Chương 34: . Nhận Lỗi (2)

Có lẽ là trích tiên, cũng có lẽ là thần tiên chuyển thế… Tóm lại, chắc chắn là thần tiên đại năng đã vượt qua năm đạo thiên quan.

Đại năng bực này, chỉ dựa vào quan hệ tặng một bộ tự thϊếp bình thường, sao có thể để ý đến nữ nhi?

Vì vậy, hắn ta căn bản không nghĩ đến việc để nữ nhi giúp hắn ta cầu xin.

Hắn ta có thể chấp nhận kết quả xấu nhất, đó là vị tiền bối kia sẽ gϊếŧ hắn ta ngay tại chỗ, nhưng hắn ta không thể để gia tộc và nữ nhi duy nhất bị cuốn vào.

“Phụ thân…”

Trình Thất Nguyệt thấy phụ thân không nói gì hết, chỉ cô đơn lẻ loi uống rượu, cứ như tử tù sắp bị tử hình, không nhịn được cắn môi, nói nhỏ: “Phụ thân… Biết đâu con có thể giúp ngài cũng nên?”

Trình Bất Hưu nhìn nữ nhi, khẽ lắc đầu, nói: “Với tu vi của con, nếu sau này ta không có ở đây, sợ rằng cuộc sống của con ở Trình gia cũng không tốt, nhưng chỉ cần sống không lo lắng, phú quý khỏe mạnh là được, bình thường là phúc… Con chỉ cần nhớ, sau này dù con làm việc gì cũng phải suy nghĩ cẩn thận, thế là đủ.”

Trình Thất Nguyệt hít sâu một hơi, nói: “Phụ thân, thật ra con biết một vị cao nhân tiền bối thần thông quảng đại, lão tổ cũng là người quen cũ của hắn, nếu hắn…”

Nàng chưa kịp nói xong, Trình Bất Hưu đã thở dài, mỉa mai cười nói: “Ta biết, con đang nói đến chủ nhân của tiệm tranh chữ tên ‘Hà Minh Hiên’, đúng không?”

“Phụ thân, ngài cũng biết tiền bối?” Trình Thất Nguyệt hơi ngơ ngác.

Trình Bất Hưu im lặng một chút, lắc đầu nói: “Nói cho con biết cũng không sao, hôm nay ta đã chọc… Vị Lâm tiền bối kia.”

Trình Thất Nguyệt như bị sét đánh, ngây ngốc cả nửa ngày, mới run giọng hỏi: “Phụ thân… Sao phụ thân lại chọc tới Lâm tiền bối?”

Trình Bất Hưu đưa tay ra hiệu nàng im lặng, lập tức thản nhiên nói: “Đừng nhắc lại chuyện này, ta đã phạm sai lầm, ngày mai ta sẽ tự đi chịu đòn nhận tội với vị tiền bối kia, sống hay chết ta đều nhận, nhưng tuyệt đối sẽ không liên lụy đến con và Trình gia.”

“Không phải…”

Trình Thất Nguyệt lập tức nói: “Phụ thân, con đã từng trò chuyện với Lâm tiền bối, trong mắt con, Lâm tiền bối cũng không phải loại tà đạo lạnh lùng hung thần, cũng không phải thái thượng vô tình, ngược lại là người thân thiện, cung kính dễ gần, có kiến thức lại không cợt nhả, hẳn nên là một vị cao nhân tuyệt thế lòng dạ rộng lớn mới đúng.”

Trình Bất Hưu nghe vậy, lại lắc đầu thở dài: “Người phàm còn đeo mặt nạ để sống, một đại năng sâu không lường được thế này, không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, có trăm ngàn khuôn mặt cũng không kỳ lạ. Hiện tại hắn còn ẩn cư trong chốn trần thế, dù hắn ngụy tranh hành động cử chỉ như người phàm, chỉ sợ con cũng không nhận ra manh mối gì, sao có thể dựa vào dăm ba câu nói mà kết luận tính cách của hắn?”

Trình Thất Nguyệt không nhịn được cảm thấy ngạc nhiên.

Trình Bất Hưu đưa tay ra vỗ vai của nàng, nói: “Con đừng lo lắng quá mức, phụ thân chỉ chuẩn bị cho kết quả xấu nhất mà thôi, rốt cuộc như thế nào, ngày mai mới biết được.”

Trình Thất Nguyệt cắn môi dưới, nói: “Vậy ngày mai con đi cùng ngài.”

“Không cần.” Trình Bất Hưu chậm rãi nói: “Con đi cũng không có ý nghĩa gì, nếu đổi thành lão tổ có lẽ còn có chút cơ hội, dù sao lão tổ cũng đã đưa cả Thanh Dương Xích cho Lâm tiền bối, nhưng một tiểu nữ oa như con…”

Nói đến đây, hắn ta không nhịn được lắc đầu cười một tiếng.

“Thanh Dương Xích? Hóa ra ở chỗ của Lâm tiền bối, bảo sao…” Trình Thất Nguyệt giật mình, nói: “Phụ thân, nếu không ngài cũng tặng lễ tạ tội đi? Nếu có thể khiến Lâm tiền bối vui vẻ, biết đâu ngài ấy sẽ đặc xá cho sai lầm của phụ thân?”

“Tặng lễ tạ tội…”

Trình Bất Hưu im lặng không nói gì.

Hắn ta cũng không nghĩ đến điều này, bởi vì ngay cả “Thanh Dương Xích” - chí bảo trấn tộc của Trình gia, đặt ở chỗ vị Lâm tiền bối kia cũng chỉ là một cây thước chặn giấy, ngay cả chí bảo “Lưỡng Nghi Tụ Pháp Bồn” của Lục Kiếm Tiên cũng chỉ được dùng làm công cụ rửa bút, hiển nhiên đối phương vốn không thèm để ý đến cái gọi là chí bảo nhân gian.

Trước khi lão tổ đi, dù có chia cho hắn ta chút bảo vật, nhưng không bảo vật nào có thể sánh với chí bảo.

“Phu thân, Lâm tiền bối đã yêu thích cuộc sống phàm tục bình thản, chứng minh hắn chú trọng việc ẩn tàng, có lẽ… bảo vật bề ngoài bình thường lại có công dụng kỳ diệu, càng hợp ý Lâm tiền bối hơn thì sao?” Trình Thất Nguyệt vô cùng cẩn thận nói.

Trình Bất Hưu suy nghĩ một chút, cảm thấy điều này cũng có lý.

Ở trong mắt vị tiền bối này, dù là chí bảo, chỉ sợ cũng không thể tốt hơn những thứ bình thường phàm tục.

Cho dù hắn ta lấy kiện pháp bảo quý trọng nhất của mình ra, đôi phương cũng không để trong lòng.

Nhưng nếu tặng lễ nhận lỗi hợp với khẩu vị của vị tiền bối kia, có lẽ sẽ có tác dụng.

“Đúng.”

Trình Bất Hưu chợt nhớ đến một bảo vật đã lâu không lấy ra, đôi mắt say lờ đờ cũng rõ ràng hơn mấy phần, “Có lẽ… thứ kia sẽ có tác dụng?”