Chương 28

Editor: Yin - Beta: Bơ (Truyện chỉ được đăng tải tại truyenhdt.com @YinKeAi)

Thời hạn dự án gần đến, đề tài hạng mục Tinh Đại được đẩy lên đầu tiên **.

Cho đến nay, bài đăng bầu chọn của Lâm Thủy Trình và Dư Phàn đã vượt quá 30.000 người tham gia, không chỉ bởi vì hạng mục lần này khó nhằn, nháo quá lớn, mà còn vì nó liên quan đến lợi ích của nhiều người đứng sau —— Giới học thuật Tinh Đại, tầng hành chính Tinh Đại, chỗ hành chính tổng hợp ...... Còn có người thông qua tầng tầng quan hệ moi ra, tuy rằng là một hạng mục nước khoáng trong vườn trường Tinh Đại, nhưng người ủng hộ sau lưng chắc chắn không phải người thường.

Đem "Sinh viên Tinh Đại cạnh tranh kết hạng cùng giáo sư" nói cho ngoại giới, cũng là một chủ đề đủ bạo.

Mà tiêu điểm chú ý ở giới học thuật là: Căn cứ tình báo trước mắt, giám định danh họa không có cách dùng phương pháp kiểm tra đo lường làm ra, hay không thể đề cập đến tạo giả cấp bậc nguyên tử hoặc là phần tử? Nếu đúng là tạo giả, thì dùng thủ đoạn gì để phá giải, đằng sau nhóm tội phạm Random lại có thế lực cùng bối cảnh gì?

Ngày càng có nhiều người đặt mắt vào hạng mục, dù là ngoài sáng hay trong tối.

Rạng sáng ba giờ, cách thời gian báo cáo kết hạng năm giờ, chủ tịch hội sinh viên Hàn Hoang đang chỉ huy tổ chức bố trí hội trường lớn nhất Tinh Đại.

Hội trường này thường không được dùng, chỉ có ngày kỷ niệm thành lập trường hoặc ngày nhân vật lớn trong giới học thuật diễn thuyết mới được dùng đến, Hàn Hoang làm đại biểu học sinh và ban tổ chức trường phụ trách bố trí, kiểm tra danh sách chỗ ngồi.

"Chủ tịch, cậu xem vị trí hàng đầu tiên sắp vậy ổn chưa, người ngày mai muốn tham gia đã báo đủ. Mà không biết các giới khác sẽ phái ra ai làm đại biểu." Hội viên lấy ra một tờ giấy, mặt trên là tên người và chức vị thân phận tương ứng. Vì đây là báo cáo học thuật, Tinh Đại thường sẽ chừa cho sinh viên vài chỗ, để cho bọn sinh viên muốn vây xem học tập nghe giảng tại hiện trường.

Trước mắt hiệu trưởng sẽ có mặt, tất cả các giáo sư ở Số viện đều sẽ trình diện —— ngoại trừ Hứa Không, ông ấy vẫn đang nằm trên giường tịnh dưỡng. Ngoài ra, chỉ có một đại diện chỗ hành chính tổng hợp sẽ tới, phóng viên truyền thông, các công ty tài trợ cũng sẽ để lại vài vị trí.

"Đợi chút, để tôi cập nhật thông tin, cậu chờ tí."

Hàn Hoang lập tức thấy nhà trường gửi tới thông tin khẩn cấp, nhấn mạnh nhiều lần phải chú ý an bài điều động, còn bấm rất nhiều dấu chấm than, rõ ràng rất khẩn cấp.

Hắn vừa click mở, trên danh sách nhiều thêm mấy cái tên, hiển nhiên là nhân viên lâm thời quyết định gia nhập.

Hàn Hoang nhìn trong chốc lát, thật lâu không nói gì, lát sau mới thấp giọng nói ra một chữ: "Ngày......"

Hội viên không hiểu ra sao: "Chủ tịch, làm sao vậy?"

Hàn Hoang nhanh chóng nhặt chiếc áo khoác của mình lên xông rồi ra ra ngoài: "Còn sắp hàng đầu hàng hai gì nữa, ngày mai trực tiếp kiểm tra, bất kỳ nhân viên nào không liên quan thì không được vào. Liên hệ với tất cả các nhân viên an ninh của trường! Kiểm tra thẳng tới cửa Bắc, nhấc lên vòng an toàn, ra vào ghi danh! Cậu bây giờ nhanh đến chỗ bảo an di chuyển thiết bị an ninh với tôi!"

Hội viên sắp điên rồi: "Chỉ còn năm giờ nữa thôi!"

Hàn Hoang quay đầu lại hét với hội trường: "Nhanh nhanh! Tất cả mọi người di chuyển! Khỏi để ý tới chỗ ngồi, kêu tất cả mọi người làm việc đứng dậy!! Mẹ nó chứ, biết thì là báo cáo kết hạng, còn không biết thì đã cho rằng ngày mai Liên minh bị hủy cmn diệt! Đêm nay khỏi ngủ!"

Các cán bộ sinh viên cùng nhau tuân theo điều động của hắn, người của hội sinh viên trực tiếp tiến vào trạng thái điên cuồng, cùng lúc đó, nhà trường bắt đầu liên hệ với các nhân viên an ninh mọi nơi, đại học Tinh Thành Liên minh một lần nữa trở lại an ninh bậc nhất của cuộc họp cấp cao mấy ngày trước, chỉ cao hơn chứ không thấp.

