Sau khi Lâm Chỉ Thủy rời đi, Hàn Tố Tâm yên tâm chờ trong tiệm.
Dù chờ đợi như vậy hơi nhàm chán, nhưng nàng cũng không dám phân thần tu hành, lại không dám tùy ý lật xem đi dạo lung tung trong tiệm. Hành động vô lễ như thế, nếu bị Lâm tiền bối biết được, biết đâu ấn tượng về nàng sẽ bị giảm đi.
Vì vậy, nàng chỉ ngoan ngoãn đứng bên bàn đọc sách, định đứng nguyên tại chỗ chờ Lâm tiền bối trở về.
Đương nhiên, như vậy nàng cũng có thể thuận tiện nhìn chữ “Định” mà Lâm tiền bối ban cho nàng.
"Chữ định này..."
Hàn Tố Tâm dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào giấy tuyên, nỗ lực cảm nhận đạo vận kỳ diệu ẩn chứa trong đó, phân biệt những pháp lý đạo vận này sẽ hình thành loại thần thông nào.
Lực lượng vô hình từ trong tự thϊếp rót vào trong cơ thể của nàng, ấm áp mà yên tĩnh bao phủ cơ thể và thần hồn của nàng.
"Ừm?"
Hàn Tố Tâm không nhịn được giật mình phát hiện, hôm qua thần hồn của nàng vốn bị chấn động tổn thương, dưới sự thẩm thấu của lực lượng vô hình này, lúc này chợt nhanh chóng khôi phục như ban đầu!
Chỉ một lát sau, thần hồn của nàng đã khôi phục hoàn hảo.
"Không thể tưởng tượng nổi... Còn tưởng phải tốn thời gian một năm mới có thể khôi phục, không ngờ lại có thể nhanh chóng khôi phục như thế?"
Hàn Tố Tâm lẩm bẩm một tiếng, giật mình hiểu ra: "Hóa ra Lâm tiền bối đã sớm biết thần hồn của ta bị tổn thương, vì vậy mới cho ta một chữ định để đền bù..."
Lúc này, cuối cùng nàng cũng hiểu rõ chữ “Định” trên tự thϊếp này có loại thần thông gì.
Tác dụng dễ hiểu nhất chính là "định thần", chỉ cần mang theo bên người, có thể cố đạo tâm, trấn thần hồn, ổn pháp lực, định thần thông.
Nói một cách đơn giản, nàng sẽ không gặp phải nguy cơ tẩu hỏa nhập ma, cũng không cần lo lắng công kích tâm thần quỷ quyệt kỳ dị kia, thúc đẩy pháp lực càng thêm ổn định, nền tảng tu hành càng thêm kiên cố, cũng dễ dàng thi triển thần thông hơn.
Dùng từ hiện đại mà nàng biết để giải thích, đó chính là tường lửa kèm máy gia tốc cùng kịch bản gốc trò chơi.
Hình như còn có thần thông cấp độ càng sâu hơn chưa hiện ra, nhưng với cảnh giới hiện tại của nàng, còn chưa thể hiểu thấu đáo cụ thể là cái gì.
Bảo vật quý giá như thế, dù so ra kém chí bảo cũng chênh lệch không nhiều!
"Vẫn nên cất tự thϊếp đi trước đã."
Hàn Tố Tâm hơi do dự một chút, sau đó triệu hồi từng luồng gió mát đến, sau khi hong khô nét mực trên giấy tuyên thành, nàng vô cùng cẩn thận rút tự thϊếp ở dưới thước chặn giấy đá xanh ra, lập tức vung tay áo, thu vào trong.
Sau khi cất tự thϊếp, cuối nàng nàng cũng thở phào nhẹ nhõm, bảo vật như thế, không cất đi nàng không thấy yên tâm.
Đột nhiên –
"Hả? Cái thước chặn giấy này?"
Hàn Tố Tâm chợt phát hiện, chiếc thước đá xanh dùng để chặn giấy trên bàn sách hình như cũng không phải là vật phàm trần, mặt ngoài còn dính chút vết mực, hình như lúc Lâm tiền bối viết, ngòi bút vô tình để chút mực dính vào.
Thế nhưng, Lâm tiền bối có tu vi như thế, sao lại phạm sai lầm như thế này?
