Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Biết Ta Là Cao Nhân

Chương 4: Phi Thăng (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bảo sao lúc trước khi nàng bước vào cửa tiệm, lại không phát hiện được sự tồn tại của người có vẻ là phàm nhân này, hóa ra ‘phàm nhân’ này vốn là cao nhân đắc đạo ẩn dật!

Hơn nữa hắn còn được lão tổ coi trọng như vậy, chỉ sợ tu vi chưa chắc đã kém lão tổ!

Trong lòng Trình Thất Nguyệt rất gấp gáp.

Không ngờ nàng lại “ngươi ngươi ngươi” với một vị cao nhân tiền bối như thế, không hề có chút cung kính khiêm tốn nào, đối phương rộng lượng như vậy, chỉ sợ là vì nể tình nàng là hậu bối của lão tổ…

Trình Thất Nguyệt nuốt một ngụm nước bọt, cũng không dám suy nghĩ nhiều, nàng chắp hai tay lại hành lễ, giọng điệu cung kính nói: “Vừa rồi vãn bối không biết quan hệ của ngài và gia tổ, nếu có chỗ thất lễ, xin ngài đừng để trong lòng.”

“Xong!”

Lâm Chỉ Thủy thầm thở phào nhẹ nhõm, nở một nụ cười nhẹ nhàng ôn hòa, lắc đầu nói: “Không có gì, dù sao ngươi cũng còn nhỏ.”

Tần Nghi Ninh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cũng đúng, bản thân mới ba mươi bảy tuổi, thời gian tu hành còn chưa được nửa giáp, vị cao nhân tiền bối sắp phi thăng này ít nhất cũng là lão gia hỏa sống vài trăm năm, sao có thể để ý một tiểu nha đầu như nàng?

“Ngươi tìm đến ta là vì tìm di thư do lão Trình để lại?” Lâm Chỉ Thủy hỏi.

“Vâng, không thể lừa được ánh mắt tinh tường của ngài.” Trình Thất Nguyệt cũng không giấu giếm, trực tiếp gật đầu đáp.

‘Vừa nghe thấy ta nói lão Trình để lại thư, ánh mắt ngươi liền sáng lên như bóng đèn, lão Trình đã qua đời, không tìm di thư còn có thể làm gì?’

Lâm Chỉ Thủy thầm oán, lại mặt không đổi sắc nói: “Đáng tiếc, chỗ ta chỉ có bức thư này, trên thư cũng chỉ có một bài thơ.”

Trình Thất Nguyệt thở dài, nói: “Là vãn bối làm phiền, xin ngài thứ lỗi.”

Lâm Chỉ Thủy nhìn nàng một cái, tùy ý hỏi: “Vì sao ngươi lại tìm di thư của lão Trình? Ngươi đã là hậu bối của lão, có lẽ trước khi lão qua đời đã phân chia xong gia sản rồi chứ?”

Lão Trình không phải đột tử, trước khi qua đời còn có thể để lại thư cho hắn, hiển nhiên phải có ý thức tự chủ để phân chia di sản đúng không?

Trình Thất Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Nhưng trước khi gia tổ qua đời, còn có một bảo tàng rất quan trọng chưa phân chia, gia tổ cũng không mang đi, không biết giấu ở đâu, có lẽ địa điểm ở ngay trong di thư.”

Lâm Chỉ Thủy không nhịn được thầm chậc chậc.

Mang đi?

Là ý chỉ vật chôn cùng?

Bảo tàng… Lão Trình đúng là người có tiền, còn chơi sưu tầm đồ, bảo sao mua bức chữ mấy vạn nguyên cũng sảng khoái như vậy, thậm chí còn tỏ vẻ nghi ngờ, bây giờ suy nghĩ một chút, có lẽ vì cảm thấy quá rẻ?

Bảo sao lúc lấy tiền, ánh mắt lão Trình luôn khiến hắn cảm thấy bản thân là thế ngoại cao nhân coi tiền tài như rác rưởi.

Hắn không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, xem ra đám hậu bối này sẽ không vì chút tiền ấy mà tìm hắn để gây sự.

“Bảo tàng kia rất trân quý sao?”

Lâm Chỉ Thủy hơi tò mò.

“Đối với gia tộc, có lẽ nó cũng không quá trân quý, nhưng…” Trình Thất Nguyệt hơi do dự, cảm thấy mình không lừa được vị cao nhân thế này, liền ăn ngay nói thật: “Nhưng thật ra vãn bối rất muốn có bảo tàng kia, vì vậy mới tìm tới.”

“Ngươi muốn?” Lâm Chỉ Thủy quan sát Trình Thất Nguyệt một chút.

Tiểu nha đầu này, thoạt nhìn còn trẻ, vẫn biết vơ vét chỗ tốt.

Trình Thất Nguyệt cũng không giấu giếm gì, gật đầu nói: “Thật ra vãn bối không có địa vị gì ở Trình gia, không hưởng thụ được bao nhiêu tài nguyên, nếu có thể tìm ra món bảo tàng kia, có lẽ có thể khiến con đường phía trước càng rộng rãi hơn.”

Nàng không dám nói là chí bảo “Thanh Dương Xích” tiếng tăm lừng lẫy, vì vậy chỉ có thể nói mập mờ.

Hơn nữa nàng cũng nhận ra trong cửa tiệm tranh chữ có camera, cũng không biết những thứ khoa học kỹ thuật của phàm nhân này có thể ghi âm hay không, vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.