Gió đêm lạnh lẽo thổi vào, Hàn Hoang đi lấy chiếc xe chạy bằng điện của mình, thuận tay cầm di động nhìn nhìn tin nhắn khác.

Trên diễn đàn nghiêng về đánh cược Dư Phàn làm ra hạng mục, trước mắt số phiếu của Lâm Thủy Trình ít đến đáng thương.

Lâm Thủy Trình vẫn chưa chấp nhận yêu cầu kết bạn.

"Phải cố lên đó." Hàn Hoang thấp giọng nói.

Sau đó hắn đạp lên chân ga, là sinh viên duy nhất được phép chạy xe trong sân trường, hắn lái chiếc xe điện chạy hùng hùng hổ hổ, hội viên ở phía sau ôm chặt thiết bị, bị gió thổi đến nước mắt nước mũi giàn giụa.

Rạng sáng 6 giờ, Hứa Không từ trong giấc ngủ bừng tỉnh.

Ông biết bây giờ mình không thể kích động, chỉ ấn chuông kêu hộ sĩ, ép mình thong thả ung dung mà giảng đạo lý cùng đối phương: "Buổi báo cáo này ta cần phải đến, mặc dù người đó không phải đệ tử của ta, nhưng ta đã định sau này hắn sẽ là tiến sĩ dưới tay ta, việc lần này quá quan trọng, nếu như ta không bị bệnh, thì người đi lên vị trí đó phải là ta, học sinh của ta thay ta lên đó, ta không thể để hắn ở đó một mình."

Hộ sĩ kiên trì: "Không được, trong ít nhất một tuần ngài không được xuất viện, cái này thật sự không được."

Hứa Không ho khan vài tiếng, hơi tức giận: "Ngươi đứa nhỏ này, bây giờ ta rất tốt, ngươi xem ta xuống giường đi vài bước cho ngươi xem ——"

"Còn đi vài bước đâu, lão Hứa, trước cùng tôi nói rõ ràng." Ngay lúc này, cạnh cửa lại truyền đến một tiếng chậm rì rì, một người đàn ông lịch thiệp và thanh lịch khoảng 40 50 tuổi xuất hiện ở cửa phòng bệnh, "Lâm Thủy Trình sao lại thành học sinh của ông, việc này ông thương lượng với tôi chưa?"

*

Sáng sớm 7 giờ rưỡi, những rào chắn một đường bao vây từ cổng trường đến khán phòng. Đồng thời, thiết bị kiểm tra an ninh được thiết lập ở khắp mọi nơi để nghiêm cấm mọi người ra vào. Không ít học sinh phát hiện mới ngủ một giấc dậy, ngay cả cơm hộp cũng không đưa vào được, hội học sinh lập tức tuyên bố thông báo, chỉ cho phép robot trong văn phòng hậu cần vận chuyển thức ăn cho các sinh viên, bởi vì tình huống khẩn cấp gây ra mà xin lỗi.

Những người nên tới lục tục vào chỗ, Dư Phàn đem PPT truyền tới máy tính sau hậu trường, đang cùng các giáo sư chuyện trò vui vẻ. Hôm nay ông thay âu phục, kiểu tóc cũng chăm chút qua, bộ dáng có vẻ vui vẻ mãn nguyện.

Hàn Hoang canh giữ cạnh cửa, phối hợp hội nhân viên học sinh phát nước suối, đồng thời ghi lại tên người tới.

"Vài vị giáo sư đều tới rồi, Số viện bên này, giáo sư Thẩm Truy, giáo sư La Tùng, bọn họ ngồi ở bên này, giáo sư Dương Thân ngồi bên kia...... Chờ chút, sao họ không ngồi chung nhở?" Hội viên nhỏ giọng hỏi Hàn Hoang, Hàn Hoang ra hiệu cho hắn, "Suỵt, phe phái bất đồng, văn phòng đấu tranh hội học sinh chúng ta đều có, thì các giáo sư cũng vậy mà?"

Dương Thân mặc một chiếc váy ngắn chuyên nghiệp gọn gàng, ưu nhã khéo léo ngồi một mình ở vị trí bên trái. Còn khu ở giữa tạm thời vẫn chưa có người, cô an tĩnh mở ra một quyển sách. Người của hội học sinh đi qua đưa nước cho cô, cô ôn hòa mà cười một cái, nói cảm ơn.

Hội viên nhìn trong chốc lát, đang ở thời điểm nửa tin nửa ngờ, một người đàn ông đẹp trai, cao lớn xuất hiện ở cửa, người ghi chép đi theo cạnh anh.

"Phó trưởng ban cảnh vụ tổ 1 Đổng Sóc Dạ, đại diện chỗ cảnh vụ lại đây dự thính." Đổng Sóc Dạ khẽ gật đầu.

Hội viên vội vàng ghi lại, lần này không dám thì thầm cái gì, gửi tin nhắn cho Hàn Hoang: "Đại nhân vật đầu tiên đến! Chỗ cảnh vụ lần này phái người lớn như vậy tới luôn?"