Có điều nàng cũng không suy nghĩ nhiều, bởi lúc này chiếc thước chặn giấy kia lại chậm rãi run rẩy một cách khó hiểu, còn tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, như cảm ứng được điều gì đó.
Lúc nàng đang nghi ngờ, vẻ mặt nàng chợt thay đổi, đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm ra ngoài tiệm, ánh mắt hơi lạnh lẽo.
"Có người tu hành?" Hàn Tố Tâm hơi nhíu mày.
Nàng điểm nhẹ đầu ngón tay, trong không khí đột nhiên có mười bốn ngôi sao sáng lấp lánh. Ngay sau đó, thông qua quy luật vận chuyển của sao trời, dùng phương pháp suy diễn đẩu số tử vi, bắt đầu suy tính người tu hành đột nhiên xuất hiện này là địch hay bạn, tiếp xúc với người này là cát hay là hung.
"Nguy nhật kinh hiểm, chấp nhật đa ưu, hung sát chiêm cung..."
Chỉ chốc lát sau, Hàn Tố Tâm nhíu chặt lông mày, vung tay lên thu hồi mười bốn ngôi sao, "Người tới không phải bạn cũng không phải địch của ta, nhưng mệnh số lại là hung tướng, chẳng lẽ là nhắm vào Lâm tiền bối?"
Lâm tiên sinh chân trước vừa đi, chân sau đã có khách không mời mà tới.
Sao nàng có thể không lo lắng?
Thế nhưng, nhìn từ linh giác của nàng, vị khách không mời mà đến này tu vi cũng không cao thâm bao nhiêu, chỉ khiến nàng cảm thấy có chút uy hϊếp, tu vi đạo hạnh chưa hẳn đã hơn nàng.
Nàng không nhịn được thấy hơi kỳ lạ, chỉ với tu vi này, sao đối phương dám tìm đến Lâm tiền bối gây rắc rối?
Có lẽ... đối phương cũng không hiểu tu vi thật sự của Lâm tiền bối?
"Dù thế nào, Lâm tiền bối đã để ta trông tiệm giúp hắn, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì." Hàn Tố Tâm hít sâu một hơi, chậm rãi vận chuyển pháp lực, chuẩn bị đánh thức pháp thân bất cứ lúc nào.
... ...
Trong con hẻm sâu yên tĩnh vắng vẻ.
Ở nơi bóng mờ mà ánh nắng không thể chạm đến, một bóng mờ cực kì thâm thúy chậm rãi vặn vẹo đứng thẳng lên, dần dần hóa thành một bóng người cao gầy, bước ra từ trong bóng tối, sau đó tạo thành một nam nhân cao gầy mặc áo khoác màu đen, khoảng ba mươi mấy tuổi, mái tóc dài phóng khoáng buộc sau đầu, hình dáng khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, ánh mắt sắc bén như chim ưng.
Nơi hắn ta đứng phảng phất như đêm tối giáng xuống, ngay cả ánh mặt trời vàng óng cũng mơ hồ ảm đạm đi mấy phần.
"Phi kiếm truyền thư lão tổ đã thả ra trước khi phi thăng, đã dừng lại ở nơi này."
Trình Bất Hưu cho một tay vào áo khoác, một tay khác thì nâng một chiếc la bàn bằng đồng thau lên, ánh mắt sắc bén theo phương hướng của kim đồng hồ nhìn chằm chằm cửa tiệm tranh chữ “Hà Minh Hiên” ở phía xa xa.
"Hà Minh Hiên... Đúng là ở chỗ này."
Hắn ta chậm rãi nhíu mày, "Trên bức tự thϊếp mà Thất Nguyệt mang về nhà hôm qua, lạc khoản có đề "Hà Minh Hiên", có lẽ là nơi này, nha đầu này cầm "Phá Ách La Bàn" của ta đi ra ngoài tìm Thanh Dương Xích của lão tổ, hôm qua sau khi về nhà lại đột nhiên từ bỏ, còn nói muốn bế quan, nhất định là có vấn đề..."
- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Đô Thị
- Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Biết Ta Là Cao Nhân
- Chương 23: Thanh Dương Xích (1)