CLUB Tinh Huyễn Dạ, ánh đèn mơ hồ.
"Không phải chứ, Phụ nhị*, cậu hai năm không về nhà, lần này liền ngây người thời gian dài như vậy? Đêm nay bọn tớ đều nghĩ cậu không đến."
(*)负二: Phụ nhị: chỉ những người thứ hai gánh vác trách nhiệm hoặc chơi chữ là Cực Ngu :)))
Đối diện Phó Lạc Ngân trấn định, Đổng Sóc Dạ một ngụm rượu thiếu chút nữa sặc chết, thuận theo hạ thấp giọng nói, "Nhưng mà cái này... Cũng hiểu nha, dù sao việc của anh cậu đối với chú dì đả kích rất lớn. Có thể trong lúc nhất thời cũng không đoái hoài tới cậu... Nhưng Phụ nhị à, tớ nói với cậu rồi, chúng mình bị nuôi thả cũng được đi, thời điểm chơi đùa không ai quản nha! Nhà có gì tốt để về, nhóm lão già nói đạo lý cả đống, tớ trở về đều bị lần lượt dạy bảo, hừ."
"Nói đúng lắm, nhưng tớ thấy cuộc sống tiêu dao sau này của Phụ nhị cũng chấm dứt, tại phân bộ Giang Nam tốt biết bao, tớ nói cho các cậu, tớ lần trước qua Phụ nhị nơi đó ăn cơm chùa, nhìn thấy tiểu mỹ nhân Tinh Đại —— cậu biết sao không, tiểu mỹ nhân kia đuôi mắt có một nốt ruồi đỏ, màu đỏ! Cậu ấy thật cmn tuyệt, giống như người được viết trong tiểu thuyết!"
Tô Du bên cạnh vỗ tay một cái, đột nhiên nhớ tới vụ này, hỏi Phó Lạc Ngân, "Phụ nhị, không mang tiểu mỹ nhân của cậu tới? Còn cần hay không, vậy đưa cho tớ, chỗ tớ có một người trẻ tuổi xinh đẹp tính tình náo nhiệt đổi với cậu."
Phó Lạc Ngân liếc hắn, mặt mày lãnh đạm, trong miệng lại không khách khí: "Nằm mơ."
"Thật đúng là mang qua bên này à?" Tô Du bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Há, trụ sở Tinh Đại ở nơi này, kêu đến cũng thuận tiện, lần sau gặp chúng ta có phải nên gọi anh dâu không? Khà khà, đây thực sự là tin lớn, lần trước chúng ta gọi anh dâu là lúc học cấp ba, hồi đó Phụ nhị tử cùng Hạ Nhiên vẫn... Còn... Chưa...Chia... Tay... Đâu..."
Mấy chữ cuối cùng âm thanh càng ngày càng nhỏ, không khí bên trong bao sương cũng càng ngày càng thấp.
Đổng Sóc Dạ thương hại liếc mắt nhìn Tô Du: "Anh hai à, anh cũng thật biết nói chuyện."
Hai chữ Hạ Nhiên là cấm kỵ của Phó Lạc Ngân.
Người này cùng vượt qua thời thơ ấu với Phó Lạc Ngân đến lúc thiếu niên, cấp hai, cấp ba sau đó oanh oanh liệt liệt mà nói chuyện yêu đương một hồi, cuối cùng ngay trước khi vào đại học dứt khoát đem Phó Lạc Ngân quăng. Hạ Nhiên người cũng như tên, nhiệt tình như lửa, tính tình nhanh nhẹn, chỉ cần là cùng Hạ gia liên minh đồng thời cùng cởi truồng lớn lên, có ai mà khi bé không lén lút thích qua Hạ Nhiên?
Tất cả mọi người không dám nhắc tới hai chữ cấm kỵ này, sau này Phó Lạc Ngân tìm bạn trai bạn gái, trên người đều có bóng dáng Hạ Nhiên.