Hàn Hoang: "Hạng mục nước khoáng của chúng ta cũng không phải là hạng mục nước khoáng của họ, tôi nghe được, nói là trước nay chỗ cảnh vụ vì án tử này mà sứt đầu mẻ trán, phó trưởng ban tới không có gì kỳ quái."

Đổng Sóc Dạ ngồi ở hàng đầu tiên, người ghi chép đứng trong góc, từ ba lô móc ra dụng cụ ghi chép, chuẩn bị điều chỉnh thử.

Dư Phàn chú ý thấy anh tới, tuy ông chưa từng gặp qua Đổng Sóc Dạ, nhưng lúc trước giao tiếp giám định danh họa có nghe nhiều người nhắc tới—— phụ trách hạng mục này là phó lãnh đạo của họ, Đổng Sóc Dạ tuổi còn trẻ đã ở địa vị cao, năng lực và địa vị đều không nhỏ, vì vậy ông tiến về trước bắt chuyện vài câu.

Đổng Sóc Dạ đối nhân xử thế rất chu đáo, không thuộc kiểu lạnh lùng như băng, Dư Phàn hiển nhiên cùng anh trò chuyện rất hợp ý: "Đúng vậy, đúng vậy, hạng mục lần này chúng tôi đều rất nỗ lực, bao gồm lần này Dương Phong nano khoa học kỹ thuật bỏ vốn tài trợ chúng tôi kiểm tra đo lường ......"

Đang nói, phía sau Dư Phàn đi tới một cô gái trẻ tuổi, lễ phép vỗ vỗ bờ vai ông: "Giáo sư Dư."

Ánh mắt Đổng Sóc Dạ hướng lên trên ngó ngó, bên môi giơ lên một chút ý cười.

"A, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Phó tổng giám đốc cô cũng tới." Dư Phàn cười đến trên mặt nếp nhăn giống như một đóa lão cúc hoa, Phó Tuyết cũng thấy Đổng Sóc Dạ, gật đầu mỉm cười hướng anh thăm hỏi.

Hội viên gửi tin nhắn cho Hàn Hoang: "Đại nhân vật thứ hai, thiên kim tiểu thư của Dương Phong nano khoa học kỹ thuật, nghe nói là quan hệ họ hàng với Phó gia, chính là Phó thị công nghiệp quân sự kia đấy......"

Hàn Hoang hơi sửng sốt, rồi sau đó trả lời: "Không đâu, Phó thị công nghiệp quân sự tuyệt đối sẽ không tài trợ đối thủ của Lâm Thủy Trình. Phó Tuyết kia nhiều lắm chỉ là họ hàng xa mà thôi, chưa đến nỗi."

Hội viên: "Tại sao?"

Hàn Hoang: "Hỏi nhiều như vậy để làm gì. Tóm lại tuyệt đối không phải là ý tứ của Phó gia."

Thời gian trôi qua, ngày càng có nhiều người đến, khán phòng dần dần chật kín người, chỗ trống duy nhất là chỗ giữa hai vị trí phe phái, chỉ ngồi ít ỏi không đến mấy người.

Đã 7 giờ 47, trừ bỏ mấy đại nhân vật theo nhau mà đến, mọi người phảng phất đều ý thức được điều gì đó ——lần cạnh tranh kết hạng hôm nay, còn một người chưa tới.

Chân mày Hàn Hoang cau lại: "Lâm Thủy Trình đâu rồi?"

Hội viên cũng ý thức được vấn đề này —— còn hơn mười phút là bắt đầu, làm tổ báo cáo đầu tiên mà bây giờ Lâm Thủy Trình vẫn chưa xuất hiện!

Hắn nhỏ giọng hỏi: "Làm sao bây giờ? Là đến muộn sao? Cậu có số điện thoại của Lâm Thủy Trình không?"

Hàn Hoang nhìn về phía Dương Thân ngồi ở bên trái, cô đang gọi điện thoại: "Tôi có, nhưng không cần, cô Dương liên hệ rồi."

Dư Phàn nhìn nhìn thời gian, rõ ràng cũng phát hiện điểm này. Ông bắt đầu hỏi mọi người xung quanh: "Lâm Thủy Trình đâu?"

Giọng ông không lớn không nhỏ, căn phòng đã yên tĩnh, một tiếng này phảng phất nhấc lên sóng triều không tiếng động. Tất cả mọi người nhìn xung quanh khắp nơi —— như thể làm vậy là có thể tìm được Lâm Thủy Trình, thậm chí ngay cả một số người trong số họ còn chưa nghe qua tên Lâm Thủy Trình.

Hàn Hoang nhanh chóng quyết định, trực tiếp bước nhanh qua: "Giáo sư Dư, Lâm Thủy Trình bên kia chắc là có chuyện chậm trễ, chúng ta hiện tại đem trình tự báo cáo đổi một chút, ngài mở màn đầu tiên được không?"

Dư Phàn liếc hắn vài lần, nhận ra hắn là một sinh viên: "Cậu là ai?"

Hàn Hoang không kiêu ngạo không siểm nịnh: "Hội chủ tịch học sinh, tôi quen biết Lâm Thủy Trình, tôi có thể vì cậu ấy đảm bảo, cậu ấy chỉ là có việc chậm trễ, chắc chắn sẽ quay lại."

