Đợi khi Trình Thất Nguyệt rời đi rồi, Lâm Chỉ Thủy dọn dẹp một chút, đặt chiếc bút lông yêu quý vào trong hộp bút nhét vào trong túi, sau đó đóng cửa tiệm lại về nhà.
Hắn thuê phòng ở ngày khu nội thành cũ, cách tiệm tranh chữ không xa, chỉ cần đi bộ khoảng 20 phút là đến.
Lâm Chỉ Thủy chậm rãi ung dung đi xuyên qua tiểu khu cũ kỹ, dọc theo bức tường hành lang bong tróc đi lên tầng bốn, đi tới cửa nhà mình.
Hắn cũng không gõ cửa, trực tiếp móc chìa khóa ra mở cửa.
Dù sao người bạn cùng phòng đang ở trong nhà kia cũng không nghe thấy tiếng gõ cửa, trừ khi đập cửa thật mạnh.
Lúc đổi giày, Lâm Chỉ Thủy liếc nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt, với thời gian làm việc và nghỉ ngơi hoàn toàn điên đảo của nàng, có lẽ nàng còn đang ngủ.
Hắn cũng không đi tới gõ cửa, dù sao mỗi lúc trời tối, thời gian hắn ăn cơm tối chính là thời gian gia hỏa này ăn sáng, mỗi ngày hai người chỉ có thể gặp nhau trong khoảng thời gian này.
Lâm Chỉ Thủy rón rén đi xuyên qua phòng khách, sau khi cất túi vào trong phòng ngủ của mình, nhìn thời gian, thấy còn hơn một tiếng nữa là đến giờ cơm, vừa lúc có thể nghỉ ngơi một chút, thế là hắn nằm trên giường chơi điện thoại.
Mở TikTok ra xem một chút, video kia đã được đăng lên từ hai tiếng trước, trước mắt cũng chỉ có ba người like, một người trong số đó là chính hắn.
Hai người ấn like còn lại, không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là hai vị khách chú ý TikTok của hắn, một người trong số đó là vị đại mỹ nữ rất có thể là minh tinh kia.
Mỗi lần hắn đăng video, nữ hài này đều sẽ ấn like, đúng là fan cuồng.
Nhưng cho dù có cuồng nhiệt hơn nữa cũng chỉ có hai fan hâm mộ như vậy, có tác dụng gì đâu?
“Đại sư đang lưu lãng…”
Lâm Chỉ Thủy thở dài một tiếng, chỉ cảm thấy thế giới này rất không công bằng, chỉ chớp mắt đã không còn chút hứng thú lướt TikTok.
Hay là vào nhóm QQ đi.
Mở QQ ra, hầu hết những nhóm chat có nhiều người quen đều âm u đầy tử khí, duy nhất có một nhóm chat hiển thị 99+ tin nhắn chưa đọc hơi chói mắt.
Nhóm chat sinh động này là nhóm fan hâm mộ một cuốn tiểu thuyết, hắn vào nhóm chat đã lâu, một là vì hắn thích tác giả của quyển sách này, hai là hắn rất quen thuộc với tác giả này.
Lúc này, trong nhóm chat đang trò chuyện khí thế ngất trời, nhìn kỹ một chút, lại đang nói đến chủ đề yêu đương và hôn nhân không có chút dinh dưỡng nào.
Mở lịch sử nói chuyện ra, phát hiện tác giả cũng là chủ nhóm đang ở trong QQ, ra sức phê phán hành vi ở chung, vừa rồi còn gửi một tin nhắn bằng giọng nói.
“Hóa ra đang ở trong nhóm QQ.” Lâm Chỉ Thủy không nhịn được cười, tiện tay mở tin nhắn bằng giọng nói này ra.
Trong điện thoại vang lên một giọng nữ mềm mại ngọt ngào dễ nghe, chỉ nghe thấy nàng dùng lời lẽ chính xác phê phán:
“Buồn cười, có phải các ngươi đang lẫn lộn việc ở chung và ở chung trước hôn nhân vào một chỗ không? Ở chung trước hôn nhân nghe còn được, dù sao cũng là sống thử, có thể làm quen với cách sống của nhau, nhưng điều kiện tiên quyết là hai người đã đính hôn rồi mới được, nếu thiếu đi điều kiện tiên quyết là trước hôn nhân, vậy sống chung cũng chỉ để tiện mua vui mà thôi, không hề có chút trách nhiệm nào.”
