Khi Chu Hành đến dưới lầu, Lâm Thủy Trình còn đang thu dọn đồ đạc. Khu dân cư đổ nát ồn ào khắp nơi, một đám trẻ con xa xa nghiêng đầu đánh giá chiếc xe không gian sang trọng dưới lầu.
Lâm Thủy Trình vừa tan học trở về, áo sơmi bị tro bụi của cầu thang dính vào mấy chỗ, cậu nỗ lực từ hộp giấy lớn nhô đầu ra nhẹ giọng áy náy nói: "Xin lỗi, tôi còn có chút đồ muốn lấy."
Dưới đuôi mắt cậu có một nốt ruồi màu đỏ khiến người nhìn thấy tâm nhảy lên.
Chu Hành lễ phép nói: "Phó tiên sinh kêu cậu không cần mang theo bất cứ thứ gì, đồ vật các thứ khi chuyển đến Tinh thành rồi mua."
Lâm Thủy Trình kiên trì: "Có thể vứt cùng ném là sách và tư liệu. Còn có mèo của tôi."
Cậu đặt vali bỏ vào cốp sau lại đi lên lầu. Cậu rất gầy, là loại tinh tế xinh đẹp có lễ phép, cũng có khí chất cứng đầu của những người nghiên cứu khoa học.
Hình dung ổn một chút là phong độ của người trí thức thêm một chút cũ kỹ, nói không ra được.
Cầm tiền ông chủ hầu hạ người của ông chủ, Chu Hành làm phụ tá Phó Lạc Ngân đã lâu, đã xử lý nhiều chuyện giống vậy nhưng mà Lâm Thủy Trình như thế đúng là hiếm thấy trên đời.
Những sinh viên như bọn họ ở phòng thí nghiệm mệt gần chết làm dự án, nhưng thành quả hạng mục chỉ cần một câu nói của Phó Lạc Ngân.
Lâm Thủy Trình chỉ lo làm số liệu chi tiết, hoàn toàn không ý thức được sau này chờ cậu còn có rất nhiều cơ hội tốt —— Hiện tại cậu liên kết đại học Tinh Thành phân bộ Giang Nam, điểm tiến vào giống nhau, có vị trí địa lý, tài nguyên sự nghiệp, nơi có thể so được với trụ sở chính? Còn lo không có hạng mục mới để làm? Tư liệu nơi này mang tới bên kia cũng mắc công.
Lâm Thủy Trình theo Phó Lạc Ngân hai năm, Chu Hành lần đầu tiên nhìn thấy cậu bộ dáng ra sao hiện tại vẫn là bộ dáng đó.
Quần áo tinh xảo hào hoa đắt tiền đưa tới, Lâm Thủy Trình có thể mặc, Phó Lạc Ngân không gọi điện thoại cho cậu, cậu có thể trông coi bàn cơm yên lặng chờ mấy tháng.
Chu Hành suy nghĩ, đây đại khái là một loại quan hệ bao dưỡng thường thấy nhất, lúc đầu vì tiền sau đó động tình, không đυ.ng đầu vào tường lòng không chết.
Lâm Thủy Trình đem xuống dưới sau cùng là một cái ly thí nghiệm tròn , bên trong chứa đầy ống chất lỏng nhạt màu xanh lam.
Có lẽ là vật dễ vỡ nên cậu vẫn luôn cầm trên tay, khi qua máy bay bị nhân viên kiểm an cản lại, nhân viên kiểm tra hỏi: "Đây là cái gì?"
"Dung dịch chất lỏng Đồng Axit sunfuric." Lâm Thủy Trình nói."Bên trong còn có một chút Kali Nitrat, Amoni clorua, Ethanol cùng Camphor."
"Dùng làm gì ?"
"Dung dịch hỗn hợp, khi nhiệt độ biến hóa có thể phân ra kết tủa. Cũng gọi là bình gió lốc*, rất đẹp."
(*)Bản gốc là风暴瓶: mình không chắc là gì, ai biết thì nói với mình nha.
Bọn họ đi lối VIP chuyên dụng của Phó Lạc Ngân, nhân viên kiểm an chỉ đi ngang qua, hỏi xong thì cho họ đi.
Mèo bò sữa(*) của Lâm Thủy Trình không làm thủ tục vận chuyển, đi theo Lâm Thủy Trình cùng nhau lên máy bay. Có dưỡng khí trong cabin, con mèo bản địa không có huyết thống cao quý này cũng được hưởng thụ đãi ngộ cao cấp, ăn xong gan ngỗng rồi nằm nhoài trên đùi Lâm Thủy Trình ngủ.