Dư Phàn nói: "Để tôi lên đài trước đương nhiên không thành vấn đề, nhưng vạn nhất hắn không tới thì sao?"

Ông nhìn quanh sân một vòng, cười như không cười nhìn hắn: "Một hồi tôi nói xong mà hắn vẫn chưa tới, thì muốn mọi người cùng chờ hắn sao? Cậu có thể thay hắn phụ trách chuyện này?"

Hàn Hoang khẳng định nói: "Tôi phụ trách."

"Cậu lấy cái gì phụ trách?" Dư Phàn trực tiếp móc hắn một câu, "Chuyện hôm nay là đại sự, không phải hội học sinh các cậu tiểu đánh tiểu nháo, một hội chủ tịch học sinh nho nhỏ, đừng đem những điều nghiêm trọng coi thành chuyện tùy tùy tiện tiện!"

"Hắn không được, vậy ta tới đảm bảo thì sao?"

Dư Phàn vừa dứt lời, một giọng nói nhẹ nhàng và thanh lịch vang lên ở cửa.

Khi người đàn ông này đến, tầm mắt mọi người đều bị hấp dẫn qua —— Người đàn ông ở cửa khoảng bốn mươi lăm tuổi, phong độ nhẹ nhàng, một thân âu phục thẳng tấp. Trên người ông mang theo phong độ trí thức nồng hậu cùng sự tự tin tự nhiên hào phóng, ánh mắt lại thập phần sắc bén. Loại sắc bén này đến từ chính ông, nhiều năm kinh nghiệm hiểu thấu đáo thế giới, càng đến từ tư duy kín đáo và trực giác kinh người của ông.

Âm thanh này giống như một công tắc, trực tiếp đóng lại mọi âm thanh khác, mọi người đồng thời lâm vào trầm mặc.

Cán bộ sinh viên sửng sốt trong chớp mắt, rồi trực tiếp phá vỡ im lặng: "Giáo sư Dương!!!"

Thanh âm này phảng phất răng rắc một tiếng phá vỡ lớp băng, vang dội mà đột ngột, sau khi nói xong hắn đột nhiên che miệng lại, biết mình đã thất thố, cả khuôn mặt đều hồng đến như nhỏ ra máu..

Dương Chi Vi ký xuống tên của mình, mỉm cười gật gật đầu với hắn, sau đó đi vào khán phòng.

Tất cả mọi người không tự chủ được đứng dậy nghênh đón, Dư Phàn càng là ngây ngẩn cả người.

Dương Chi Vi không quen biết ông, nhưng ông biết Dương Chi Vi, chính xác hơn, tên của Dương Chi Vi ở trong Liên Minh không người không biết không người không hiểu.

Dương Chi Vi là thiếu niên thiên tài điển hình, là một trong số ít "vị thần" được viết trong sách giáo khoa đại học chuyên nghiệp và gần gũi với thế giới học thuật trong những thập kỷ gần đây. Ở tuổi 27, việc ông phát hiện ra trạng thái xúc tác sắp xếp nguyên tử trong quá trình ngưng tụ đã gây sốc cho toàn bộ cộng đồng học thuật. Từ nay về sau một loạt lược lịch đều giống như được mở ra, trực tiếp đem công cụ thực tiễn từ lý luận đến tiến trình thực tiễn nén một trăm năm, hiện giờ trong phạm vi lớn ở Liên Minh sử dụng từ kỹ thuật huyền phù, quân sự thượng phản tham gia cùng khu vực cách trở vũ khí, tinh vi chỉ đạo chờ ứng dụng, hết thảy đều quanh quẩn ở tên của ông. Ông thông toán học, hóa học, vật lý, máy tính và nhiều lĩnh vực khác, cả triết học cũng đã nghiên cứu qua.

Cho dù Tinh Đại Đại Ngưu như lâm, ba chữ Dương Chi Vi này vẫn như cũ là tồn tại như một vị thần.

"Giảng viên của Lâm Thủy Trình đi công tác, thầy hướng dẫn thì bị bệnh nhập viện, tôi đại diện thầy hướng dẫn của hắn ngồi ở đây, đồng thời lấy danh dự ra đảm bảo, học sinh của tôi gặp một ít tình huống đột ngột tương đối khẩn cấp, cho nên tôi thay hắn xin sửa thứ tự trước sau"

Dương Chi Vi nhìn quanh cười cười, "Nếu không ai phản đối, tôi nghĩ không có vấn đề gì, cảm ơn mọi người lý giải phối hợp."

Ông tiếp tục bước đi, ngồi trên ghế bên trái, chào hỏi cùng Dương Thân, rồi sau đó ngồi ở kế bên cô, bắt đầu nhỏ giọng nói chuyện phiếm.

Lúc này người phụ trách PPT trên sân khấu mới phản ứng được, lập tức nói: "Như vậy chúng tôi sẽ điều chỉnh thứ tự theo thầy Dương đã nói, đem thứ tự điều chỉnh. Đây không phải là vấn đề gì lớn, miễn là cuối cùng học sinh đó tới là được."

Dư Phàn muốn nói lại thôi, sắc mặt thực rõ ràng có chút khó coi.

