Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Biết Ta Là Cao Nhân

Chương 31: . Mặt Người (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong lúc nói chuyện, Lâm Chỉ Thủy nhìn thoáng qua bàn đọc sách và đủ loại đồ dùng trong tiệm, không khác gì so với lúc hắn rời đi, vẫn ở nguyên chỗ cũ, xem ra vị khách này cũng không làm loạn quá mức, thế là hắn mỉm cười nói: “Hàn nữ sĩ, đã làm phiền ngươi trông tiệm giúp ta.”

“Không phiền, không phiền, đây là vinh hạnh của ta.”

Hàn Tố Tâm lại nói: “Hơn nữa ta cũng không giúp đỡ được gì, dù ta không ở đây, chỉ dựa vào những trân bảo mà ngài để lại trong tiệm, có lẽ đã đủ để trấn áp hắn.”

Lâm Chỉ Thủy ngơ ngác.

Lời này… Sao lại cảm thấy có gì đó là lạ?

Chẳng lẽ ý của nàng là, chỉ dựa vào những tranh chữ mà hắn để lại trong tiệm, cũng có thể khiến người nhà Trình Thất Nguyệt tâm phục khẩu phục sao?

Điều này… Cũng có khả năng, dù sao nhiều tự thϊếp kỳ diệu tuyệt luân như vậy treo chung một chỗ, còn có tranh thủy mặc tràn đầy ý cảnh làm nền, chắc hiệu quả thị giác cũng khá tốt.

Dù không hiểu nhiều tới mức có thể thưởng thức thư pháp, nhưng dù gì cũng là hậu bối của Trình lão gia tử, được hun đúc trong thời gian dài, có lẽ vẫn có chút nhãn lực.

Ừ, nghĩ như vậy, có lẽ cũng miễn cưỡng nói rõ ràng được… Nhỉ?

Thế nhưng hắn vẫn cảm thấy có điểm là lạ, liền khiêm tốn mỉm cười, nói: “Có lẽ, so với tốn miệng lưỡi, chẳng thà cứ dùng thực lực để nói chuyện thì thích hợp hơn.”

“Ngài nói đúng lắm.” Hàn Tố Tâm gật đầu đồng ý.

Chẳng trách lúc Lâm tiền bối rời đi lại nói nàng không cần lo lắng, muốn nàng đứng quá căng thẳng, cứ thả lỏng.

Bây giờ xem ra, đúng là tiền bối đã để lại một tay.

Hai chí bảo sớm để lại nét mực – Thanh Dương Xích và Lưỡng Nghi Tụ Pháp Bồn, cho dù không ai khống chế, cũng đủ để đối phó với tu hành giả bình thường như nàng.

Đột nhiên nàng giật mình, không nhịn được hỏi: “Nói vậy, trước khi Lâm tiên sinh rời đi đã tính được sẽ xảy ra chuyện vừa rồi sao?”

Lâm Chỉ Thủy nghe vậy hơi ngơ ngác.

Tính được cái quỷ gì?

Có phải vị fan não tàn này đã mù quáng tôn sùng mình quá mức rồi không, tưởng hắn là Gia Cát Lượng liệu sự như thần sao?

Thế nhưng, thật ra hắn đã sớm đoán trước việc phụ huynh của Trình Thất Nguyệt sẽ tìm tới cửa, chỉ không ngờ lại đến nhanh như thế, tiểu nha đầu này đã nói sẽ giữ bí mật, thế nhưng ngay cả một ngày cũng không giữ được, miệng quá rộng.

Thế là hắn khẽ lắc đầu, ăn ngay nói thật: “Ta cũng chỉ chuẩn bị trước mà thôi, chuyện trên thế gian này, ai có thể tính rõ ràng được chứ?”

“Chuẩn bị trước…”

Hàn Tố Tâm nghe thấy “lời lẽ khiêm tốn” này của Lâm tiền bối, không nhịn được như có điều suy nghĩ.

Đúng vậy, Lâm tiền bối cũng đã sớm đoán trước mọi việc xảy ra trong ngày hôm nay.

Lúc này nàng cẩn thận suy nghĩ, cũng phát hiện một số dấu vết còn sót lại.

Ví dụ như, sáng nay sau khi Lâm tiền bối rửa bút xong, lại không đổ sạch mực nước trong Lưỡng Nghi Tụ Pháp Bồn, thoạt nhìn như một nét mực vô tình để lại, lại cung cấp linh lực cho Lưỡng Nghi Tụ Pháp Bồn.

Sau đó, lúc viết chữ “Định” cho nàng, dường như hắn lại không cẩn thận để lại một điểm đen trên Thanh Dương Xích, đây cũng là một phục bút(1).

(1) Phục bút/伏笔: là kỹ thuật được người viết sử dụng để cung cấp các manh mối, giúp độc giả có thể đoán trước điều có thể xảy ra sau đó trong câu chuyện.

Tiệm tranh chữ này nhìn như yếu ớt, nhưng khi nam tử tu hành giả của Trình gia đấu pháp với nàng, gần phá hủy tiệm tranh chữ, đột nhiên Lưỡng Nghi Tụ Pháp Bồn lại vừa vặn hóa giải nguy cơ.

