Chương 20

Edit: Yin - Beta: Bơ

Có lẽ Hứa Không từ nét mặt cậu đoán ra gì đó, không tiếp tục đề tài này. Ông lại tìm Lâm Thủy Trình trò chuyện về số liệu, rồi chuẩn bị rời đi.

Sau khi Lâm Thủy Trình thanh toán hóa đơn, đi theo Hứa Không đến văn phòng Số viện.

Đi được nửa đường, Hứa Không nhận một cú điện thoại, Lâm Thủy Trình đi chung đường, hai tay cắm trong túi ngoài áo khoác, không thể tránh né mà nghe nội dung Hứa Không nói.

"Để viện chúng ta làm giám định danh họa, cậu đi hỏi xem chỗ cảnh vụ đầu óc có bệnh à?"

Lúc đầu Lâm Thủy Trình không nghe rõ, từ câu này, giọng nói Hứa Không dần trở nên cáu kỉnh, Lâm Thủy Trình nghe thấy bốn chữ "Giám định danh họa", không kiềm được hơi tập trung lực chú ý một chút, bước chân cũng chậm lại.

"Đây hoàn toàn là làm bừa! So với mật mã công tắc nguồn điện càng quá đáng hơn, cậu kêu bọn họ đi tìm chuyên gia hỏi chút đi, cho dù họ gặp sự cố kỹ thuật, đó cũng là việc của bộ phận máy tính, họ muốn làm gì? Muốn giám định đến cấp bậc lượng tử sao? Dù tác phẩm nghệ thuật được cấp bậc lượng tử tìm ra, vậy bọn họ biết hình dạng của hàng thật là gì không?"

Người ở đầu bên kia điện thoại nghe như cũng sắp sụp đổ: "Nghe nói là bên trên yêu cầu, không tra ra được thì truy cứu trách nhiệm xuống dưới, người ở sở cảnh sát không có cách thì tính lên đầu chúng ta, bây giờ muốn học viện chúng ta trong vòng bảy ngày tìm ra phương án giải quyết."

"Không được, tôi không đồng ý, giáo viên sinh viên của học viện chúng tôi không rảnh lãng phí thời gian vào mấy thứ này!"

"Thầy Hứa, ngài cũng biết, mấy quyết định chuyện hành chính ở bên trên, bọn họ đều trực tiếp liên hệ với hiệu trưởng, hiệu trưởng đã gật đầu, bây giờ cũng không còn cách nào......"

Hứa Không nổi giận đùng đùng cúp máy.

Lâm Thủy Trình ở bên cạnh nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện, nhưng không hỏi nhiều.

Lúc sắp đến gần phòng thí nghiệm, cậu tạm biệt Hứa Không, lại cảm ơn ông lần nữa vì đã đề bạt và tín nhiệm cậu.

Buổi chiều cậu tới trễ, sau khi tiến vào phòng thí nghiệm, phát hiện rất nhiều người bắt đầu thảo luận chuyện này.

Cậu hỏi Từ Mộng Mộng chuyện gì đã xảy ra.

Từ Mộng Mộng hạ giọng nói cho cậu: "Tiểu Lâm sư đệ, quá trùng hợp, hạng mục giám định danh họa trước đó em muốn thử tham gia đã đóng lại, nhưng nó được giao cho viện chúng ta làm! Nghe nói là một nhân vật lớn coi tranh như trân bảo mà cất giữ, sau khi bị đánh cắp, người đó nổi trận lôi đình, dù sau đó tìm về được nhưng không có cách nào xác nhận hàng thật và hàng nhái, phần mềm AI không thể giám định được bức tranh này, chỗ tổng vụ không có cách giải quyết, liền quăng nồi cho chúng ta......"

Nói tới đây, mắt nàng sáng rực lên một chút, vô cùng thần bí lại gần hỏi cậu: "Tiểu Lâm sư đệ, có phải ngày đó em nói là......"

"Nắm chắc 50%, nhưng chỉ giới hạn khi biết bọn họ gặp phải vấn đề gì, còn lại không thể đảm bảo." Lâm Thủy Trình nói, "Sư tỷ, chị nói tiếp đi."

Từ Mộng Mộng nhỏ giọng nói: "Chuyện này có vẻ khá nghiêm trọng, nếu trong thời hạn không giải ra, có lẽ là vấn đề của học viện chúng ta. Giáo sư Hứa Không em biết nhỉ? Chị vừa xem diễn đàn bát quái, nói là tính cách ông ta làm rất nhiều người không thích, vì tính quá thẳng, tuy năng lực vượt qua được cửa ải nhưng dễ dàng cản lối người khác."