Hôm nay vốn nên là sân nhà của ông, nếu Lâm Thủy Trình không tới, thì thật sự là ông trời giúp ông.

Nhưng không ai nghĩ rằng Dương Chi Vi sẽ đến!

Nơi Dương Chi Vi đi qua, hết thảy ánh sáng đều ảm đạm thất sắc. Mỗi một câu của Dương Chi Vi đều có ý nghĩa quan trọng, sự an toàn cá nhân của ông ở cấp độ quốc phòng!

Nhưng dường như Dương Chi Vi không ý thức được điểm này, ông xua xua tay uyển chuyển từ chối nhân viên tổ chức mời ông đến hàng đầu tiên, cả chai nước cũng không cần, mà chỉ ngốc ở một góc, nếu không chú ý còn sẽ xem nhẹ tồn tại của ông.

Tại sao ông ta xuất hiện ở đây? Chỉ vì một sinh viên khoa chính quy từng dẫn dắt?

Khi ông đến, sắc mặt của một loạt người ngồi bên phải Dư Phàn đều có chút khó coi.

La Tùng thấp giọng nói: "Hắn tới cũng không có ích gì, học sinh hắn không được rồi, làm không được hạng mục này, cho dù có bao nhiêu thời gian, đều là làm không được. Người ở chỗ Cảnh vụ đang nhìn chằm chằm vào đây, sau lưng lão Dư còn có Dương Phong Nano, bọn họ bỏ vốn tài trợ dụng cụ. Lâm Thủy Trình không có khả năng có loại tài nguyên như vậy, dù là phòng thí nghiệm của Dương Chi Vi, nó cũng ở Bắc Mỹ và phân bộ Thái Bình Dương cũ, hắn không có thời gian."

Cùng lúc đó, Phó Tuyết cũng mở ra group chat, nhập vào một đoạn: "Lâm Thủy Trình còn chưa tới, phỏng chừng bị muộn rồi. Tôi và @ Đổng Sóc Dạ đã ở đây."

Cô ngẩng đầu liếc mắt một cái, Đổng Sóc Dạ ngồi cách cô rất xa, đang cùng người ghi chép bên cạnh nói gì đó. Thật ra cô cùng hắn cũng không quen thuộc lắm, gặp mặt chỉ nhìn nhau cười, cũng không có gì khác để nói. Đổng Sóc Dạ người cũng như tên, ám trầm giống như ban đêm, thoạt nhìn rất khó tiếp cận.

Tất cả mọi người lục tục trình diện, một số vị trí ở hàng đầu tiên còn đang bỏ trống.

8 giờ đúng, nhà tổ chức đang muốn tuyên bố bắt đầu, cửa lại tới một nhóm người, tiến độ báo cáo phải trì hoãn một lần nữa.

Người vệ sĩ mở đường, một cụ bà mang kính râm chống quải trượng đi vào hiện trường, tuy bà đã có tuổi, nhưng bước đi vẫn vững vàng như cũ, dáng người thẳng tắp mơ hồ có thể nhìn ra, khi bà còn trẻ tất nhiên đã trải qua một đoạn tòng quân.

Hội viên nhận ra bà là ai, trực tiếp hóa đá.

Hàn Hoang trực tiếp kéo tên hội viên hóa đá đi, dọn dẹp bảo vệ lối vào ở cửa, đứng ở bên cạnh nghênh đón.

Mọi người lại lần nữa đứng dậy nghênh đón, trong phòng báo cáo nhất thời lặng ngắt như tờ, cả Đổng Sóc Dạ cũng lộ ra biểu tình hơi hơi ngạc nhiên.

Người báo án lần này, yêu cầu duy nhất là "điệu thấp", cư nhiên lại tự mình đến!

Hàn Hoang thấp giọng nói cho hội viên: "Không thể thông qua việc này đánh giá được điều gì ở bên ngoài, trường học cũng là hôm qua mới nhận được thông báo bà ấy đến, tin tức này đừng phát tán ra ngoài. Bà ấy không muốn để người khác biết hành trình của bà."

Hòa Mộc Nhã, một nhà sưu tầm đẳng cấp thế giới là thân phận hiện tại của bà, nhưng mà bà còn có rất nhiều thân phận quan trọng —— tỷ như nữ thuyền trưởng ngoài vũ trụ đầu tiên trong Liên Minh, cựu chỉ huy trưởng của bộ phận an ninh toàn cầu Liên Minh, thậm chí từng là ứng cử viên thủ tướng tiếng hô tối cao ở Liên Minh—— chẳng qua bà từ chối tham gia cuộc tranh cử. Bà đã dành nửa cuộc đời trong bộ quân phục, mọi việc bà làm đều là việc mà người thường có thể khoe khoang cả đời, sau khi xuất ngũ bắt đầu nhiệt tình yêu thích thu thập tác phẩm nghệ thuật, cũng tặng một số lượng lớn các bộ sưu tập cho Liên Minh, trừ này ra, bà còn dùng nửa đời tích tụ thành lập quỹ hội gen trị liệu, trợ giúp miễn phí rất nhiều người có được cuộc sống mới.

Kể từ khi bà xuất ngũ đến nay, bà vẫn là cố vấn quân sự số một của các trạm quân đội ngoài vũ trụ.