“Thì ra là thế.”

Lâm Chỉ Thủy gật đầu nhẹ đến mức gần như không thể nhìn thấy, trong lòng chợt hiểu ra.

Hắn đã não bổ được tình tiết máu chó của gia tộc hào môn thời nay, có lẽ Trình Thất Nguyệt chỉ là hậu bối bị gia tộc lạnh nhạt, không được coi trọng, vì tương lai sáng sủa hơn, nàng mới vất vả tìm kiếm món bảo vật bị lão Trình giấu đi, chỉ cần tìm được món bảo vật kia bán đi, nàng sẽ có tiền vốn gây dựng sự nghiệp, từ đó có cơ hội nghênh đón tương lai mới tinh.

Thế nhưng, bản thân là con cháu nhà giàu, dù không được coi trọng cũng phải giàu hơn người nghèo như hắn chứ?

Nghĩ đến đây, Lâm Chỉ Thủy đột nhiên giật mình.

Hả?

Đây chẳng phải cơ hội buôn bán sống sờ sờ sao?

Đúng là việc làm ăn tự đưa đến cửa!

Thế là, Lâm Chỉ Thủy hiền lành nhìn Trình Thất Nguyệt, mỉm cười nói: “Ngươi cũng có thể tính là tự có suy nghĩ của mình, nhưng ngươi phải hiểu, ngươi vẫn là hậu bối của lão Trình, nếu lão Trình còn trên đời, có lẽ lão cũng không muốn nhìn thấy ngươi và gia tộc có rạn nứt, ngươi nói đúng không?”

Trình Thất Nguyệt hơi ngẩn ngơ, im lặng gật đầu, nói: “Ngài nói đúng lắm.”

Đúng vậy, tuy nàng bị gia tộc lạnh nhạt, nhưng đó cũng vì tư chất không tốt, khiến gia tộc thất vọng, thật ra nàng cũng muốn được gia tộc chấp nhận, muốn được gia tộc quan tâm một lần nữa.

Lâm Chỉ Thủy thấy thế, nụ cười nhẹ nhàng bên khóe môi lại ôn hòa hơn, nói: “Ta nghĩ… Ngươi muốn được trưởng bối trong gia tộc công nhận và khẳng định, ta nói đúng không?”

“Đôi mắt của ngài thật sự sáng như đuốc.” Trình Thất Nguyệt hơi xấu hổ cúi đầu nói.

‘Trừ khi bị mù, nếu không ai mà không đoán ra được…’

Lâm Chỉ Thủy chửi bậy trong lòng, mặt ngoài vẫn cười nói: “Ngươi đã muốn nhận được sự khẳng định và coi trọng của trưởng bối gia tộc, vậy ta cảm thấy… Có lẽ ta có thể giúp ngươi.”

Trình Thất Nguyệt hơi ngơ ngác một chút, lập tức giật mình nhìn Lâm Chỉ Thủy, hỏi: “Ngài bằng lòng giúp ta?”

“Ta đã nói rồi chứ?”

Lâm Chỉ Thủy nhìn nàng chằm chằm, trong đáy mắt phản chiếu ánh trời chiều mơ hồ: “Tất cả đều là duyên phận định sẵn, lão Trình và ta có quen biết, cũng khiến ngươi và ta có quen biết, đây… chính là duyên.”

Lời nói nhảm không có dinh dưỡng này, có lẽ một tiểu nha đầu thích cổ phong có thể chấp nhận được.

Đúng như dự đoán, Trình Thất Nguyệt im lặng một chút, hít sâu một hơi, nói: “Rất cảm ơn ngài.”

Một chữ duyên này, mờ mịt không thể nắm bắt.

Đừng nói trong thiên hạ, từ xưa đến nay cao nhân tu hành, dù là tiên trên trời, cũng không thể không tin duyên, không dám không tin số mệnh.

“Việc nhỏ thôi.”

Lâm Chỉ Thủy không để ý khẽ lắc đầu, trong lòng thầm kêu có hy vọng, đứng lên nói: “Ngươi đi theo ta.”

Nói xong, hắn vòng qua tấm bình phong ngăn ở giữa phòng, dẫn Trình Thất Nguyệt đi ra sau tấm bình phong.

Không gian sau tấm bình phong chiếm khoảng hơn nửa căn phòng, vòng qua tấm bình phong là có thể nhìn thấy vài bảng chữ mẫu đã được bồi(1) tốt, treo ở giữa không trung, trong đó còn có một vài bức tranh thủy mặc.

(1) Bồi/trang biểu/装裱: các bức tranh được dán mép bằng lụa hoặc giấy theo một cách thức đặc biệt để có thể cuộn lại thành một trục.

Mỗi một bức chữ đều viết chữ mực rồng bay phượng múa, mỗi một bức tranh thủy mặc đều ẩn chứa ý cảnh cao thâm hoàn toàn mới, cho dù là người không hiểu thư pháp tranh chữ, cũng có thể nhận ra trình độ cao của những bức tranh chữ này.

Lúc Trình Thất Nguyệt nhìn thấy những bức tranh chữ này, hoàn toàn ngây ngẩn cả người, gần như ngây ngốc nhìn những bức tranh này, trong mắt tràn ngập rung động.

« Chương TrướcChương Tiếp »