“Đã hơn ba năm.”
Lâm Chỉ Thủy liếc nhìn bóng lưng duyên dáng của Xà Tích Lộ đang rửa bát trong phòng bếp, không nhịn được thầm than thở một tiếng.
Từ lúc hai người quen biết đến nay, đã hơn ba năm.
Lúc đầu, là hắn lên mạng đọc được tiểu thuyết của Xà Tích Lộ, trở thành fan đầu tiên của nàng, từ đó mới quen biết nàng.
Lúc đó nàng còn chưa tạo nhóm độc giả, hai người chỉ nói chuyện ở khu bình luận truyện vô cùng lạnh lẽo, sau khi quen thuộc dần, lại nhiều lần nhắc nhở, cuối cùng hắn mới kết bạn với nàng trên QQ, bắt đầu nói chuyện sâu hơn.
Ở thời điểm này, thông qua nội dung nói chuyện trời đất và nội dung tiểu thuyết, phát hiện có lẽ Xà Tích trong hiện thực và Xà Tích trên mạng là hai người hoàn toàn khác nhau.
Nhưng điều này cũng khiến hắn càng cảm thấy hứng thú với nữ sinh dường như ẩn giấu rất nhiều chuyện xưa này.
Thâm nhập vào thế giới tinh thần, có lẽ không trực quan bằng giá trị nhan sắc ngoài hiện thực, nhưng sẽ ảnh hưởng một cách vô tri vô giác.
Vì vậy sau mấy tháng trò chuyện trắng đêm, cũng không có nhiều câu chuyện oanh oanh liệt liệt, hai người đều là người cô đơn, cũng thuận nước đẩy thuyền tiến vào nhịp điệu yêu qua mạng rất thường gặp.
Yêu qua mạng hơn hai năm rưỡi, đây đúng là kỳ tích.
Cho đến tháng tư đầu xuân năm ngoái, không chịu nổi hắn năn nỉ nhiều lần, cuối cùng Xà Tích Lộ đã đồng ý gặp mặt ở hiện thực.
Đương nhiên, trong hai năm qua, Lâm Chỉ Thủy sớm đã gửi cho nàng rất nhiều ảnh chụp gương mặt đẹp trai của mình, cũng đã xem mấy bức ảnh nàng tự chụp, dù dáng vẻ nàng đeo kính mắt tròn to trên ảnh có vẻ hơi bình thường, kiểu tóc hơi khô khan, còn che khuất đôi mắt, nhưng vẫn chưa đến mức không thấy ánh sáng.
Hai người vốn cùng một thành phố, vì vậy bọn họ hẹn nhau đến một khu du lịch vắng người.
Tới ngày hẹn, Lâm Chỉ Thủy cũng rất mong chờ, dù sao cũng sắp gặp mặt người mà bản thân mình đã yêu hai năm. Trong lúc đợi Xà Tích Lộ, hắn còn đi dạo quanh mấy quán hàng rong gần khu du lịch, còn tìm được cây bút lông mà hắn yêu thích.
Đáng tiếc, đợi trái đợi phải cũng không thấy Xà Tích Lộ xuất hiện, gửi tin nhắn cho nàng, nàng cũng không để ý.
Lúc đó Lâm Chỉ Thủy cũng hơi nghi ngờ, liệu có phải do mình quá đẹp trai khiến nàng tự ti, vì vậy không dám đến gặp mặt không?
Cho đến trong lúc hắn cho rằng mình đã bị leo cây, tự an ủi mình lần này lên núi ít nhất cũng tìm được bút lông mới, không tính là đi một chuyến không công. Lúc hắn vừa dùng đầu ngón tay xoay bút lông vừa buồn bực không vui xuống núi, đột nhiên hắn cảm thấy đầu ngón tay đau nhói, mắt tối sầm lại, lăn từ trên núi xuống, ngã đến đầu rơi máu chảy, ngất ngay tại chỗ.
Chờ đến khi hắn tỉnh lại, phát hiện bản thân mình đã nằm trong phòng bệnh, Xà Tích Lộ thì đang ghé vào mép giường nghỉ ngơi.
Sau này hắn mới biết được, Xà Tích Lộ đã đến chỗ hẹn chờ hắn từ lâu, còn đến sớm hơn hắn, nhưng không dám đến gần, chỉ vụиɠ ŧяộʍ nhìn hắn từ xa, vì vậy lúc hắn vừa ngã xuống đường núi nàng đã cứu được hắn ngay.