Đây không phải đơn thuần là nhân vật cấp quan trọng, cuối cùng hội viên cũng hiểu tại sao rạng sáng khi Hàn Hoang nhìn danh sách, sẽ phát ra cảm khái như vậy —— người biết sẽ hiểu đây chỉ là một lần báo cáo giám định danh họa, không biết sẽ cho rằng Liên Minh đang muốn hủy diệt.

Không khí trong hội trường long trọng chưa từng thấy, Hòa Mộc Nhã hơi hơi gật đầu ý bảo mọi người ngồi xuống, rồi sau đó một mình ngồi ở một góc.

Tất cả mọi người không tự chủ được thẳng sống lưng, im như ve sầu mùa đông.

8 giờ đúng, Lâm Thủy Trình vẫn chưa tới.

Dư Phàn hít sâu một hơi, lên sân khấu để báo cáo.

Nhân viên tổ chức đã đem hai bức tranh trưng bày ở trung tâm bục báo cáo, trên mặt bàn trống trải đánh A và B để phân biệt hai bức tranh.

Hàn Hoang nhìn nhìn thời gian, đi ra đại sảnh, đem âm thanh bên trong ngăn cách ra bên ngoài.

Hắn bấm số điện thoại liên tục, nhưng đối diện là một âm báo bận kéo dài.

8 giờ 5 phút, đại sảnh báo cáo vang lên một mảnh vỗ tay, thanh âm nói chuyện dừng lại, tràng vỗ tay qua đi, tiếp tục vang lên tần suất trầm ổn.

Hàn Hoang nghe không rõ bên trong đang nói cái gì, lòng bàn tay hắn hơi hơi thấm ra một chút mồ hôi, tiếp tục gọi điện thoại.

Hắn gần như đã quên mất thời gian, chỉ biết quá trình lặp lại một cách máy móc, nghe thấy tiếng cuộc gọi chấm dứt, lại tiếp tục quá trình quay số.

Lúc 8:12, đầu kia của điện thoại đột nhiên kết nối được.

Giọng nói thanh đạm dễ nghe từ bên kia vang tới: "Alo?"

Hàn Hoang sửng sốt một chút, trong lúc nhất thời không nói được câu gì.

Lâm Thủy Trình lại hỏi một lần: "Alo? Xin hỏi ngươi tìm ai?"

"...... Câu ở đâu vậy, 8 giờ qua rồi sao vẫn chưa lại! Nhanh chóng tới hội trường, hôm nay nếu cậu không tới về sau cả đời đều huỷ hoại, tôi mặc kệ cậu có biện pháp nào không, trước tiên lại đây ngay!"" Hàn Hoang hạ giọng, "Dư Phàn đã làm báo cáo trước, đại khái sẽ lập tức nhanh kết thúc!"

"......" Lâm Thủy Trình bên kia im lặng một chút —— Thất Xử vừa mới giúp cậu liên lạc giáo sư của khoa để giải thích tình hình, nhưng rất nhanh cậu biết ước chừng là người bên trường, nghiêm túc mà nói: "Tôi mới ra phòng thí nghiệm, đang trên đường đến, tình huống cụ thể đã nhờ thầy Dương hỗ trợ báo lại, xin cho tôi chút thời gian, yên tâm, tôi sẽ tận lực đuổi tới."

Hàn

Hoang thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn suy nghĩ nửa ngày, không biết nói cái gì, chỉ là nhẹ nhàng mà nói một tiếng: "Cố lên."

Khi hắn đẩy cửa trở về, Dư Phàn đã kết thúc báo cáo.

"Tóm lại, chúng tôi đã thông qua nhận dạng quét nano và tin rằng A là hàng giả, B là hàng thật." Dư Phàn tầm mắt đảo xuống dưới bục, lơ đãng mà dừng ở Dương Chi Vi bên kia chốc lát.

Đôi tay Dương Chi Vi đặt giao nhau trên đầu gối, bình tĩnh nhìn lại phương hướng ông.

Ông đổ một phen mồ hôi lạnh.

Ông không ngờ rằng buổi báo cáo sẽ đến nhiều đại nhân vật như vậy, Hứa Không không ở đây, định hướng của Dương Thân là thuần toán học lý luận, đối với nội dung báo cáo của mình cũng không hiểu lắm.

Ông đã giám định ở cấp độ nanomet, hai bức tranh tạo giả cũng chính xác tới mức dưới cấp bậc phần tử. Miễn là ở cấp độ nanomet, có thể tìm thấy sự khác biệt giữa hai bức tranh.

Nhưng chỉ có ông biết, giám định khuyết thiếu một điều kiện mấu chốt —— Bản thân nano thực không thể cung cấp thông tin cụ thể.

Vì thế ông đã bịa ra một số liệu đặc thù —— kết cấu phân tử đặc biệt của thuốc màu ở thế kỷ mười lăm, chứng minh rằng đồ giả không có kết cấu phân tử như vậy, nhưng trên thực tế chỉ có chính ông biết, chủng loại kết cấu phần tử của hai bức tranh đều cực kỳ tương đồng!

Giáo sư tới hôm nay đều là Số viện, phương hướng và nguyên tử xếp chồng, phần tử xếp chồng cũng hoàn toàn bất đồng.

