Đối với hành động kỳ quái của nữ nhi Trình Thất Nguyệt, Trình Bất Hưu cũng thấy hơi khó hiểu, vì vậy mới đuổi theo dấu vết, cố ý đến xem một chút.
Biết đâu bản thân có thể tìm ra manh mối liên quan tới chí bảo “Thanh Dương Xích” của lão tổ.
Lão tổ, trụ cột duy nhất của Trình gia đã phi thăng.
Lão tổ có rất nhiều bảo vật, ngoại trừ Thanh Dương Xích, gần như mỗi một thứ đều được phân chia rõ ràng.
Một phần bảo vật, lão tổ để lại cho gia tộc.
Một phần khác, lão tổ đưa cho cao nhân hảo hữu của mình, nhờ hảo hữu giúp đỡ quan tâm hậu bối Trình gia.
Duy chỉ có chí bảo “Thanh Dương Xích” kia, đến nay còn chưa biết tung tích, thậm chí ngay cả lúc độ kiếp, lão tổ cũng chưa từng sử dụng Thanh Dương Xích, hình như chỉ dựa vào bản thân đã vượt qua thiên kiếp hung hiểm.
Lúc có người hỏi việc này, lão tổ còn nói: "Sau khi ta phi thăng, đám tiểu bối Trình gia không thể giữ được chí bảo như Thanh Dương Xích, để lại cho bọn họ cũng chỉ là hoài bích có tội, là họa không phải phúc."
Đám trưởng lão gia tộc còn tưởng lão tổ đã đưa Thanh Dương Xích cho một vị cao nhân nào đó.
Nhưng trước đó vài ngày, lúc đại trưởng lão dựa vào một giọt tinh huyết lão tổ để lại, xuyên qua một cây Thanh Dương Xích hàng nhái cảm ứng tình trạng của hàng thật, lúc này mới phát hiện –
Chí bảo Thanh Dương Xích của lão tổ, đến nay vẫn là vật vô chủ!
Nếu lão tổ đưa Thanh Dương Xích cho một vị cao nhân nào đó, một chí bảo có linh tính như thế, chắc chắn đã sớm chủ động quy thuận, một khi quy thuận, Thanh Dương Xích sẽ chủ động hấp thụ pháp lực của chủ nhân để nhận chủ, sao bọn họ có thể cảm ứng được tình trạng của hàng thật?
Vật vô chủ cũng có nghĩa lão tổ không tặng Thanh Dương Xích cho người khác, chỉ giấu đi.
Chỉ trong chốc lát, sau khi đám trưởng lão gia tộc bàn bạc, rối rít suy đoán, có lẽ lão tổ cố ý nói như thế, chỉ vì để người khác tưởng Thanh Dương Xích không ở trong tay Trình gia. Mà lão tổ giấu Thanh Dương Xích đi, e rằng cũng hy vọng đám hậu bối âm thầm tìm về.
Cứ vậy, người ngoài cũng không biết Thanh Dương Xích còn ở Trình gia, hoàn toàn có thể làm chí bảo trấn tộc, sử dụng như át chủ bài vào thời khắc mấu chốt.
Hơn nữa trước khi lão tổ phi thăng, còn cố ý để lại một bức phi kiếm truyền thư bí ẩn, càng chắc chắn suy đoán của các trưởng lão Trình gia.
Biết đâu trong bức phi kiếm truyền thư kia, có liên quan đến địa điểm cất giấu Thanh Dương Xích thì sao?
Sau khi các trưởng lão trong gia tộc phát hiện chuyện này đã nghiêm khắc ra lệnh, không được truyền tin tức này ra ngoài, chỉ có người trong nội bộ Trình gia được biết chuyện này.
Thế là, đám đệ tử Trình gia cũng bắt đầu rối rít âm thầm tìm kiếm địa điểm hạ lạc của Thanh Dương Xích.
Trình Bất Hưu thân là đời sau dòng chính của lão tổ, còn có pháp bảo "Phá Ách La Bàn" do lão tổ ban thưởng, tất nhiên không thể bỏ qua cơ hội này.
Nhưng hôm qua đúng lúc hắn ta có chuyện quan trọng, vì thế hắn ta giao la bàn cùng một giọt huyết dịch của lão tổ cho nữ nhi Trình Thất Nguyệt, dặn dò nàng đi tìm kiếm phương hướng phi kiếm truyền thư của lão tổ.
Nhưng hắn ta không ngờ, hôm qua sau khi nữ nhi về nhà lập tức nói không muốn tìm nữa, đột nhiên bắt đầu bế quan tu luyện, cũng không biết nàng mang về một bức tự thϊếp bình thường lấy được từ nơi nào, còn cố ý treo trên tường trong phòng.
Hắn ta hỏi hai lần, Trình Thất Nguyệt vẫn không chịu lộ ra nửa chữ.
Điều này khiến Trình Bất Hưu hơi nghi ngờ.
Có phải... Nữ nhi đã tìm được Thanh Dương Xích rồi không?
Có lẽ vậy, chỉ vì nàng phát hiện tu vi của mình không đủ, chưa thể khiến Thanh Dương Xích nhận chủ, cũng không thể cưỡng ép luyện hóa, vì vậy mới cố ý giả vờ như từ bỏ, về nhà bế quan tu luyện, tranh thủ sớm ngày đột phá, từ đó mới có cơ hội đi luyện hóa Thanh Dương Xích, tranh thủ tương lai được gia tộc thừa nhận, được phụ thân nghiêm khắc như hắn ta công nhận?
Đây là một suy đoán rất hợp lý, cũng rất logic.
Phần lớn người tu hành đều có trải nghiệm cuộc sống phong phú, hơn nữa đứng cao nhìn xa, tư duy mở rộng, sao lại không am hiểu suy đoán và não bổ?
"Nếu thật sự là như vậy, nha đầu Thất Nguyệt này không thể cưỡng ép luyện hóa Thanh Dương Xích, nhưng ta có thể."
Trình Bất Hưu nhìn thoáng qua cửa tiệm tranh chữ cách đó không xa, lật tay một cái, trên tay trái lại xuất hiện một cây thước cổ bằng gỗ màu xanh. Hắn ta lập tức dùng thước cổ nhẹ nhàng gõ vào la bàn bên tay phải, bên ngoài la bàn lập tức thấm ra một giọt máu tươi.
Máu tươi nhanh chóng dung hòa vào chiếc thước gỗ màu xanh.
Chiếc thước màu xanh này là hàng nhái của Thanh Dương Xích, còn giọt máu này là của lão tổ.
Dựa vào huyết dịch của lão tổ có thể tạm thời kích phát cảm ứng giữa Thanh Dương Xích hàng nhái và hàng thật, trong phạm vi trăm mét, nếu tồn tại Thanh Dương Xích hàng thật, chỉ cần còn chưa nhận chủ, tất nhiên sẽ có cảm ứng.
Trình Bất Hưu mong đợi nhìn Thanh Dương Xích hàng nhái trong tay.
Một giây sau, chỉ thấy sau khi huyết dịch thấm vào chiếc thước cổ màu xanh, nó chậm rãi run lên, cứ như lực hấp dẫn của nam châm, một lực kéo khó hiểu đột nhiên phát ra từ chiếc thước cổ.
Còn phương hướng lôi kéo chính là cửa tiệm tranh chữ tên Hà Minh Hiên cách đó không xa.
"Thanh Dương Xích hàng thật, thật sự ở chỗ này!"
Đôi mắt Trình Bất Hưu đột nhiên tỏa sáng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cửa tiệm tranh chữ nho nhỏ kia.