Lâm Thủy Trình nghĩ đến ngày biện luận hôm đó, cảnh tượng Hứa Không lôi kéo ba giáo sư khác ngốc tại phòng biện luận, không kiềm được nhẹ nhàng cười cười.

Luôn luôn có người leo lên giới học thuật, chỉ cần bạn ở phía trước, sẽ có người luôn cảm thấy con đường của họ bị bạn chặn lại. Nhưng có người đi mà không lộ tài năng, có người lại đi vang leng keng leng keng lôi thêm rất nhiều cừu hận, tính cách Hứa Không thuộc về loại người sau.

Lâm Thủy Trình nhẹ giọng hỏi: "Nên có người muốn đem trách nhiệm đẩy lên người thầy Hứa, phải không?"

Từ Mộng Mộng thấp giọng nói: "Chị xem diễn đàn phân tích thì là như vậy, nhưng mà rất nhanh đã bị xóa. Thầy Hứa từ đâu tới nhảy lên chức phó viện trưởng, nghe nói cũng lách thẳng qua mấy người được đề cử...... Người ta phỏng đoán là bị hắc đấy. Nhiệm vụ này bây giờ rơi xuống trên đầu ai là người đó xui xẻo, phía trên động động miệng, phía dưới chạy gãy chân, làm thành công thì là công lao của phía trên, không làm được thành nồi cho viện chúng ta chịu, huống chi bên trên nói rõ muốn hệ phân tích lượng tử chúng ta làm, đây rõ ràng là ném nồi. Tiểu Lâm sư đệ, em đừng tranh vũng nước đυ.c này. Hiện tại ai cũng lo lắng hạng mục này rơi xuống trên đầu mình, ai làm thì người đó xui xẻo, em hiểu không?"

Lâm Thủy Trình "Ừm" một tiếng, nói: "Em sẽ suy nghĩ cẩn thận."

Lâm Thủy Trình nói sẽ nghiêm túc suy xét, cậu thật sự nghiêm túc suy xét rất lâu. Cậu cúp tiết buổi trưa —— Vương Phẩm Duyên đi công tác, lớp cậu do thầy hướng dẫn cùng viện dạy, Lâm Thủy Trình trực tiếp không đi, mà đi thư viện tìm tài liệu tra cứu.

Tra cứu cả trưa, từ hoàng hôn tra tới trời tối, vẫn không thu hoạch được gì.

Lâm Thủy Trình xoa xoa huyệt thái dương đi ra ngoài, thấy trời tối, theo bản năng mở điện thoại ra, muốn nói cho Phó Lạc Ngân tối nay cậu về trễ chút.

Thường thì nếu Phó Lạc Ngân buổi tối về nhà, sẽ nói trước cho cậu hôm nay muốn ăn gì, nhưng hôm nay thái độ Phó Lạc Ngân hơi khác thường, không thấy nói gì.

Lâm Thủy Trình gửi tin cho hắn: "Tối nay về trễ." Rồi đóng điện thoại.

Cậu ở thư viện điền kỹ càng tài liệu mà Hứa Không yêu cầu cậu nộp trong hôm nay, định đi một chuyến đến văn phòng phó viện trưởng của Hứa Không lần nữa.

Ban đêm đèn đường đại học Tinh Thành sáng lên, Lâm Thủy Trình bước vào lầu hai của tòa nhà hành chính, lúc đến trước văn phòng phó viện trưởng, cậu phát hiện trợ giảng Diệp Tử đang đứng bên ngoài. Diệp Tử quen biết với cậu, ra dấu tay ý bảo tạm thời cậu không thể đi vào, sau đó đi tới, nhỏ giọng nói cho cậu: "Lâm Thủy Trình, em tới đây có chuyện gì à? Nếu không thì đi trước đi, tờ đơn linh tinh gì đó chị giúp em nộp? Chị đi không được, hôm nay bên trong cãi lộn cả ngày, nhưng tài liệu trình báo của chị bên này cần được phê xuống trong hôm nay, đã đợi hai giờ ở đây, không biết phải chờ tới khi nào nữa."

Lâm Thủy Trình nhìn nhìn cửa lớn đóng chặt, thấp giọng hỏi: "...... Đang cãi chuyện gì?"

Phòng giáo viên cách âm rất tốt, cậu đứng xa, chỉ có thể nghe thấy tiếng tranh cãi mơ hồ ở bên trong, nhưng một chữ cũng nghe không rõ.