(*)Xếp chồng nguyên tử là một công nghệ sản xuất sử dụng các đầu dò nguyên tử để xếp từng nguyên tử nguyên liệu giống như lát gạch để tạo thành sản phẩm mục tiêu.

Cố tình hôm nay đυ.ng phải Dương Chi Vi!

Nghề cũ của Dương Chi Vi chính là xếp chồng hạt, nếu bàn về chuyên nghiệp, ở đây không ai thành thạo hơn ông về chuyên môn. Dư Phàn không thể biết liệu ông ta có nhìn thấy những sơ hở trong báo cáo này hay không, vì thế chỉ có thể đánh cuộc một phen —— ông cho rằng mình có tám phần thắng.

Dương Chi Vi là cáo già, ngay cả nhìn ra gì đó, cũng không đến mức vì một học sinh, trước nhiều đại nhân vật như vậy mà phá hủy mặt mũi ông.

Dương Chi Vi cùng Hứa Không bất đồng, ông rất hiểu đạo lý làm người, mọi việc đều lưu một đường thoát, chưa bao giờ làm lớn chuyện gì.

Học sinh làm lỗi còn có lý do tha thứ, mà giáp mặt chỉ ra số liệu giáo sư có vấn đề, tương đương trực tiếp cắt dứt mạch máu học thuật của đối phương, đây là chuyện không chết không ngừng!

Huống chi, trong lòng mọi người biết rõ ràng sự tình chính là —— Hòa Mộc Nhã không phải là một chuyên gia, chuyện này thật ra giải quyết hành chính mặt trên rất tốt.

Bất kể bức tranh là thật hay giả, chỉ cần chỉ ra một bức tranh, làm Hòa Mộc Nhã tin tưởng là được!

Quả nhiên, Dư Phàn thấy Dương Chi Vi cũng không có động tác nào, ông vẫn như cũ nho nhã đoan chính mà ngồi trong góc, thoạt nhìn không có ý tứ muốn lên tiếng.

Báo cáo của ông kết thúc, trong đại sảnh vang lên một tràng vỗ tay.

Dương Chi Vi không vỗ tay. Ông nhìn thoáng qua báo cáo PPT, thấp giọng cùng Dương Thân nói gì đó.

"Báo cáo tiếp theo là ...... Ách, bạn học này có tình huống khẩn cấp, tạm thời đến muộn, vẫn chưa tới." Người chủ trì rất xấu hổ, hội trường lâm vào một mảnh trầm mặc.

Sinh viên tên Lâm Thủy Trình đã hết cứu nỗi, hắn vậy mà thật sự dám để cho những người này ở đây chờ hắn!

Là tiếp tục chờ, hay là trực tiếp giải tán báo cáo?

Viện trưởng Thẩm Truy hành sự tùy theo hoàn cảnh, trực tiếp đi lên bục thay thế người chủ trì nói : "Đối với tình huống hôm nay, tôi làm viện trưởng cảm thấy rất có lỗi, tôi làm viện trưởng, phải đồng thời nghĩ lại ở bồi dưỡng học thuật, mà xem nhẹ bồi dưỡng phẩm đức của học sinh, thế cho nên phát sinh tình huống như vậy hôm nay. Tôi nghĩ rằng mình có liên quan tới hạng mục này, giáo sư Dư đã đưa ra đáp án hoàn mỹ, nếu mọi người không có dị nghị, như vậy chúng ta có thể lựa chọn tan họp."

Tất cả mọi người nhìn về phía Hòa Mộc Nhã, chờ đợi ý kiến bà.

Hòa Mộc Nhã thấp giọng nói câu gì, thư ký bên người bà tiến đến hỏi thăm một chút, sau đó quay đầu lại nói với bà: "Sinh viên đến trễ tên là Lâm Thủy Trình."

Phó Tuyết nghe đến đó, ý cười trên mặt đã không nhịn được ——

Cô đặt tay dưới bàn và gửi một tin nhắn vào nhóm: "Lâm Thủy Trình lần này xong rồi, hắn không có tới, đại nhân vật hỏi tên của hắn, tôi thấy là ngay cả Tinh Đại phần lớn cũng không gánh nỗi hắn, hội học sinh tranh thủ được miễn trách có ích lợi gì? Sau này hắn tuyệt đối sẽ không tồn tại được trong giới học thuật, thù của Thiến Thiến có thể báo rồi!!"

"Lâm Thủy Trình đúng không?" Hòa Mộc Nhã thay đổi tư thế, dựa vào ghế, bình tĩnh mà nói, "Chờ đi. Tôi sẽ nghe báo cáo của hắn."

Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, người họ quen biết đều trao đổi ánh mắt với nhau, thập phần nghi hoặc.

Hòa Mộc Nhã có tiếng sấm rền gió cuốn, không có đạo lý ở thời điểm này dừng lại chờ đợi một sinh viên xa lạ đến trễ.

Nếu là vì để dạy cho Lâm Thủy Trình một bài học, thì bà không cần nhấn mạnh câu "Tôi sẽ nghe báo cáo của hắn".

Rốt cuộc tình huống này là gì?

Không ai có thể hiểu được, Hàn Hoang cũng không nghĩ được gì, hắn càng chờ càng nôn nóng, cơ hồ nhịn không được muốn lại lần nữa đi ra ngoài gọi điện thoại, đúng lúc này, cửa đại sảnh bị đẩy ra.

