Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Toàn Thế Giới Đang Chờ Chúng Ta Chia Tay

Chương 6.2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lâm Thủy Trình căn bản không chú ý tới động tĩnh bên này, sau khi cậu nhập một hàm số trên màn hình, nghe thấy có người gọi cậu, mới nghiêng đầu nhìn nhìn rồi nói: "Thay thế Affine m=2, dãy Fibonacci." Sau đó thu hồi tầm mắt.

Nam sinh huýt sáo, cười hì hì đối mặt Âu Thiến vỗ vỗ vai Lâm Thủy Trình: "Thế nào, anh mới thu được tiểu đệ cũng không tệ lắm phải không! Hiện tại không làm được cũng chẳng sao, cậu chàng bên cạnh anh là người mới giống em, em có gì cứ tới hỏi cậu ấy."

Âu Thiến: "..."

Mặt cô đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Em chuyển chuyên ngành qua đây, trước kia là hệ lý luận thuần túy, đối mật mã này nọ không hiểu lắm..."

"Không sao đâu, Lâm Thủy Trình cậu ấy cũng là chuyển chuyên ngành thi qua đây, trước đó cậu ta học hóa học." Nam sinh giơ ngón tay cái lên, cười hắc hắc, "Cực kỳ trâu bò! Sư muội nhớ thường xuyên tới nha!"

Từ Mộng Mộng trừng mắt nhìn nam sinh kia.

Có phải còn cảm thấy mình rất thẳng thắn hay không? Thẳng nam thối căn bản không biết đọc bầu không khí!

*

Lâm Thủy Trình ở phòng thí nghiệm bận bịu cả ngày, sau khi tan học Từ Mộng Mộng cùng Lữ Kiện một đám người đồng thời tới mời cậu đi liên hoan.

Cậu nói: "Chờ một chút, tớ gọi điện thoại."

Lâm Thủy Trình lướt danh bạ, trong lúc nhất thời không tìm được số của Phó Lạc Ngân, lúc này mới nhớ tới mở lịch sử tin nhắn ra xem.

Cậu không ghi chú gì về Phó Lạc Ngân, nhấp vào giao diện SMS, bấm dãy số đối phương.

Điện thoại vang lên một tiếng liền bị cắt đứt, chắc là Phó Lạc Ngân đang bận.

Cậu gửi một tin nhắn ngắn qua: 【 Hôm nay có thể sẽ về rất muộn, cùng đồng học đi liên hoan. 】

Không đợi được hồi âm, cậu thở phào nhẹ nhõm, trực tiếp tắt điện thoại di động.

Mặc định báo cáo rồi chính là ngầm chấp nhận, tiền trảm hậu tấu là được rồi.

Hi vọng hôm nay Phó Lạc Ngân không về nhà.

Khắp toàn thân trên dưới của cậu còn đau, mấy ngày nay tạm thời không muốn gặp lại hắn.

Bọn họ đi ăn lẩu.

Lâm Thủy Trình như thường rất yên tĩnh, cũng không biết nói gì, chỉ yên tĩnh ngồi trong góc, trêu trọc vài sư tỷ không nhịn được đùa giỡn cậu. Cậu đặc biệt ngoan, hỏi cậu cái gì liền đáp cái đó.

"Được rồi được rồi, đang kết thân à? Thành thật ăn cơm hết đi, không ăn sẽ không còn." Từ Mộng Mộng nói.

Thịt trong nồi lẩu được mò mẩm vơ vét lên, tươi non tê cay, sảng khoái tràn trề.

Âu Thiến rất nhanh sáp nhập vào trong bầu không khí của mọi người, thật ngượng ngùng tự giễu: "Tớ ném hết mặt mũi Sổ viện rồi, vừa nãy các cậu kiểm tra đề tài kia tớ trả lời không được, còn không bằng Tiểu Lâm đây."

"Ha ha ha, có gì đâu, dù sao không cùng một phương hướng mà, người bình thường sẽ không chơi trò mật mã gì gì đó. Hơn nữa, em quen thuộc rồi xác thực có thể nhanh chóng giải ra được, lão Vương đầu hàng năm ra đề tài cũng sẽ không quá khó." Lữ Kiện ân cần mà giúp các nữ sinh mò thịt, còn nói, "Lão Vương đầu chính là rất xấu xa, thế nào cũng phải ra oai phủ đầu với người mới. Năm đó anh đây sửng sốt nửa ngày không trả lời được."

