Chương 18: Động Vật Nhỏ Yếu Ớt Đáng Thương (2)

Nàng càng nghĩ càng thấy có khả năng.

Nếu như, có người tiến vào mộng cảnh của Xà Tích Lộ không chỉ một lần, vậy…

Rất có thể người kia chính là Lâm Chỉ Thủy!

Có lẽ bởi vì song đầu hắc xà trong mộng cảnh không muốn nhìn thấy Lâm Chỉ Thủy, nên hắn mới cố ý để nàng tiến vào mộng cảnh xác nhận tình hình?

“Phải hỏi cho rõ ràng.”

Nghĩ đến đây, Hàn Tố Tâm cố chịu đựng choáng váng do thần hồn bị tổn thương, chậm rãi đứng lên từ trên mặt đất, sau đó nàng lại liếc nhìn Xà Tích Lộ.

Xà Tích Lộ vẫn đang trong trạng thái hôn mê, dù sao cơ thể nàng cũng không khác phàm nhân, chỉ có nguyên thân bất diệt.

“Phù…”

Hàn Tố Tâm chậm rãi hít thở sâu, cố gắng ổn định tâm trạng buồn bực.

Chịu hoảng sợ như thế, ngay cả thần hồn cũng bị tổn thương, thậm chí thiếu chút nữa đã hồn phi phách tán, sao nàng có thể giữ được bình tĩnh?

Nhưng nàng không dám thể hiện ra cảm xúc quá đáng, nếu không đợi lát nữa lỡ xúc phạm vị nghi là cao nhân tiền bối ngoài kia, sợ rằng đối phương chỉ dùng một ý niệm nho nhỏ đã có thể khiến nàng rơi vào vạn kiếp bất phục.

Một cao nhân như thế lại ngụy trang thành người phàm, mở một cửa tiệm tranh chữ nho nhỏ trên thế gian, có lẽ là niềm vui thú.

Nhưng sở dĩ hắn bán những bức tranh chữ quý giá thần bí kia, tuyệt đối không chỉ đơn giản là vì vui thú, rõ ràng là có ý đồ khác!

Biết đâu đối phương đang dùng rất nhiều người tu hành làm quân cờ, dùng thiên địa làm bàn cờ, âm mưu tính toán một ván cờ kinh thiên!

Nếu thật sự là như thế, nàng là một quân cờ, ngay cả tự vệ cũng không có khả năng, sao dám chọc đối phương không vui?

Trôi qua tròn một phút, Hàn Tố Tâm mới hoàn toàn ổn định được tâm trạng, thu lại suy nghĩ, nàng đi đến cửa phòng tư vấn tâm lý, từ từ mở cửa ra, sải bước đi ra ngoài.

Lâm Chỉ Thủy ngồi trên ghế sofa trong văn phòng, thấy Hàn Tố Tâm đi ra, hắn không nhịn được liếc cánh cửa sau lưng nàng, phát hiện hình như Tiểu Xà nhà mình đang ngủ.

Không phải là thôi miên tâm lý trong truyền thuyết chứ?

‘Không hổ là nhân tài tâm lý học cao cấp, lại còn biết cả thôi miên, đúng là không tìm sai chỗ.’

Nghĩ đến đây, Lâm Chỉ Thủy không nhịn được mỉm cười nhìn về phía Hàn Tố Tâm, theo thói quen nói nhảm một câu: “Ra rồi?”

Sắc mặt Hàn Tố Tâm lập tức cứng đờ.

‘Quả nhiên… Hắn tới tìm ta là muốn ta tiến vào mộng cảnh của Xà Tích Lộ! Chỉ sợ, hắn đã sớm biết nguyên thần của Xà Tích Lộ sẽ không diệt thần hồn của ta, đã biết ta sẽ sống sót đi ra…’

Mà nụ cười kiểu đã sớm dự liệu tất cả trên khóe môi người đối diện, càng nói rõ điểm này!

Thế nhưng nàng cũng chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu cười nói: “Không phụ sự nhờ vả của ngài.”

Không phụ sự nhờ vả? Xem ra là tình trạng khá lạc quan… Lâm Chỉ Thủy thầm thở phào nhẹ nhõm, lại quan tâm hỏi thăm: “Đúng rồi, tính cách Tiểu Xà khá kỳ lạ, ta thấy sắc mặt ngươi không tốt lắm, có phải lúc trong mộng cảnh nàng đã vô lễ với ngươi không?”

Hiệu quả cách âm của phòng tư vấn tâm lý này thật sự quá tốt, vừa rồi hắn hoàn toàn không nghe thấy tiếng động gì.

“Không có gì đáng ngại.”

Hàn Tố Tâm lắc đầu, nói: “Là ta không chú ý, không thể trách phu nhân, hơn nữa nàng cũng chỉ vì kháng cự mà thôi, chỉ sợ cũng không phải cố ý.”

Nàng hiểu rõ, so sánh với nguyên thần của Xà Tích Lộ, thần hồn của mình thật sự quá yếu ớt, đơn giản là lấy trứng chọi đá.

Dù người ta chỉ đuổi nàng ra khỏi mộng cảnh, không muốn làm gì nàng, nhưng nàng vẫn chịu chút tổn thương.

Lâm Chỉ Thủy hơi ngạc nhiên.

Nha đầu này thật sự khiến Hàn Tố Tâm bị thương?