Khi đó, cuối cùng hắn cũng có thể chắc chắn, Xà Tích Lộ trong hiện thực và Xà Tích Lộ trên mạng thật sự là hai người hoàn toàn khác.
Trong hiện thực, thậm chí nàng còn đáng thương hơn suy đoán của hắn, càng khiến người ta đau lòng hơn.
Bị điếc, nói lắp, cận thị nặng, mắc chứng hoảng sợ giao tiếp, phụ mẫu mất sớm, người yếu ớt nhiều bệnh, mắc nợ chưa trả, thường xuyên đau đầu không rõ lý do, ngày nào cũng mơ thấy ác mộng… Đâu chỉ là một chữ thảm?
Dù sao cũng có hai năm rưỡi tình cảm, tất nhiên Lâm Chỉ Thủy không thể bỏ mặc một người ngay cả cơm cũng không ăn tử tế, để nàng tiếp tục khép kín tự ti như vậy.
Vì vậy, hắn chủ động chuyển tới chăm sóc nàng.
Dưới hai điều kiện tiên quyết là hai người phải chia phòng ngủ và hắn không được quấy rối nàng, lại thêm hắn mè nheo đòi hỏi rất lâu, Xà Tích Lộ mới miễn cưỡng đồng ý.
Dù đã ở chung một năm trời, xuất hiện không ít khúc chiết, nhưng kết quả vẫn khá tốt.
“Đáng tiếc, vẫn không dám gặp ai.”
Lâm Chỉ Thủy hơi bất đắc dĩ thở dài, nhìn Xà Tích Lộ đang rửa bát trong phòng bếp, hắn yên lặng không một tiếng động đi đến sau lưng nàng, đột nhiên nhiên ôm lấy nàng, hai tay vòng qua eo thon của nàng.
Xà Tích Lộ sợ đến mức làm rơi chiếc bát trên tay vào chậu nước, cơ thể cứng đờ, nàng không giãy giụa cũng không dám quay lại nhìn Lâm Chỉ Thủy, chỉ run rẩy hỏi thăm: “Sao… sao thế?”
Dù đã ở với nhau gần một năm, nhưng hai người rất ít khi thân thiết như vậy.
“Ta chợt nhớ ra một việc.”
Lâm Chỉ Thủy tựa cằm lên vai của nàng, nói bên tai nàng: “Ngày mai ngoại trừ mua máy trợ thính, hay là ta dẫn nàng đi gặp bác sĩ tâm lý luôn?”
“Không… không cần đâu?” Xà Tích Lộ không nhịn được lộ ra vẻ kháng cự.
“Không phải nàng thường xuyên mơ thấy ác mộng sao?” Lâm Chỉ Thủy vừa cười vừa nói: “Đây chính là vấn đề tâm lý, tìm bác sĩ tâm lý tư vấn một chút, biết đâu sẽ có tác dụng?”
“Không sao, gần đây đã tốt hơn rất… rất nhiều.”
Xà Tích Lộ giả vờ không thèm để ý tiếp tục rửa bát, để mặc Lâm Chỉ Thủy ôm mình, nhưng giọng nói run rẩy và động tác cứng đờ đã vạch trần nàng, “Chỉ cần không mơ… mơ thấy con rắn kia, ta… ta sẽ không sợ.”
Lâm Chỉ Thủy từng nghe nàng nói, những năm gần đây nàng nằm mơ thấy ác mộng, thứ xuất hiện nhiều nhất là một con hắc xà hai đầu to lớn, không có đuôi, bởi vì ngay cả phần đuôi cũng là đầu.
Ngày suy nghĩ, đêm nằm mơ.
Ác mộng có liên quan đến trải nghiệm của một người, nhưng điều kỳ lạ là, mặc dù Xà Tích Lộ có biệt danh là Tiểu Xà, cũng chỉ vì nàng họ Xà, thật ra từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng tiếp xúc với xà, nhưng lại thường xuyên mơ thấy hắc xà hai đầu vốn không tồn tại trong hiện thực.
“Nàng chính là Tiểu Xà của ta.”
Lâm Chỉ Thủy hôn lên khuôn mặt nàng, sau đó lại dịu dàng khuyên bảo: “Vậy gần đây nàng mơ thấy gì?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Xà Tích Lộ biến thành đỏ bừng, ánh mắt hơi ngơ ngác nói nhỏ:
“Một cái giếng, một cái giếng giếng có chất lỏng màu đen trào ra.”