Diệp Tử nhỏ giọng nói: "Chỗ hành chính tổng hợp ở trên giao nhiệm vụ cho Số viện, hình như Hứa phó viện trưởng cho rằng cái này không hợp lý, nên không đồng ý, hôm nay cãi suốt từ hành chính Số viện tới thẳng nơi hiệu trưởng, ầm ĩ tới bây giờ vẫn chưa có kết quả. Nhiệm vụ đã giao xuống, chuyện này rất khó xử lý."

Lâm Thủy Trình nhẹ giọng hỏi: "Một mình Hứa phó viện trưởng không đồng ý à?"

Giọng Diệp Tử càng đè thấp hơn: "Hình như vậy, Hứa phó viện trưởng chuyển lại đây thời gian không dài, có lẽ em không hiểu biết ông ấy lắm, ban đầu khi ông ấy ở phân bộ Bắc Mỹ cũ chính là cái tính tình này, không thích đem việc hành chính mang vào trong giới học thuật, nhưng cậu biết mà, ở Tinh Thành này cùng phân bộ khác không giống nhau, có chút......"

Cô chưa nói hết câu, cửa lớn trước mặt đột nhiên mở ra, đi ra một người đang nổi giận đùng đùng, đúng là Hứa Không mà họ đang nhắc tới.

Ông đập cửa mà đi, sắc mặt trướng đến đỏ bừng, rõ ràng đã tức giận chịu không nổi, thậm chí chưa chú ý tới ngoài cửa còn đứng hai học sinh đến tìm ông.

Một người trong văn phòng đuổi theo nói: "Ngài không đồng ý, có thể, nhưng dù sao việc này cũng phải có người làm, ai có bản lãnh đi nói với chỗ cảnh vụ? Ngài vì học sinh suy nghĩ, sao không nghĩ cho toàn bộ Số viện chứ? Việc này ngài không định giải quyết sao?"

Những người khác giữ kín như bưng, không mở miệng ủng hộ, cũng không mở miệng phản đối.

Hứa Không chửi ầm lên: "Vậy thì hắn X để cho tôi làm! Đây là quy định chết tiệt gì của bên trên! Việc mình làm không được thì gieo họa cho học sinh sao! Vụ án chỗ tổng vụ không hồi kết, truy cứu trách nhiệm đến học sinh, muốn để cả đời bọn nó huỷ hoại hết sao!"

Diệp Tử cùng Lâm Thủy Trình hai mặt nhìn nhau.

Bọn họ đều là học sinh, trước đây chưa từng gặp phải loại tranh chấp hành chính này, trong lúc nhất thời cảm thấy tam quan hơi vỡ nát.

Bầu không khí các phân bộ học thuật ở Liên minh thật ra không giống nhau lắm, Lâm Thủy Trình trước kia đi theo Dương Chi Vi làm thủ hạ, có thể nói là muốn làm gì thì làm, cậu mơ hồ biết giới học thuật sẽ có phe phái tranh đấu, nhưng Dương Chi Vi ở phân bộ Giang Nam cùng phân bộ cũ ở Bắc Mỹ bảo vệ bọn họ rất tốt.

Cậu ở lại phân bộ Giang Nam, đi theo làm thủ hạ Dương Chi Vi bốn năm, cũng thuận buồm xuôi gió suốt bốn năm, cho nên hiểu biết về phương diện này, dù là Lâm Thủy Trình cũng chỉ thấy được bề nổi mà thôi.

Tuy trong mắt đã sớm biết giới học thuật phe phái tranh chấp, cạnh tranh đấu đá liên tiếp, nhưng đối mặt loại chuyện này vẫn hơi khó tiếp thu.

Diệp Tử do dự một chút, thấy Hứa Không sắp đi xa, vẫn nín một hơi chạy đi lên, nhỏ giọng nói: "Thầy à, đây là hạng mục báo biểu của chúng con, ngài nói đưa ngài ký tên trước hôm nay ......"

Hứa Không dừng bước, quay đầu nhận lấy báo biểu* cô đưa qua, có lẽ là ánh đèn bên ngoài mờ tối, Diệp Tử thấy Hứa Không dùng sức nháy mắt, mở miệng như là muốn kêu cô đưa bút, kết quả trực tiếp ngã quỵ xuống ——

(*)Báo biểu là một kiểu biểu mẫu đặc biệt được thiết kế cho khâu in ấn.