Từ phân bộ Giang Nam bay đến nội thành Tinh Thành gần năm tiếng. Lâm Thủy Trình không ngủ, cúi đầu mở ra tin nhắn.
【5 giờ trước 】
【 Phó: Một hồi Tiểu Chu tới đón cậu chuyển nhà. 】
【 Lâm Thủy Trình: Được, buổi tối anh có về không? 】
【 Hai giờ trước 】
【 Lâm Thủy Trình: Tôi sẽ nấu cơm, anh làm việc mệt mỏi thì về dùng. 】
【 Hiện tại 】
【 Lâm Thủy Trình: Tôi lên máy bay nha. 】
Sau khi cậu gửi xong tin nhắn, ấn tắt màn hình.
Chu Hành nhàm chán nhìn Lâm Thủy Trình đặt bình gió lốc lên bàn, bỗng nhiên hỏi: "Cậu không phải làm số liệu sao? Hay là yêu thích hóa học?"
Lâm Thủy Trình nói: "Ngành chính quy là nghiên cứu hóa học, sau khi tốt nghiệp chuyển sang học phân tích lượng tử chuyên nghiệp."
"Dù sao cũng nghe không hiểu, thành tích cậu nhất định rất tốt." Chu Hành cảm thán một câu, "Nghề này đi ra kiếm được nhiều tiền, tôi ngày đó nghe Phó tổng nói, Tiêu thị bên kia lương của chuyên gia phân tích lượng tử có thể lên đến số này —— em trai cậu ở một năm trong ICU đều được rồi!" Hắn lập tức phát hiện lời nói này không tốt lắm, bồi thêm một câu, "Nhưng mà khẳng định không cần lâu như vậy, rất nhanh sẽ sớm xuất viện!"
Hắn vẫn duy trì động tác so con số. Những người dân làm công nhỏ bé vui sướиɠ chính là bàn luận về tiền, quả nhiên nhìn thấy Lâm Thủy Trình quay đầu, đối với hắn yên tĩnh cười cười, "Ừ" một tiếng, âm thanh rất thanh đạm.
Em trai Lâm Thủy Trình - Lâm Đẳng năm nay mười lăm tuổi, mấy năm trước xảy ra tai nạn xe cộ nghiêm trọng làm não tổn thương, đến nay chưa tỉnh lại. Trong nhà có một bệnh nhân như vậy, mỗi thời mỗi khắc đều cháy tiền.
Chu Hành không rõ ràng Lâm Thủy Trình có thể kiếm lời được bao nhiêu tiền, nhưng hắn lúc trước thay Phó Lạc Ngân điều tra bối cảnh của cậu, biết gia đình cậu hẳn là có chút túng quẫn. Lúc trước Lâm Thủy Trình lãnh bốn năm trợ cấp nghèo khó, sau khi tốt nghiệp từng công tác hai tháng, sau này gặp được Phó Lạc Ngân mới có tiền tiếp tục trở lại học nghiên cứu đào tạo sâu.
Sau khi hạ cánh đi thẳng đến nhà mới.
Chu Hành giúp Lâm Thủy Trình thu dọn đồ đạc, trên thực tế cũng không có gì để thu thập. Nơi này là phòng ở mấy năm trước Phó Lạc Ngân mua thêm, tuy rằng vẫn chưa trở về ở qua nhưng gia cụ linh kiện đầy đủ mọi thứ.
Mấy thùng sách lớn cùng lít nha lít nhít tư liệu viết tay Lâm Thủy Trình không cho phép người khác đυ.ng, hắn chỉ có thể đi giúp mèo bò sữa thu thập, bày ổ mèo, ghép lại giá treo. Rất nhanh có người tới cửa đưa đồ dùng cùng quần áo hàng ngày, đầy đủ mọi thứ, thức ăn cho mèo cũng có, Chu Hành mở ra một túi lấy một viên ném cho mèo bò sữa đùa giỡn: "Muốn ăn không? Lại đây nắm chặt tay nè."
Mèo bò sữa liền đi tới, đem móng vuốt hướng tay hắn chạm chạm, sau đó tha đi thức ăn cho mèo.
"Thật thông minh, cậu dạy à? Nó tên là gì?" Chu Hành tán dương.
Hắn và Lâm Thủy Trình ở chung không nhiều, không có chuyện gì khác để nói nên nói một chút về mèo.
Người bình thường bàn về sủng vật của mình đều là miệng lưỡi lưu loát, Lâm Thủy Trình chần chờ một phút chốc mới nhẹ nhàng mở miệng: "Nó gọi là thủ trưởng."
Chu Hành cười: "Thủ trưởng?"
