Lại có phàm nhân ở đây!
Sắc mặt Trình Bất Hưu rất khó coi mà nhìn chằm chằm phàm nhân giao đồ ăn kia, ngón tay dưới ống tay áo khoác đã cong lên búng một cái, một cây ngân châm lập tức im hơi lặng tiếng bay ra ngoài.
Chỉ thấy ánh sáng lạnh lóe lên trong không khí, ngân chân đã bay ra sau lưng tiểu ca giao đồ ăn, trong chớp mắt đã đâm vào da đầu của hắn ta.
Tiểu ca giao đồ ăn ở ngoài cửa còn chưa kịp nói chuyện, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, mềm nhũn ngất xỉu, túi nhựa đựng đồ ăn sáng ở trong tay cũng rơi xuống đất, sữa đậu nành và nước canh đều chảy ra.
“Vong Thần Châm? Quá muộn!”
Hàn Tố Tâm lạnh lùng trầm thấp nói.
Nàng biết, vừa rồi tu hành giả Trình gia này đã thả ra Vong Thần Châm, muốn xóa bỏ ký ức của phàm nhân kia, muốn tránh bị ngoại ma phát hiện.
Nhưng vừa rồi Thanh Dương treo lơ lửng giữa không trung, âm thanh đấu pháp lớn như vậy, trừ khi bị mù, nếu không có ai không nhìn thấy chứ?
Một khắc sau –
Sau khi người giao đồ ăn này ngã xuống đất, đột nhiên xung quanh mơ hồ xảy ra sự biến đổi kỳ diệu, tình cảnh ở nơi xa xa như xuất hiện vặn vẹo, ánh mặt trời màu vàng ấm áp bắt đầu dần biến thành màu xanh lục, trên phiến đá bạc màu hiện ra một tầng sáng xanh rờn khiến người ta sợ hãi, ngay cả bầu trời ngoài cửa sổ cũng như bị người ta giội một thùng sơn màu xanh biếc…
Vào thời khắc này, tất cả xung quanh như bức tranh bị nhuộm một tầng màu xanh mịt mờ.
Chỉ có Trình Bất Hưu và Hàn Tố Tâm không bị ảnh hưởng.
Bất kì một tu hành giả nào nhìn thấy tình cảnh trước mắt đều hiểu điều này có ý nghĩa gì –
Ngoại ma sắp giáng lâm!
Trình Bất Hưu nhìn thấy tình cảnh này, sắc mặt càng thêm khó coi.
Mặc dù hắn ta tính cũng như tên, một khi đã quyết định việc gì, không làm được tuyệt sẽ không bỏ qua, nhưng hắn ta vẫn cẩn thận lên kế hoạch, đề phòng gây ra tai họa.
Vừa rồi hắn ta cảm nhận được Thanh Dương Xích hàng thật, cũng chú ý đến nữ nhân có tu vi không kém hơn hắn ta, nghi ngờ có lẽ đối phương cũng trùng hợp phát hiện Thanh Dương Xích, nhưng còn chưa kịp luyện hóa, vì vậy hắn ta mới không lo được nhiều như vậy, trực tiếp sắp xếp xong huyễn cảnh và cấm chế vô thanh, sau đó ra tay cướp đi.
Bây giờ xem ra, Thanh Dương Xích là đồ của chủ nhân tiệm tranh chữ này, mà hắn ta dường như đã chọc phải một đại nhân vật khó lường!
Điều càng khiến hắn ta khó chịu đựng hơn là, trong lúc hắn ta đấu pháp lại bị phàm nhân phát hiện, đưa tới ngoại ma!
Nhưng ngoại ma ở trước mặt, hắn ta không thể trốn, trốn cũng vô dụng.
Khi ngoại ma giáng lâm, khu vực của tu hành giả đã dẫn ngoại ma tới sẽ bị bóp méo, tách khỏi thế giới hiện thực, Ma vực ngoại đạo xanh lét này chính là minh chứng!
“Cộp! Cộp! Cộp!”
Đột nhiên, một trận tiếng động như đánh vào tảng đá vang lên từ ngoài cửa, khiến hai người đều lạnh cả tim.
Hai người lập tức rời khỏi cửa hàng tranh chữ, nhìn về phía sâu trong ngõ nơi âm thanh phát ra.
Chỉ thấy sâu trong ngõ chậm rãi xuất hiện một con thú hình dáng quái dị, trông nó hệt như một con báo màu đỏ, trên trán có một cái sừng nhọn, mọc ra năm cái đuôi, trong miệng phát ra tiếng rống lại như đánh vào tảng đá, lộ ra vẻ vô cùng quái dị.
Hơn phân nửa đôi mắt như chuông đồng của nó lòi ra ngoài hốc mắt, bên trên hiện đầy tơ máu vặn vẹo, nó khát máu lại điên cuồng nhìn chằm chằm hai tu hành giả trước mặt.
“Là ‘Tranh’!”
