Dù sao, Trình Thất Nguyệt cũng chỉ là một học sinh cấp ba, dù gia đình có điều kiện rất tốt, nhưng việc tiêu mười mấy vạn mua một bức chữ này vẫn có chút xa xỉ quá mức.
Mặc dù lúc ấy hắn đã nói với Trình Thất Nguyệt, để nàng chú ý giữ bí mật này.
Nhưng một học sinh cấp ba có thể kín miệng đến mức nào chứ?
Khụ, đương nhiên người trưởng thành bình thường lại càng không kín miệng.
Dù sao Trình Thất Nguyệt vẫn chỉ là đứa bé, biết đâu phụ mẫu của nàng chỉ nghiêm khắc ép hỏi vài câu, nàng đã nói ra toàn bộ thì sao?
Nếu nghiêm trọng hơn chút, làm không tốt nàng còn nói cả việc Trình lão gia tử đến đây mua chữ…
Vậy sẽ là họa vô đơn chí.
Vừa nghĩ đến bị người nhà đuổi theo đòi tiền, Lâm Chỉ Thủy lại có xúc động muốn quay người chạy trốn.
Hôm qua vừa mua máy trợ thính mới cho Tiểu Xà nhà mình, lại mua quần áo mới cho nàng, đã tiêu rất nhiều trong phần mười mấy vạn đó, muốn hắn trả lại số tiền ban đầu là điều không có khả năng.
“Bình tĩnh, bình tĩnh.”
Lâm Chỉ Thủy hít sâu một hơi, không ngừng thôi miên bản thân: “Ta là đại sư thư pháp, ta có tài năng học vấn thật sự, cũng không tính là hố tiền, đúng lúc Hàn Tố Tâm cũng ở đây, nàng tôn sùng ta như vậy, có lẽ sẽ nói giúp cho ta một hai. Cùng lắm thì ta lại sang tay bán lại tự thϊếp cho nàng, có lẽ nàng sẽ bỏ tiền ra… nhỉ?”
Mang theo tâm trạng lo lắng, hắn cố gắng giữ vững bình tình, từng bước một quay về tiệm tranh chữ nhà mình.
Vừa đi đến cửa đã thấy Hàn Tố Tâm đứng bên bàn đọc sách mỉm cười đi tới, trong vui mừng lại lộ ra cung kính, nàng mở miệng nói: “Lâm tiên sinh, ngài đã quay về rồi.”
Lâm Chỉ Thủy nhìn lướt qua trong tiệm, cũng không phát hiện vị khách nam trong miệng tiểu ca giao đồ ăn.
Hàn Tố Tâm cũng không thể hiện ra vẻ mặt kỳ lạ gì, ngược lại thoạt nhìn… hình như lại càng ngưỡng mộ mình hơn??
Cái quỷ gì thế?
“Vị khách ban nãy kia… đi rồi?” Lâm Chỉ Thủy giả vờ như vô tình hỏi.
Hàn Tố Tâm nghe xong, đôi mắt lập tức sáng lên, mang theo sùng kính mà cảm thán nói: “Ngài thật sự đoán được hắn sẽ đến… Nhưng cũng đúng, dù sao thì trước khi hắn đến cũng không hề hiểu rõ ngài, càng không biết giá trị của tự thϊếp ngài vẽ vượt xa đại giới hắn phải bỏ ra, nhận tri lệch lạc cũng bình thường.”
Lâm Chỉ Thủy nghe vậy, lập tức xác định suy đoán của mình.
Đúng như dự đoán!
Đúng là người trong nhà Trình Thất Nguyệt tìm đến cửa, chắc chắn hôm qua người nhà nàng phát hiện nàng tiêu một khoản tiền quá lớn, tận mười mấy vạn để mua một bức tự thϊếp, vì vậy sáng sớm đã tới nhà.