Một người đàn ông cao lớn, xa lạ bước vào từ cửa, hắn tùy tay viết xuống tên của mình trên danh sách, rồi sau đó nhìn nhìn khắp nơi, phát hiện tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm hắn, tự giới thiệu: "Tiêu Tuyệt, Thất Xử, đến muộn xin lỗi, trên đường đến hơi kẹt xe."

Đổng Sóc Dạ ngồi trên ghế, ưỡn người hít sâu một hơi.

Hội viên điên rồi, hắn liều mạng hỏi Hàn Hoang: "Trưởng ban Thất Xử????? Ngày hôm qua cậu có nhận được thông báo không??? Sao người Thất Xử lại đến??"

Vẻ mặt Hàn Hoang không thể tưởng tượng nổi: "Tôi không nhận được thông báo, tôi cũng không biết mà?"

Thất Xử nắm giữ nắm giữ huyết mạch nghiên cứu khoa học của toàn Liên Minh, quyết định hướng đi phát triển thời đại trong tương lai 20 đến 50 năm, tuy rằng không lệ thuộc bất kỳ tổ chức nào, nhưng tầm quan trọng của họ chắc chắn không thấp hơn Hòa Mộc Nhã.

Người tổ chức không thể ngồi yên được nữa —— mắt thấy mọi thứ càng nháo càng lớn, cả người Thất Xử cũng tới, không ai biết chuyện gì đang xảy ra, hắn đi qua hỏi.

Tiêu Tuyệt nói: "À, một tổ của hạng mục này là do Thất Xử tài trợ, hôm nay vừa lúc rảnh rỗi, lại đây nhìn xem. Tuy người chúng tôi bên này tới trễ, nhưng cũng không trễ lắm, máy móc cũng hiểu chuyện, vốn dĩ mười ngày chạy xong số liệu, lần này vừa vặn bảy ngày đã chạy xong, không phải trùng hợp sao, may mắn còn có thể bắt kịp lễ kỷ niệm sinh nhật của tiền bối."

Phó Tuyết không thể ngồi yên được nữa, cô gửi tin nhắn riêng cho Đổng Sóc Dạ, hơi sốt ruột hỏi hắn: "Sao lại thế này, Thất Xử tài trợ máy móc gì? Sao Thất Xử lại đến? Dù có Thất Xử nhúng tay, sao Tiêu Tuyệt lại tới đây, việc này có Lạc Ngân nhúng tay vào?? Không phải anh nói hạng mục này hiện không có thủ đoạn nào giải quyết được sao?"

Cô gửi liên tiếp mấy dấu chấm hỏi.

Từ cô bên này có thể nhìn đến, Đổng Sóc Dạ cúi đầu nhìn nhìn tin nhắn, sau đó tắt màn hình điện thoại, thả lại trên bàn.

Hòa Mộc Nhã khẽ gật đầu với Tiêu Tuyệt, phá lệ mà mở miệng nói câu thứ hai: "Vậy người bên ngươi tới chưa?"

Vừa dứt lời, cửa đại sảnh lại lần nữa bị đẩy ra, Lâm Thủy Trình khẽ thở hổn hển bước vào trong sảnh.

Cậu cầm một chồng tài liệu in thật dày trên tay. Không có thời gian làm PPT, cậu chỉ có thể đem số liệu sở hữu in ra, sau đó báo cáo.

Tất cả mọi người có thể nhìn ra cậu chạy tới một đường, thời tiết cuối thu, trán cậu ướt đẫm mồ hôi, có chút chật vật.

Lâm Thủy Trình điều chỉnh nhịp thở, bước lên bục báo cáo, mở miệng nói câu đầu tiên: "Cảm ơn tất cả các giáo viên, lãnh đạo đã cho tôi cơ hội và kiên nhẫn chờ đợi. Sau bảy ngày điều tra, tôi đã chọn phân tích lượng tử để xác nhận rằng A là hàng thật, B là đồ dỏm, tiếp theo là báo cáo so sánh của tôi."

Câu nói của cậu rõ ràng hữu lực, dù bởi vì hô hấp không ổn định mà hiện vẻ dồn dập, nhưng mọi người đều hiểu kết quả phân tích của cậu—— hoàn toàn trái ngược với Dư Phàn!

Dương Chi Vi hơi hơi nghiêng người, nâng tay đặt lên bàn, trong mắt mang lên ý cười.

Trong đại sảnh một mảnh ồ lên.

____________________________

Yin: Dạo này bận quá nên không có thời gian edit. Tui cần tuyển 1 bạn edit tiếp tui, chỉ cần hoàn thiện khoảng 60-70% là được (yêu cầu thêm là biết đọc QT hoặc biết sử dụng phần mềm Quicktrans và có thời gian rảnh), còn lại thì sẽ có tui và 1 bạn beta làm lại hoàn chỉnh. Làm vì mục đích phi thương mại nhưng tui sẽ gửi tiền uống trà sữa nhé :)))

Nếu không tuyển được thì chắc tui sẽ drop hoặc lâu lắm mới ra chương được hic. Mọi người có quen biết ai thích edit thì giới thiệu qua tui luôn nha ❤️