Dù giọng nói của nàng có ngọt ngào mềm mại, nhưng nói một tràng lời lẽ sắc bén như thế, nghe vẫn rất có sức thuyết thục.
“Tác giả Cơ đúng là lão tài xế (1), người đẹp giọng ngọt, kinh nghiệm cũng phong phú!”
(1) Lão tài xế: người tình trường lão luyện
“Tác giả Cơ đúng là lão tài xế, người đẹp giọng ngọt, kinh nghiệm cũng phong phú!” +1
Đám sói trong nhóm vừa nghe tin nhắn bằng giọng nói của tác giả lập tức ồn ào sục sôi, thống nhất lặp lại theo phong trào.
Lâm Chỉ Thủy vui vẻ xem, được tính là người thông minh, hắn nên gián đoạn sự lặp lại này mới đúng, thế là hắn tiện tay gửi đi một tin nhắn:
“Bảo sao bên ngoài có nhiều người không tìm được đối tượng như vậy, hóa ra tất cả cẩu độc thân đều bận rộn giải quyết vấn đề yêu đương giúp người khác.”
Vừa nói ra câu này, trong nhóm chat lập tức yên lặng.
Qua nửa ngày.
[Chủ nhóm] Tác giả đáng yêu đệ nhất thế giới: “Ta đi gõ chữ, mọi người ngủ ngon.”
Lâm Chỉ Thủy cong môi, cũng mặc kệ đám thành viên trong nhóm xúc động phẫn nộ, tiện tay tắt nhóm chat đứng dậy đi nấu cơm.
Chờ nấu cơm tối xong, Lâm Chỉ Thủy cởi tạp dề xuống, đi đến trước của phòng ngủ chính, sau khi gõ cửa thật mạnh, hắn gần như đứng cách cánh cửa gào hét: “Xà Tích Lộ! Ăn cơm!!”
“Ồ, được…”
Qua mấy giây, bên trong phòng ngủ chính mới vang lên một giọng nữ không chút sức sống.
Lâm Chỉ Thủy cũng mặc kệ nàng, về phòng bếp xới cơm dọn thức ăn lên.
Chờ sau khi hắn bày cháo và hai món ăn lên trên bàn, cuối cùng cánh cửa phòng chính cũng được mở ra.
Một nữ sinh mặc áo ngủ đáng yêu, dàng người thon gầy nhỏ nhắn xinh xắn, lê dép đi ra từ trong phòng, mái tóc dài rối tung rõ ràng đã được chải sơ qua, nhưng vẫn có một vài sợi tóc kiên cường bướng bỉnh vểnh lên, trên trán có một vài sợi tóc lộn xộn che khuất khuôn mặt của nàng, sống mũi thẳng tắp cũng bị kính mắt gọng tròn màu đen to lớn che khuất không ít, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi đang mím chặt và một cái cằm tinh xảo.
Làn da của nàng có vẻ hơi tái, vừa nhìn đã biết người rất lâu rồi chưa ra nắng, khí chất có chút u ám.
Sau khi Lâm Chỉ Thủy ngồi xuống bàn ăn, nhìn nàng đi tới, nụ cười có vẻ ý vị thâm trường.
Xà Tích Lộ thấy hắn mỉm cười với mình, hơi mất tự nhiên nhìn sang nơi khác, né tránh không nhìn thẳng vào mắt hắn, ngồi xuống phía đối diện hắn, sau đó nàng hơi cúi đầu, ngón tay lặng lẽ kéo góc áo, kéo tới áo ngủ phẳng lì hơi nhăn nhúm một chút, lúc này nàng mới lắp bắp nói: “Ngươi… Sao tối nay ngươi… lại về sớm như vậy?”
“Nàng ngồi đối diện ta làm gì? Muốn để ta gào thét nói chuyện với nàng sao?”