Nhiệt liệt, yêu diễm lẳиɠ ɭơ, long lanh, cười rộ lên có một lúm đồng tiền... Phó Lạc Ngân rất dễ dàng cùng những người trông giống vậy mở ra một đoạn quan hệ, nhưng cũng dễ dàng mất đi hứng thú bỏ rơi họ. Không ít người truyền lại Phó Lạc Ngân lãnh đạm, bởi vì đổi đối tượng nhiều như nước, ít nhất cũng phải xảy ra quan hệ thân thể, trái lại Phó Lạc Ngân khiết phích về phương diện này, đã từng có một người con trai lớn lên đặc biệt giống như Hạ Nhiên, chỉ bởi vì say rượu trộm hôn hắn một cái, bị Phó Lạc Ngân một cước đạp bay ra ngoài.
Đi ra ngoài hút thuốc, Tô Du lén lút nói với Đổng Sóc Dạ: "Phụ nhị chắc là đùa thật, lần trước tớ thực sự từng gặp tiểu mỹ nhân kia, cùng Hạ Nhiên lớn lên nửa điểm cũng không giống, nói thật, tớ cảm thấy so với Hạ Nhiên còn đẹp mắt hơn."
"Không thấy hình thì cậu nói làm cm gì." Đổng Sóc Dạ lại gần hỏi, "Có hình không?"
Tô Du nói: "Tớ chụp trộm rất nhiều nhưng không dám để cho Phụ nhị biết."
Mở album trong điện thoại ra kéo tới mùa thu năm ngoái, người trẻ tuổi dưới đuôi mắt có nốt ruồi đỏ xuất hiện ở trước mắt.
Trong bức ảnh, Lâm Thủy Trình mặc quần áo trắng phối hợp áo gió màu nâu nhạt, đeo cặp, giữa hai lông mày mang tác phong học sinh, xinh đẹp lại cấm dục. Trong đó có mấy tấm là hình LIVE, động tác khiến người không dời mắt nổi.
*Hình LIVE: smartphone có chức năng chụp hình LIVE, bạn có thể nghe âm thanh và những chuyển động trong bức ảnh.
"Thấy chưa, tên anh dâu cũng dễ nghe, một dãy núi một dòng sông." Tô Du hiểu ra đứng lên, chỉ kém hướng về phía bức ảnh chảy nước miếng, "Mẹ kiếp, cậu không nhìn thấy, đối với người khác là tiểu mỹ nhân lạnh nhạt, vừa nhìn thấy Phó Lạc Ngân, trong đôi mắt đều có thể nhảy ra sao sáng, này không phải là dựa theo Hạ Nhiên tìm nha."
"Tớ nói cậu... Là đầu óc không rõ ràng à?" Càng kéo về sau, Đổng Sóc Dạ nhíu mày đến càng sâu, hắn hút một hơi thuốc, hỏi: "Cậu cảm thấy được người đó không giống Hạ Nhiên?"
"Không giống mà, không cùng một phong cách." Tô Du suy nghĩ, cũng bồn chồn, "Lẽ nào cậu cảm thấy không phải?"
"Mỹ nhân ở xương không ở da, muốn nói giống cũng phải giống đến trong xương." Đổng Sóc Dạ đưa tay cho hắn xem, "Cậu xem thần sắc người này, ánh mắt, còn có cậu ấy... Chậc, tư thế ngẩng đầu nghiêng đầu này, cậu nhìn kỹ một chút, có phải giống hay không?"
"Chời má!" Tô Du bối rối, "Cậu nói mới thấy nha, động tác nhỏ của người này cũng vô cùng giống. Tớ nói vì sao anh dâu để tớ cảm thấy đặc biệt quen biết, lúc đó tớ còn đang suy nghĩ... Không phải, đây cũng thật không tin được nha?"
Đổng Sóc Dạ thương hại liếc mắt nhìn hắn: "Trở về ăn nhiều hạch đào bồi bổ não. Phụ nhị không giống tớ yêu thương trẻ em thiểu năng trí tuệ, hắn lần sau cũng sẽ đem cậu đá ra ngoài."
*
Khi Phó Lạc Ngân vào cửa không bật đèn, Lâm Thủy Trình vùi ở trên ghế sa lon ngủ gà ngủ gật, đang lúc mông lung giống như là biết có người đi vào, lần mò đứng lên muốn mở đèn, ngón tay lại trực tiếp bị giữ lại, ấn vào đệm mềm mại.
Trong bóng tối, mèo bò sữa meo meo kêu vài tiếng.
