Chương 14.2

Lâm Thủy Trình dừng một chút, nói: "Được."

Sau đó, cậu hỏi nhân viên ghi chép biện luận: "Có bút đánh dấu không?"

Nhân viên ghi chép đưa cho cậu một cây bút đánh dấu.

Lâm Thủy Trình xoay người qua bảng trắng viết chữ.

Bảy số liệu mấu chốt, mười hai phương trình lý luận, ba sơ đồ mô hình hóa số liệu.

Đây là các slide hoàn chỉnh, cũng chống đỡ toàn bộ báo cáo mở đầu, số liệu tính khả thi đã được duyệt.

Chữ viết của Lâm Thủy Trình tiêu sái đẹp mắt, khi cậu viết xong số liệu mấu chốt cuối cùng, tất cả các cố vấn đã điều chỉnh tư thế ngồi, bắt đầu tập trung.

Sinh viên này trong bụng có hàng, với mức độ quen thuộc tổ số liệu của cậu, ít nhất chứng tỏ rằng cậu là người chân chính tham dự luận văn!

Sau khi Lâm Thủy Trình viết xong, gần như không dừng lại, dựa thẳng theo ý tưởng làm ra PPT trình bày toàn bộ nội dung báo cáo. Cậu đọc rõ ràng từng chữ, logic trôi chảy, không nói lắp, hai ba phút đã tóm tắt rõ ràng nói xong báo cáo.

Giờ phút này có thể nhận ra sự khác biệt giữa có làm và không làm, lúc Âu Thiến đi lên nhìn theo PPT mà đọc, còn Lâm Thủy đơn giản kỹ càng, đi thẳng vào trọng điểm, gặp cố vấn đặt câu hỏi sẽ rõ ràng tỉ mỉ giải thích đúng vào trọng tâm vấn đề, tựa như không phải tới để biện hộ, mà tới giảng bài.

Lâm Thủy Trình nói xong, buông bút đánh dấu trong tay: "Con nói xong, mời các giáo sư chỉ ra chỗ sai."

Trong phòng hoàn toàn trầm mặc.

"Ừ...... Khá tốt, cậu đã trình bày rõ những gì chúng tôi phải hỏi." Dương Thân vẻ mặt trở nên ôn hoà, khen ngợi nhìn thoáng qua Lâm Thủy Trình, "Châu ngọc ở phía trước, cậu cho rằng ý nghĩa hạng mục này nằm ở đâu?"

Đây là vấn đề về lý thuyết tương quan. Bốn bỏ năm lên là đưa điểm.

Lâm Thủy Trình nói: "Vâng...... hình như không có ý nghĩa gì, con không nghĩ nó có ý nghĩa hơn việc bẻ khóa mật mã công tắc nguồn điện văn phòng Tổng cục, nhưng chúng ta sẽ làm một lần nếu quân đội muốn hạng mục này."

Lời này vừa nói ra, trong phòng vang lên một mảnh tiếng cười, cả Hứa Không cũng cười —— Lâm Thủy Trình chơi số liệu giới hạn mọi người đều biết, kể từ khi kỹ thuật phân tích lượng tử xuất hiện, đủ loại nhu cầu quân sự ùn ùn không dứt, căn bản không hiểu lĩnh vực ứng dụng phá giải lượng tử. Các nhu cầu "Phá giải mật mã công tắc nguồn điện" cũng nảy sinh tương ứng, cái này được sử dụng rộng rãi như "tần số cao hạng A" trong giới số liệu.

Bầu không khí vẫn luôn căng thẳng đột nhiên vì điều này thả lỏng xuống.

Lâm Thủy Trình chờ mọi người cười xong, mới nhẹ nhàng nói: "Quân đội muốn hạng mục này để tăng cường quốc phòng, chúng ta có thể thông qua hạng mục này, xây dựng một bức tường an ninh lượng tử hoàn toàn không thể phá vỡ, con tin tầm quan trọng của hạng mục này có ý nghĩa sâu xa."

Trời đã tối, bên ngoài ồn ào không chịu nổi, bên trong sinh viên ngồi thưa thớt, nhóm cố vấn cũng rời rạc tùy ý. Giấy rơi xuống đầy mặt đất, còn có dấu chân trên đó.

Không trình chiếu slide, cũng không có bản thảo luận văn, dưới tình huống như thế, Lâm Thủy Trình vẫn rất nghiêm túc hoàn thành báo cáo. Ánh đèn tối tăm, khắp người mỏi mệt vẫn không thể che giấu ánh sáng trên người cậu.