Hứa Không liều mạng quơ hai tay, miễn cưỡng ngã ngồi xuống đất, tiếp đó dùng sức che kín ngực, vẻ mặt thống khổ —— ngắn ngủn vài giây, Diệp Tử liền thấy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người Hứa Không!

Lâm Thủy Trình thấy thế lập tức nói: "Đỡ ông nằm xuống! Thầy Hứa bị lên máu, nhanh liên hệ bệnh viện trường mang thiết bị Oxy lại đây!"

Diệp Tử lập tức làm theo, Lâm Thủy Trình xông thẳng vào văn phòng, đi tới bàn làm việc của Hứa Không, trước mắt bao người, cậu ngồi xổm xuống bắt đầu nhanh chóng tìm kiếm ngăn kéo, mấy cái ngăn kéo khác đã xem qua, dư lại một ngăn tủ bị khóa, Lâm Thủy Trình trực tiếp dùng gạt tàn thuốc trên bàn hung hăng đập mở!

Động tác cậu dứt khoát lưu loát, không chút dông dài, cho tới bây giờ đám giáo sư, chủ quản, một người cũng không kịp phản ứng.

Sau khi mở ra, Lâm Thủy Trình tìm được một hộp thuốc Nitroglycerin*, lập tức đổ ra một viên thuốc, rồi lấy nước chạy ra ngoài, đút Hứa Không uống thuốc vào.

(*)Nitroglycerin, còn được gọi là glyceryl trinitrate (GTN), là một loại thuốc dùng cho bệnh suy tim, huyết áp cao, nứt hậu môn, và để điều trị và ngăn ngừa đau ngực do không đủ lưu lượng máu đến tim (đau thắt ngực) hoặc do cocaine.

Lúc này, những nhân tài bên trong mới có phản ứng, bắt đầu thì thầm với nhau: "Hứa phó viện mắc bệnh cao huyết áp ......"

"Làm sao bây giờ?" Người vừa ồn ào đuổi theo Hứa Không tên là Dư Phàn, cũng là phó viện trưởng, tất cả mọi người nhìn về phía ông, hầu như nhất trí ngầm thừa nhận —— Hứa Không là bị ông chọc tức tới phát bệnh, dẫn đến trên mặt ông có chút không nén giận được.

Ông hắng giọng, nghiêm túc mà nói: "Nhưng việc này cần có người giải quyết, chút nữa lão Hứa bình phục tỉnh lại, vẫn phải đem chuyện này nói rõ ràng với ông ấy mới được."

"Không cần, tôi sẽ làm hạng mục này." Lâm Thủy Trình nói. "Đừng đè nặng vào thầy Hứa nữa."

Cậu thoáng lên giọng, dù ra ngoài chăm sóc Hứa Không, người bên trong vẫn nghe rõ ràng.

Tình huống Hứa Không không có gì đáng ngại, ông vẫn còn ý thức, chẳng qua tạm thời không cách nào mở miệng nói chuyện, chỉ có thể nằm thẳng nghỉ ngơi tại chỗ.

"Cậu là ai?" Dư Phàn nhìn về phía Lâm Thủy Trình, trong giọng nói đầy sự nghi ngờ và khinh thường, ông gần như sắp bị cậu học sinh không biết tự lượng sức mình trước mắt chọc cười —— "Chỉ bằng cậu?"

Nhìn dáng vẻ còn rất trẻ, chắc là sinh viên khoa chính quy hoặc là nghiên cứu sinh.

Lý do tại sao hạng mục ở chỗ hành chính tổng hợp trở thành quả bóng cao su người người đá tới đá lui, khó khăn bên trong người khác không thể tưởng tượng được, một sinh viên khoa chính quy không biết cái gì hết, còn dám nói muốn tiếp nhận hạng mục này? AI tân tiến nhất giám định cũng gặp trắc trở, ông chưa từng gặp qua chuyện cười như vậy!

Lâm Thủy Trình đứng dậy, không kiêu ngạo không siểm nịnh. "Tên của tôi là Lâm Thủy Trình."

Dưới ánh đèn, đôi má cậu trắng đẹp như sứ, ánh mắt sáng ngời mà kiên định, phảng phất cất giấu một ánh sao thăm thẳm bên trong.

Cậu hơi nhấn mạnh: "Chỉ bằng tôi."

_______________________________

YY: Sao mình search tên truyện thì không ra truyenhdt.com nhà mình mà ra mấy trang reup không vậy 😭😭 Buồn quá đi