Dù sao, hắn cũng không thể trông cậy mỗi người đều yêu quý văn hóa truyền thống, tôn sùng đại gia thư pháp, cũng không thể chờ đợi mỗi người đều có thể giống vị khách Hàn Tố Tâm này, hiểu được trình độ thư pháp của hắn cao siêu đến mức nào.
Thế nhưng, đối phương đã rời đi, hẳn là không sao rồi chứ?
“Hắn cứ bỏ qua như thế?” Lâm Chỉ Thủy ra vẻ thoải mái hỏi.
Hàn Tố Tâm mỉm cười, gật đầu nói: “Đó là đương nhiên, ta chỉ tiết lộ một chút chỗ cao minh của ngài, lại sau khi thấy được những món trân bảo này, hắn liền hiểu được chỗ cao thâm mạt trắc và vĩ đại của ngài, hiểu rõ bản thân đã sai, hắn không chỉ từ bỏ suy nghĩ sai lầm trước đó, còn nói rõ ngày mai sẽ đến nhận tội với ngài.”
Tiết lộ một chút chỗ cao minh?
Thấy được trân bảo?
Lâm Chỉ Thủy nghe mấy từ có vẻ cổ quái này, chẳng lẽ… Hàn Tố Tâm dẫn người nhà Trình Thất Nguyệt tới sau tấm bình phong thưởng thức mấy bức tranh chữ của hắn?
Chắc chắn không chỉ đơn giản như vậy, chắc chắn Hàn Tố Tâm còn phải tốn rất nhiều miệng lưỡi.
Thế nhưng, phong cách nói chuyện hiện tại của Hàn Tố Tâm, sao càng lúc càng giống đám fan chân ái khoe khoang idol nhà mình trong giới, hơn nữa còn có xu thế phát triển thành fan não tàn…
Ngươi nghe một chút, cái gì cao thâm mạt trắc, cái gì mà vĩ đại … Trời ạ, đây là tiếng người sao?
Có cần nịnh nọt như thế không?
Loại fan cuồng như Hàn Tố Tâm cái gì cũng không hiểu, chỉ biết khoe khoang, tôn sùng idol nhà mình một cách mù quáng, còn tẩy não người khác, ý đồ biến người khác thành fan giống mình…
Hay lắm hay lắm.
Lâm Chỉ Thủy không khỏi vui mừng đưa tay ra, vỗ vai nàng, khiêm tốn nói: “Ta chỉ là chủ một tiệm tranh chữ nho nhỏ mà thôi, cũng không quá khác biệt so với chúng sinh giữa trần thế này, không mong người khác có thể hiểu ta, chỉ mong một vài tri kỷ hữu duyên là đủ.
Hàn Tố Tâm nghe vậy, không nhịn được càng thấy kính nể vị tiền bối trước mắt.
Đây là tâm thái đến mức nào?
Một nhân vật như Lâm tiền bối, rõ ràng đã thoát khỏi trần thế, vốn nên đứng phía trên đám mây, lại bình yên ẩn vào trong phàm trần, lại coi chúng sinh bình đẳng, rành thế sự, hiểu tình người.
Khiêm tốn như thế, khí khái như thế, đây mới thật sự là siêu phàm thoát tục, cảnh giới tâm linh bao dung thiên địa.
Nếu có thể được vị cao nhân thế này coi là tri kỷ, sẽ là vinh hạnh lớn đến mức nào!
Hàn Tố Tâm không nhịn được gật đầu đồng ý: “Ngài nói rất đúng, thế sự vốn là như thế, không cần cưỡng cầu?
Lâm Chỉ Thủy mỉm cười gật đầu, nhưng trong lòng lại âm thầm lẩm bẩm.
Khách không thích hợp cũng không thể cưỡng cầu, nếu không, lại xuất hiện tình trạng có người tìm tới cửa giống hôm nay thì phải làm sao bây giờ?
Ôi, nếu có một nhóm fan não tàn như Hàn Tố Tâm, lo gì không thành nghiệp lớn.