Nghe hắn nói như vậy, Âu Thiến thở phào nhẹ nhõm.

"Tiểu Lâm nhanh như vậy đã trả lời được, thật quá lợi hại." Sau đó Âu Thiến liếc mắt nhìn Lâm Thủy Trình, cười tủm tỉm nói, "Hóa viện có người lợi hại như thế, dáng dấp còn đẹp mắt, lúc trước em cư nhiên chưa từng nghe tới, nhưng ngược lại em nghe nói phân bộ Giang Nam có một người trùng tên trùng họ với Lâm Thủy Trình, hẳn không phải là một người đi?"

Lâm Thủy Trình rốt cục ngẩng đầu nhìn cô một cái: "Tớ không phải bản bộ, trước đây học ở khoa chính quy của phân bộ."

"Sao không đến bản bộ học?" Âu Thiến ăn một muỗng đậu phụ nóng, thở phù phù, bỗng nhiên như nhớ ra cái gì đó, chậm rãi nói: "Xem đầu tớ này, tớ quên mất, lần này phân bộ cùng bản bộ chúng ta điểm chuẩn trúng tuyển... Chênh lệch 50 điểm thì phải?"

Lâm Thủy Trình: "Không nhớ rõ điểm. Hồi lúc ấy có một chút chuyện cá nhân nên lưu lại phân bộ."

Âu Thiến quay đầu đi cùng mấy người sư tỷ thảo luận về điểm chuẩn, nho nhỏ mà hắc chuyện Sổ viện Tinh Đại tuyển người. Đề tài xoay chuyển linh hoạt tự nhiên, thế nhưng ở đây một ít người có tâm tư, không khỏi cũng giữ lại trong lòng.

Lâm Thủy Trình từ phân bộ lại đây việc này vẫn không che giấu, điểm chuẩn của phân bộ khoa chính quy bên đó. Mặc dù khi Lâm Thủy Trình qua đây đã thông qua kiểm tra của Vương Phẩm Duyên, nhưng cậu bay cũng hơi nhanh một chút —— đầu tiên là từ phân bộ đến bản bộ, rồi trực tiếp làm hạng mục cùng nghiên nhị, rất khó để không khiến người ta suy nghĩ sau lưng có vấn đề gì khác.

Huống chi dáng dấp cậu xinh đẹp, tướng mạo nam nữ đều có thể ăn, có bám vào quan hệ hay không, cũng khó mà nói.

Nói là vì nguyên do cá nhân nên ở lại phân bộ, không chừng lúc đó là thi không đậu nha!

Tinh Đại là biển hiệu vàng, Số viện phân tích lượng tử là át chủ bài trong số các viện nghiên cứu, nghiên nhị trở lên hạng mục đếm không hết đều trực tiếp cùng quân liên minh bạc thật vàng thật mà kết nối, thêm một người đến tiến vào tổ, cuối cùng lợi nhuận bình quân của hạng mục phát xuống dưới sẽ chia ít hơn. Đây là quan hệ lợi ích gọn gàng dứt khoát, không ai có thể yên lặng bỏ qua.

Cũng bởi vì nguyên nhân đó, Tinh Đại đối với phương diện này bắt rất nghiêm, cũng cho sinh viên đường dây báo cáo cung cấp thực danh. Nếu quả thật có người điểm không đủ đi vào, có thể hướng viện yêu cầu điều tra xác minh. Nếu như điểm của Lâm Thủy Trình thi vào bản bộ cũng không nổi, vậy lần này đến bản bộ thi nghiên cứu sinh điểm có vấn đề hay không?

...

Một bữa cơm ăn đến mỗi người đều mang ý xấu riêng.

Lâm Thủy Trình không chú ý tới. Cậu hiếm khi để ý đến những thứ cậu không quan tâm, tính cách cũng là loại không tranh không đoạt.

Duy nhất làm cậu để ý tới chính là Phó Lạc Ngân chưa trả lời tin nhắn cậu, qua 9 giờ tối cũng không hề trả lời, vậy khả năng cao Phó Lạc Ngân còn việc chưa hết bận, hôm nay Lâm Thủy Trình có thể trở về nhà ngủ ngon giấc.