Đến phiên Hứa Không đặt câu hỏi.

Tất cả mọi người đổ mồ hôi.

Hứa Không ho khan vài tiếng, cẩn thận đánh giá Lâm Thủy Trình: "Câu hỏi của ta vẫn như buổi sáng, nếu tổ các cậu không ai trả lời được câu hỏi này, ta sẽ đuổi hết các cậu lẫn giáo sư của các cậu."

"T=3749.565 trang thứ ba, là dùng phương pháp gì tính?"

Lâm Thủy Trình hơi sửng sốt.

Sinh viên phía dưới thấy cậu ngây ngẩn cả người, trái tim nhỏ vọt lên cổ họng.

Giữa một mảnh trầm mặc đè nén, Lữ Kiện vểnh tai, nghe thấy Lâm Thủy Trình có điểm vô tội mà nói: "Chỉ là...... Tính ra thôi à."

Đây là câu trả lời quỷ dị gì!

Sắc mặt Lữ Kiện xám lại, quay đầu nói với Mạnh Diệc: "Toang rồi, số liệu của Lâm Thủy Trình không phải cũng tùy tiện tìm chứ?"

Mạnh Diệc khẩn trương đến không có biện pháp nói chuyện, hắn sắp khóc mất, dúi đầu vào trong khuỷu tay: "Chuyện này thật sự xong rồi......"

Ngoài mọi người dự kiến, Hứa Không không tức giận.

Ông hỏi tiếp: "Tính thế nào? Cậu biết loại số liệu này đảo ngược sẽ tạo ra khả năng vô hạn, cậu biết nguồn gốc dải tần số vô tuyến, chẳng lẽ cậu kiệt sức* nó ra?"

(*)Bằng chứng kiệt sức (Proof by exhaustion): là một phương pháp chứng minh toán học trong đó tuyên bố chứng minh được chia thành một số hữu hạn các trường hợp hoặc tập hợp các trường hợp tương đương và nơi mỗi loại trường hợp được kiểm tra để xem liệu mệnh đề trong câu hỏi có đúng không.

"Thưa thầy, là kiệt sức." Lâm Thủy Trình nói, "Cho nên con xin dùng phòng thí nghiệm lượng tử, hai giờ kiệt sức đã chạy ra. Là máy tính tính ra được."

"Được, ta không còn gì để hỏi." Hứa Không cầm lấy ly nước, "Các cậu có thể đi rồi. Các người còn lại tự giác kiểm điểm, nên xử phạt thì xử phạt, nên đổi người làm thì đổi, không cần ta nói chứ?"

"......"

"......"

Mạnh Diệc không hiểu đã xảy ra chuyện gì, hắn hỏi Lữ Kiện: "Tình huống thế nào?"

Lữ Kiện điên cuồng lắc đầu.

An Như Ý ở bên cạnh sắc mặt trắng bệch, hắn thấp giọng lẩm bẩm: "Đây là một câu hỏi phụ ...... Loại này tựa như bạc đẩy ngược lại. Được máy móc tùy cơ che dấu mã, cưỡng chế phá giải là phương pháp nhanh nhất, Lâm Thủy Trình dùng máy tính lượng tử cưỡng chế phá giải, cho nên cậu ấy mới nói là tính thẳng ra, trên PPT cũng viết " dễ chứng minh ", chúng ta...... chưa nghĩ tới cái này."

Tương đương mà nói, lúc ấy Hứa Không đặt câu hỏi cho Âu Thiến, là một câu hỏi đơn giản từa tựa với 1+1 bằng mấy. Chỉ cần trong tổ có một người chạy qua số liệu này, sẽ biết câu trả lời!

Nhưng vì bọn họ không ai tự mình tham gia quá trình luận văn, nên không ai trả lời được câu hỏi phụ này.

Đây mới là chân chân chính chính mất hết mặt mũi, tổ bọn họ ai nghiêm túc làm việc, ai không làm gì hết, đều rõ ràng trong mắt các giáo sư!

Dương Thân thu dọn đồ đạc đi ra ngoài, ý vị thâm thường mà nói một tiếng: "Quân đội không thích loại tình huống này, các cậu nếu là sinh viên dưới tay tôi, tôi sẽ không cho các cậu tiến hành hạng mục. Tổ trưởng phạt lỗi nặng nhất, trừ bỏ bạn học vừa nãy kia và một bạn không tới, còn lại toàn bộ ghi lỗi xử phạt, thông báo phê bình toàn trường, thầy của các cậu cũng bị xử phạt."