Ngay lúc ngoại ma giáng lâm, chữ “Định” này cũng phát huy tác dụng vượt quá sức tưởng tượng, đại thần thông giấu sâu trong tự thϊếp lại đủ để trấn áp càn khôn, dừng hình vạn vận, lúc ngoại ma giáng lâm ở bên ngoài nó còn chủ động bay ra, trấn áp ngoại ma ngay tại chỗ.

Ngay cả Thanh Dương Xích và Lưỡng Nghi Tụ Pháp Bồn đều như được lên kế hoạch từ sớm, đồng thời bay lên tiêu diệt ngoại ma.

Nhiều trùng hợp như vậy, sao nàng có thể không đoán được?

Chỉ nói tới tự thϊếp kia, nếu chỉ có tác dụng để nàng khôi phục thần hồn thương tổn, vậy chữ “Định” này chỉ cần phát huy tác dụng dễ hiểu nhất là đủ.

Nhưng nó lại ẩn chứa thần thông lớn vô cùng, lấy tu vi hiện tại của nàng còn không cách nào kích phát, lại vừa vặn có đất dụng võ ngay thời khắc quan trọng nhất khi ngoại ma giáng lâm, điều này đủ để chứng minh một vài vấn đề.

Chắc là Lâm tiền bối đã tính ra ngoại ma giáng lâm!

Thoạt nhìn chỉ là một vài hành động vô tâm, nhưng thật ra từng bước đều tràn đầy tính toán.

Đây là năng lực tính toán đáng sợ đến mức nào?

Hàn Tố Tâm đã sớm nghe nói về một vài truyền thuyết thần thoại liên quan đến đại năng của thần tiên.

Năng lực tính toán của những đại năng thần tiên kia rất đáng sợ, tính toán năm trăm năm trước, tính toán năm trăm năm sau, quá khứ tương lai đều nằm trong sự khống chế, cho dù không thể thấy rõ chi tiết, cũng có thể nhìn rõ đại thế!

Mà Lâm tiền bối này lại có tính toán vô cùng tinh diệu, khiến nàng đột nhiên cảm thấy… Có lẽ truyền thuyết cũng không phải nói ngoa.

Càng suy nghĩ sâu xa, nàng càng cảm nhận được sự đáng sợ của vị Lâm tiền bối này, bố cục không để lại dấu vết, hệt như tự nhiên mà thành, năng lực tính toán kinh người, bảo sao có thể trở thành người đứng trên đám mây chơi cờ.

Nhưng… sao người giỏi tính toán như thế lại mở một cửa tiệm tranh chữ ở trần thế, rốt cuộc hắn có thể khuấy đảo ra phong vân lớn tới cỡ nào?

Nghĩ đến nàng chỉ là một quân cờ trong đó…

“Sao thế?”

Lâm Chỉ Thủy thấy Hàn Tố Tâm yên lặng không nói gì, dáng vẻ như có tâm sự nặng nề, không nhịn được nghi ngờ nói.

Hàn Tố Tâm đột nhiên bừng tỉnh, thu lại suy nghĩ, thở dài nói: “Vãn bối chỉ đang nghĩ sau này mình nên tới nơi nào, phải làm thế nào mới nắm giữ số mệnh của mình… Trong lúc nhất thời cảm thấy có chút phiền muộn mà thôi.”

Lâm Chỉ Thủy hơi nghẹn lời.

Vừa rồi hắn nói nhảm vài lời, cũng có thể khiến nàng suy nghĩ sâu xa như vậy sao?

Những thanh niên này thích chơi chiều sâu, chỉ thích suy nghĩ những vấn đề triết học lãng phí thời gian, tuyệt đối không thực tế.

Thế nhưng, dù sao nàng cũng là khách, hắn vẫn nên phối hợp với nàng một chút, phải hợp ý mới có thể đánh vào nội tâm.

“Số mệnh như một ván cờ, thiên địa như bàn cờ, chúng sinh như quân cờ, địa vị của mỗi một quân cờ đều bình đẳng, nhưng khi nào quân cờ được lên sân khấu, sẽ xuất hiện ở vị trí nào trên sân khấu… sẽ quyết định giá trị của nó… Nếu không phân thắng thua, sẽ không có đường sống.”

Lâm Chỉ Thủy lắc đầu cười một tiếng, đôi mắt nhìn thẳng vào Hàn Tố Tâm, cố gắng khiến trong ánh mắt hiện ra ba phần lạnh nhạt, ba phần buồn lo vô cớ, cùng bốn phần kiên quyết.

Nhìn thấy không? Thấy trong mắt ta có sơ đồ thống kê hình quạt không?

Lại phối hợp với mấy lời nói nhảm có chiều sâu có đạo lý như thế… Run rẩy đi, những thanh niên truyền thống hệ triết học!

Hàn Tố Tâm nhìn Lâm Chỉ Thủy, trong lòng không nhịn được chấn động.

Là Lâm tiền bối đã nhìn thấu tâm tư của nàng, vì vậy mới dùng lời này để nhắc nhở nàng sao?