Hắn chờ đợi Lâm Thủy Trình nói tiếp chút gì đó nhưng mà Lâm Thủy Trình tựa hồ coi đối thoại đã kết thúc, đi lại tủ lạnh chọn một ít đồ ăn chuẩn bị làm cơm.
Chu Hành: "..."
Lâm Thủy Trình dường như mới phát hiện ra, giương mắt nhìn hắn khách khí hỏi: "Ở lại ăn một bữa cơm ?"
Chu Hành nói: "Không được, không có chuyện gì vậy tôi đi trước, cậu có chuyện gì liên hệ trực tiếp với tôi là được, thủ tục chuyển viện của em trai cậu ngày mai sẽ làm xong."
"Cảm ơn." Lâm Thủy Trình đưa hắn ra cửa.
Chu Hành trước khi rời đi quay đầu lại nhìn cậu, ánh đèn huyền quan chiếu xuống, soi sáng ra gương mặt tinh xảo đẹp đẽ của người trẻ tuổi trước mắt.
Lâm Thủy Trình ánh mắt ôn nhuận như một con mèo, lại nhạt giống như là chiếu không ra bất kỳ bóng người nào.
*
Khi Phó Lạc Ngân đẩy ra cửa nhà, bảo mẫu đang thu dọn bàn ăn, lúc nhìn thấy hắn lúng túng nở nụ cười: "Nhị thiếu gia trở lại, Phó thủ trưởng đã nói qua giờ cơm phải dọn hết cơm nước xuống, kêu cậu sau khi trở về đi vào thư phòng tìm ông ấy... Nếu không tôi nấu riêng cho cậu chén mì?"
Bên ngoài trời đang mưa, áo khoác Phó Lạc Ngân nhỏ vài giọt nước mưa, hắn tiện tay đặt trên kệ áo cạnh cửa, nói: "Không cần, tôi đi ra ngoài ăn."
Quy củ Phó gia là như thế, qua giờ cơm, ngay cả Thiên vương lão tử cũng không ăn được một hột cơm, thời gian làm việc và nghỉ ngơi bảo trì đồng bộ cùng quân đội. Mấy nhà thế giao liên minh, chỉ có gia phong Phó gia nghiêm nhất, hai đứa bé từ nhỏ đã không được ngủ thẳng giấc, nguyên nhân cũng rất đơn giản —— ngủ thẳng giấc sẽ không có cơm ăn.
Gia phong như vậy bồi dưỡng được hai đứa con trai làm cho người khen không dứt miệng. Con lớn nhất Sở Thời Hàn làm nghiên cứu hóa học, đạt được kết quả tốt, con thứ hai Phó Lạc Ngân đi lính, còn trẻ tuổi, mắt thấy cũng sắp có thể thăng lên tổng chỉ huy trưởng phân bộ.
Nếu như không có tin dữ hai năm trước, gia đình này chắc sẽ vô cùng hạnh phúc hoàn mỹ.
"Lần này Thiếu gia có thể trở về Tinh thành, thủ trưởng cùng phu nhân đều rất cao hứng, đặc biệt là sau khi Đại thiếu gia qua đời, phu nhân liền..." Lúc bảo mẫu còn muốn nói tiếp, Phó Lạc Ngân đánh gãy lời bà: "Mẹ tôi đang ở đâu?"
"Khoảng thời gian này phu nhân làm tiểu phẫu cắt cục nhọt nhỏ, lúc này đang ngủ đây." Bảo mẫu nói.
"Vẫn là cầm bức ảnh của anh tôi, nhìn đến chiều sao?" Phó Lạc Ngân ngước mặt lên nhìn một chút, gian phòng Sở Tĩnh Xu thường thích ở bên trong may đồ đã tắt đèn.
Bảo mẫu có chút không dám trả lời.
Phó Lạc Ngân không nói gì, từ trong tay đưa ra một thứ: "Cái ghim áo này đưa cho bà ấy, tôi không đi thư phòng, cùng lão gia tử nói tôi còn có nhiệm vụ."
"A? Bận rộn vậy sao ? Tôi chưa có làm mì sợi cho cậu đây..."
"Không cần." Phó Lạc Ngân đi ra cửa, lần nữa cầm lấy cái áo khoác dính nước mưa.
Tài xế ở bên ngoài căng cây dù che cho hắn.
_______________________
(*)Mèo bò sữa. Các sen đâu vào ngắm trẫm nè!!!
***Mình tự ý chia chương vì mỗi chương khá dài. Vừa đọc vừa edit nên có một số chỗ sẽ sai. Khi mình đọc hết sẽ beta trau chuốt lại lần nữa.