Ánh mắt Hàn Tố Tâm thay đổi, lập tức nhận ra dị thú trước mắt, trong rất nhiều dị thú ngoại ma, có lẽ ‘Tranh’ chỉ được xếp ở hạng dưới, nhưng tu hành giả bình thường vốn không có khả năng đối phó với nó!
“Tranh?” Đôi mắt Trình Bất Hưu đột nhiên co rụt lại, trong lòng chỉ cảm thấy tuyệt vọng, không nhịn được cười thảm một tiếng, “Không ngờ ta lại chết ở chỗ này?”
Mấy chục năm trước hắn ta đã được chứng kiến sự đáng sợ của ‘Tranh’, lần đó hắn ta nhận lệnh đuổi bắt một đầu Tranh đã thu hoạch được ý chí tự do, ẩn nấp trong thế gian, còn có hơn mười vị tu hành giả tu vi không hề kém hắn ta đi cùng, thế nhưng không ngờ đầu Tranh kia lại đáng sợ như vậy, bọn họ phải đánh đổi vô cùng nặng nề mới miễn cưỡng tiêu diệt được đầu Tranh kia!
Cuối cùng, chỉ có hắn ta và một người khác còn sống.
Tình hình hiện tại lại càng tồi tệ hơn, hơn nữa gần như không có ai giúp đỡ, bởi vì một khi có tu hành giả khác xâm nhập vào Ma vực ngoại đạo, có thể sẽ đưa tới càng nhiều ngoại ma cường đại hơn!
Chỉ dựa vào hai người họ, sao có thể đối phó với đầu Tranh đáng sợ này?
Cho dù là những cao nhân tuyệt thế sắp phi thăng kia, cũng tuyệt không có khả năng mạo hiểm xâm nhập vào Ma vực ngoại đạo.
Tình huống này đã là thập tử vô sinh!
“Cộp! Cộp! Cộp!”
Trong lúc tiếng động quái dị như đập vào tảng đá trở nên nhanh hơn, đầu Tranh tứ chi cường tráng kia đột nhiên dùng sức, hóa thành một bóng đen lao về phía hai người!
Quá nhanh!
Sắc mặt Hàn Tố Tâm thay đổi, đang định lấy pháp bảo ra liều mạng kéo dài một lúc, đột nhiên nàng cảm thấy trong tay áo truyền đến một tia dị động.
Nàng ngơ ngác, cũng không kịp nghĩ nhiều, vung tay áo lên –
“Soạt –”
Chỉ thấy một bức tự thϊếp màu trắng bình thường theo gió mở rộng, bay ra từ trong tay áo của nàng.
Giấy tuyên thành hơi ố vàng bay lượn trên không trung, có thể thấy được bên trên có chữ “Định” đen trắng rõ ràng, lúc này bức tự thϊếp như sống lại, không gió mà bay phấp phới giữa không trung. Chữ định rồng bay phượng múa trên tự thϊếp cũng lay động theo tự thϊếp, dường như sắp nhảy ra từ trên tự thϊếp.
“Định!”
Đột nhiên, một giọng nói bình tĩnh lạnh nhạt lại lộ ra một tia ý cười như sấm sét nổ vang cuồn cuộn, quanh quẩn trong Ma vực ngoại đạo quỷ dị này.
Sau khi Hàn Tố Tâm nghe thấy giọng nói có hơi quen thuộc này, lập tức vô cùng kích động nhìn bức tự thϊếp bay múa giữa trời, trong lòng đã trào dâng hy vọng vô hạn.
Nàng đã hiểu, đây là giọng nói của Lâm tiền bối!
Theo giọng nói bình thản này vang lên, bức tự thϊếp bay phấp phới trên không trung, chữ “Định” đen nhánh kia đột nhiên bay ra, thoát khỏi tự thϊếp, sau khi bay lên bầu trời ma vực màu xanh, một chữ này bắt đầu nhanh chóng phóng đại.
Trong khoảnh khắc, chữ định to lớn này phóng đại đến mức đủ để che khuất bầu trời, sau đó nó chậm rãi đè xuống đầu “Tranh” phía dưới!
Chữ mực cực lớn này cũng như hàm nghĩa của bản thân nó, tuyên cáo quy tắc của nó –
Định!
Dưới sự đàn áp của chữ định này, đầu dị thú ngoại ma hung tàn đáng sợ tên “Tranh” kia điên cuồng run rẩy nỗ lực giãy giụa muốn tránh thoát, lại không cách nào nhúc nhích dù chỉ một chút!
Chữ mực che khuất bầu trời đè xuống, dường như ngay cả Ma vực màu xanh tối tăm cũng đang run rẩy!
“Này…”
Trình Bất Hưu rung động nhìn tình cảnh này, “Nàng lại có được bảo vật trân quý đến mức ấy? Không phải là vị tiền bối kia, cũng là chủ nhân của cửa tiệm tranh chữ này ban cho nàng chứ?”