Lâm Thủy Trình được Hứa Không giữ lại một mình, còn những người khác đi ra ngoài, Phó Lạc Ngân chờ cậu ở cửa.

Hứa Không hỏi cậu: "Lâm Thủy Trình, hệ phân tích lượng tử? Trước đây đã làm hạng mục nào chưa?"

Lâm Thủy Trình nói: "Đây là hạng mục đầu tiên ở Số viện."

Hứa Không "Ừ" một tiếng: "Số viện là đầu tiên, vậy đã làm hạng mục ở viện khác, trước kia học gì đó? Giáo sư là ai?"

"Học hóa học, khoa chính quy đi theo giáo sư Dương Chi Vi học."

Hứa Không vốn đang xem thông tin của cậu, nghe xong lời này, ngẩng đầu nhìn cậu: "Dương Chi Vi?"

Lâm Thủy Trình gật gật đầu.

"Đúng là đáng tiếc. Nhưng học số liệu cũng tốt, học số liệu làm được nhiều chuyện." Hứa Không tra xét lý lịch Lâm Thủy Trình một chút, trong lòng hiểu rõ "Cậu có người thầy đức cao vọng trọng, có suy xét tới nơi này của ta học tiến sĩ không? Ta nói sao nghe tên cậu quen như thế, thì ra là học trò lão Dương, chẳng trách."

Lâm Thủy Trình nói: "Cảm ơn thầy nâng đỡ, con sẽ nỗ lực."

"Sau này có vấn đề chuyên môn gì có thể tới hỏi ta, ta ở văn phòng phó viện trưởng." Hứa Không nói, "Tạm thời không có gì giúp cậu, ta có tư cách đề cử bình thẩm TFCJO bên này, đến lúc đó cậu điền thông tin cho ta."

......

Khi Lâm Thủy Trình ra ngoài, những người khác đã đi hết.

Phó Lạc Ngân cười như không cười mà nhìn cậu: "Lần này có phải đắc tội với tất cả bạn học không?"

Lâm Thủy Trình cúi đầu tự hỏi vấn đề này một chút, còn chưa trả lời, đã bị Phó Lạc Ngân kéo qua ôm lấy: "Bộ phận các em vừa mới mở không lâu, kết nối phạm vi lớn đưa vào lĩnh vực thực tế cũng mới 4-5 năm, khó tránh khỏi tốt xấu lẫn lộn, những việc này không cần để ý. Chẳng qua là..."

Hắn dừng một chút, đè thấp giọng, lộ ra một loại từ tính khàn khàn, "Lần sau bị bắt nạt, ngoan ngoãn nói cho tôi, chồng giúp em giải quyết, được không?"

Phó Lạc Ngân ôn nhu lấy cái tay đang đặt trên vai Lâm Thủy Trình cọ cọ mặt cậu, giọng thấp đến ma mị, tựa như có thể thôi miên: "Em có biết lúc em lên bục, lòng tôi nghĩ gì không?"

"Tôi suy nghĩ muốn ăn em. Muốn ấn em trên bục giảng mà cᏂị©Ꮒ, tốt nhất để tất cả mọi người thấy bộ dáng em bị tôi chơi."

"Em biết em ở trên đó nhìn dâʍ đãиɠ lắm không? Hửm? Lâm Thủy Trình."

Giọng nói khàn khàn mang theo hô hấp nóng rực, lướt qua lỗ tai, "Biết, hay là không biết?"

Lâm Thủy Trình quay người đi viết chữ lên bảng trắng, trong phòng mở máy sưởi, cậu cởϊ áσ khoác, áo thun bên trong móc vào vòng eo cậu.

Lúc cậu nói chuyện, trong mắt hơi mang ý cười, cấm dục mà ưu nhã. Khi ánh mắt tình cờ quét qua hắn, sẽ lập loè một chút, như một ngôi sao trong trẻo tan vỡ.

Lâm Thủy Trình rũ xuống mắt, mặt ửng đỏ đến mang tai.

_______________________________

Yin: Làm chương này sương sương 4 tiếng, chương quái quỷ gì khó ghê. Toàn là thuật ngữ chuyên ngành mà tui lại ngu tự nhiên, bé beta chắc cực không kém. Ai thấy chỗ sai thì nói tui sửa nha 😭