Lúc cậu về đến nhà đã sắp 10 giờ tối. Quả nhiên Phó Lạc Ngân chưa trở về.

Lâm Thủy Trình hơi cao hứng, tiếp tục cắt móng tay cho thủ trưởng.

Khi cắt được một nửa, cậu đột nhiên nhận được một cú điện thoại, là thầy Vương Phẩm Duyên.

"Tiểu Lâm, con ở đâu? Hồ sơ thành tích cấp ba và khoa chính quy vẫn còn chứ? Gửi qua cho thầy đi."

Lâm Thủy Trình nói: "Vẫn còn, thầy cần ngay không?"

"Với thầy thì không vội nhưng với con thì rất khẩn cấp, giúp con chứng minh trong sạch." Vương Phẩm Duyên ở bên kia cười, "Mau chóng tìm cho ta đi, muốn đánh điện báo hay phát bưu kiện qua đều có thể, ta ở bên này chờ con trả lời."

Lâm Thủy Trình không biết nguyên do, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Cậu đi vào thư phòng, tìm ra USB gắn vào máy vi tính, những chữ lít nha lít nhít xuất hiện trên màn hình.

Con trỏ nhảy qua "Thu thập mã hóa sự cố tai nạn 2332 ", "Điều tra độ liên quan của sự kiện tuyến tính ", "Cảng bến tàu vận chuyển hàng hóa Giang Nam 2332", "Tình hình mô phỏng kiến trúc bến tàu vận tải đường thuỷ Thế giới", chờ văn kiện, cậu chọn thư mục cuối cùng "Tư liệu".

Bên trong có bài báo cáo thành tích từ nhỏ đến lớn của cậu.

Sau khi cậu gửi đi cho Vương Phẩm Duyên, mấy phút sau ông gọi lại :"Đã nhận được, ta nhìn một chút, đột nhiên có chuyện muốn hỏi con, Tiểu Lâm, khi đó tại sao con từ bỏ hóa học chuyên nghiệp? Còn với thành tích này của con... Ban đầu có thể tới bản bộ rồi?"

Cũng vào lúc này Vương Phẩm Duyên mới nhìn kỹ bản lý lịch của cậu. Từ nhỏ điểm cao liên tiếp, cấp ba một đường hạng nhất, tốt nghiệp kỳ thi tuyển sinh đại học đạt điểm tối đa. Sơ yếu lý lịch chuyên ngành hóa học của Lâm Thủy Trình đẹp đẽ làm người khϊếp sợ — -- -- Một sinh viên chừng hai mươi, đã cùng làm việc với nhiều nhà lãnh đạo ngành và tham gia vào các thành quả nghiên cứu khoa học tiên tiến nhất

Lâm Thủy Trình lùi ra sau cạnh bàn, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Năm đó cũng có người hỏi cậu: "Tiểu sư đệ, em thi điểm cao như vậy, tại sao không đến bản bộ?"

Nam nhân mặt mày rất ôn nhu, anh quay lưng lại khóa trái cánh cửa phòng thí nghiệm, mỉm cười nhìn cậu ngồi ở trước bếp cồn, thật cẩn thận mà dùng que thủy tinh lật một chén nhỏ bắp cải.

Cậu nói: "Người lớn trong nhà đều qua đời, em trai bị bệnh trong bệnh viện, em muốn ở lại nơi này chăm sóc em ấy."

Nam nhân rất lâu không lên tiếng, trong chốc lát sau đột nhiên nhẹ nhàng nói: "Đừng sợ."

Cậu nhấc lông mày, nghi hoặc nhìn anh một chút.

Nam nhân nói: "Anh khóa trái cửa, người khác sẽ không phát hiện chúng ta ở đây làm chuyện xấu. Đừng sợ."

...

Lâm Thủy Trình cầm điện thoại di động, suy nghĩ một hồi, nói cho Vương Phẩm Duyên: "Vì bạn trai của con."

_________________________

Tình cờ mình thấy có nhà đặt gạch làm bộ này trên wordpress rồi mà truyện này mình edit không mấy ai quan tâm nên đang phân vân có nên drop không nhỉ? Vì bộ này rất rất hay và có nhiều khúc gây cấn bất ngờ làm mình cũng không nỡ bỏ.
« Chương TrướcChương Tiếp »