ Hết Chương 33 ................