Ồ, cũng đúng, lúc nha đầu này ngủ thích nhất là véo người ta, có lẽ sau khi thôi miên ngủ thϊếp đi, nàng vô thức khiến Hàn Tố Tâm bị thương.

Thế nhưng cũng không nhìn thấy Hàn Tố Tâm bị thương ở đâu, không phải vết thương giấu dưới quần áo chứ?

Nhìn đi, người ta đã đau đến mức sắc mặt trắng bệch, nếu chỉ véo nhưng nơi như cánh tay hẳn sẽ không khó né tránh lắm, cũng không đau như thế mới đúng, chẳng lẽ…

Véo vào chỗ này?

Ánh mắt hắn vô thức liếc qua trước ngực Hàn Tố Tâm, trong lòng hơi kỳ lạ.

“Thật sự xin lỗi.”

Lâm Chỉ Thủy lập tức chân thành nói lời xin lỗi, lại nói: “Thế này đi, ngày mai ngươi đến tiệm của ta, ta viết một chữ cho ngươi, coi như đền bù tổn thất cho ngươi, cũng hy vọng ngươi bỏ qua cho.”

Hàn Tố Tâm ngẩn ngơ, xem ra vị tiền bối này cũng không phải cao nhân lạnh lùng coi chúng sinh là quân cờ như trong tưởng tượng của nàng, vẫn khá có tính người.

Tranh chữ quý giá thế kia, nói đưa là đưa.

Tính toán như vậy, vẫn là nàng kiếm lời mới đúng.

Trong lúc nhất thời, căm phẫn trong lòng nàng cũng tiêu tán không ít, lập tức nói: “Ngài quá khách sáo.”

“Việc nhỏ thôi.”

Lâm Chỉ Thủy khẽ lắc đầu, liếc cánh cửa phòng tư vấn tâm lý đang khép hờ, hỏi: “Nàng ở trong đó thế nào?”

Tuy nhìn thấy Xà Tích Lộ ngủ thϊếp đi bên trong, nhưng hắn vẫn thấy hơi lo lắng.

‘Bên trong? Là đang hỏi nguyên thần trong mộng cảnh sao?’

Hàn Tố Tâm hơi nghi ngờ một chút, liền nói: “Nàng còn đang trong giấc mộng, nhưng ngài có hiểu rõ tình hình của phu nhân không?”

Nàng muốn xác nhận xem rốt cuộc vị cao nhân trước mặt này là thật hay giả, có biết tình huống trong mộng cảnh hay không.

“Ngươi muốn nói chiếc giếng và song đầu hắc xà kia sao?” Lâm Chỉ Thủy hơi buồn cười nói: “Ta đến tìm ngươi cũng vì điều này, sao lại không biết được chứ?”

Hàn Tố Tâm thấy hắn cười nhạo mình, lập tức hiểu rõ mình đang hỏi vớ vẩn, một chút lo lắng cuối cùng trong lòng cũng biến mất.

‘Quả nhiên, hắn biết tất cả mọi chuyện… Lúc nguyên thần chưa thức tỉnh, sau khi tỉnh mộng sẽ vô thức quên mất những gì nhìn thấy được trong mộng cảnh, ngay cả bản thân cũng không nhớ rõ, mà hắn lại biết rõ ràng, xem ra hắn đã sớm chui vào mộng cảnh của Xà Tích Lộ…’

Nàng thầm than một tiếng, thu hồi suy nghĩ, nói: “Bây giờ nó vẫn đang ngủ say, sau khi ta đi vào đã xác nhận, nó đang nằm trong trạng thái khép kín bản thân, che giấu bản ngã thật sự, chỉ sợ tạm thời sẽ không đi ra, có lẽ… phải chờ sau khi phu nhân trưởng thành mới có thể dần dần thật sự thả nó ra.”

Lâm Chỉ Thủy nghe vậy, hơi ngạc nhiên.

Lúc những chuyên gia tâm lý này nói chuyện đều cố ra vẻ bí ẩn như vậy sao?

Chẳng lẽ như vậy sẽ có vẻ rất thời thượng?

Thế nhưng, hắn là cường giả thi đọc hiểu ngữ văn được max điểm, sao có thể không hiểu được ý của nàng?

“Đúng là như vậy.”

Lâm Chỉ Thủy thở dài, nói: “Có lẽ trước kia nàng cũng như vậy, không chịu đối mặt với bản thân chân thật, ta muốn tiến vào nội tâm của nàng rất nhiều lần, nhưng vẫn không có hiệu quả gì, vì vậy mới nhờ ngươi giúp một tay, ôi, Tiểu Xà nàng luôn đề phòng người khác, giống như một động vật nhỏ yếu ớt đáng thương…”

Hàn Tố Tâm nghe vậy, cả người đều choáng váng.

Tiểu Xà? Động vật nhỏ?

Loại dị chủng khổng lồ đáng sợ như vậy, mà ngươi lại gọi là động vật nhỏ yếu ớt đáng thương?

Sao ngươi không thêm một cái ‘đặc biệt biết ăn’ đi?

Nàng không nhịn được một lần nữa đánh giá tu vi thật sự của Lâm Chỉ Thủy, nghe có vẻ vị tiền bối này và Xà Tích Lộ đã quen biết từ kiếp trước, có lẽ là… là thần tiên đại năng sót lại từ thời thượng cổ?