Cậu bị đè xuống ghế sa lon hôn môi, khí tức Phó Lạc Ngân bao phủ mỏng manh, khiến đầu có chút choáng váng. Hắn trên người có mùi rượu, thế nhưng giữa môi lưỡi không có mùi, chỉ có hương bạc hà nhàn nhạt.
Lâm Thủy Trình chậm rãi tỉnh lại.
Chờ Phó Lạc Ngân buông ra khe hở, tay cậu vòng lấy cổ hắn, thanh âm mềm mại mang giọng mũi: "Anh đã về rồi."
Ánh trăng yếu ớt xuyên thấu vào cửa sổ sát đất, chiếu rọi đáy mắt mênh mông toả sáng của cậu, câu hồn phách người.
Phó Lạc Ngân không hề trả lời, hắn sờ sờ mặt cậu, bàn tay cảm nhận hô hấp ấm áp, còn hơi đau nhói ——
Lâm Thủy Trình nghiêng đầu cắn miệng hắn.
Giống như mèo con, chẳng hề đau, Lâm Thủy Trình âm thanh buồn bực nói: "Không được nhúc nhích."
Thời gian như tại khoảnh khắc kia nhớ lại.
Phó Lạc Ngân tiến lên một bước, trước mặt chàng trai lộ ra nồng nhiệt lại bị tránh ra: "Không được nhúc nhích! Phó Lạc Ngân, anh cho tôi leo cây còn muốn hôn tôi, anh nằm mơ đi."
Hạ Nhiên có đôi mắt hồ ly, cúi đầu nghiêng qua nhìn hắn, đuôi mắt vểnh lên trên, thủy quang dồn dập.
"Đừng gấp, đừng nên vội như vậy, trước tiên... Ăn cơm trước đi, anh người này." Lâm Thủy Trình đẩy hắn ra, cười đi mở đèn.
Lâm Thủy Trình rất biết nấu cơm.
Đun nóng thức ăn trên bàn, sườn que mật ong, ba dĩa gà, cá rô phi sốt chanh, mấy món dưa chua, còn có súp Borsch*. Mùi thơm hòa hợp.
"Đang chờ tôi ăn cơm?" Nhìn cậu ở trước mắt bận tíu tít, Phó Lạc Ngân rốt cuộc nói ra một câu.
"Anh nói xem?" Lâm Thủy Trình tay nâng hai bên quai hàm ngồi xuống, mèo bò sữa nhảy lên bàn, lại bị cậu đuổi xuống.
Đêm khuya.
Trong phòng phát ra âm thanh ám muội tựa như mộng cảnh, mèo bò sữa ở trong phòng nhảy nhót lung tung, cả kinh dựng lông đầy người.
Mèo này vẫn luôn không thích Phó Lạc Ngân, không biết tại sao, mèo bò sữa có thể để tất cả mọi người ôm một cái sờ sờ một chút, chỉ đối với Phó Lạc Ngân hà hơi, tới một lần ha một lần, ý tứ không cho sinh vật thứ hai lỗ mãng này ở cạnh Lâm Thủy Trình.
Nhưng nó chỉ là một con mèo, không thể hướng chủ nhân biểu đạt rõ ràng kháng nghị, động tĩnh trên giường quá lớn, nó lo lắng Lâm Thủy Trình bị Phó Lạc Ngân gϊếŧ chết.
Phó Lạc Ngân theo thường lệ vùi mặt cậu vào gối. Nửa nghẹt thở có thể làm Lâm Thủy Trình đạt đến trạng thái phê nhất.
Cậu không nhìn mặt hắn.
Tình cờ lỡ liếc mắt một cái, liền sẽ trầm luân vào ánh mắt nhiệt liệt kia bắt đầu cả kinh lo lắng.
Không phải không giống, mà bởi vì quá giống.
______________________________
(1*)Sườn que mật ong: Sườn heo chiên lên rồi ướp mật ong rắc thêm miếng mè ngon bá cháy nha
(2*)Cá rô phi sốt chanh
(3*)Súp Borsch: là một món súp có nguồn gốc ở Ukraina, củ dền là thành phần chính cho món ăn này khiến nó có màu đỏ tía. Ở một số nước, cà chua mới là thành phần chính còn củ dền là nguyên liệu thứ hai.