Chương 27

Người vào cuối cùng là Chương Bân rất sung sướиɠ khi thấy cảnh tượng này, anh ta nhỏ giọng nhắc nhở: "Thầy Ngô à, buổi học sắp bắt đầu rồi, chúng ta vào thôi."

[Ái chà, thầy Chương thật sự rất biết giả vờ nha, mời vài phút trước trong văn phòng anh ta còn đóng vai sói xám, giờ đã biến thành cừu non rồi.]

Học sinh: Ừ hứ, hoàn toàn đồng ý.

Lại còn là cừu non biết cắn người, đáng sợ thực sự.

Ngô Diệp không còn cách nào khác, đành phải theo Chương Bân đi vào, sau đó Chương Bân lại nhìn hai chỗ trống cuối cùng với vẻ tiếc nuối và nói: "Chúng ta đến muộn quá, đã không còn chỗ trống nào nữa, nếu thầy Ngô không ngại thì sao chúng ta không ngồi cạnh nhau nhé?"

Ngô Diệp thực sự không biết phải nói gì, lý do họ đến muộn không phải đều do Chương Bân gây ra sao?

Nhưng bây giờ họ đang ở trên lớp của giáo viên khác, anh ấy chỉ có thể mỉm cười và giả vờ không biết gì đáp lại: "Được thôi."

[Wow wow wow, cặp đôi nhỏ cuối cùng cũng ngồi cạnh nhau rồi.]

[Bé thụ thẹn thùng và anh công phóng khoáng, tui chỉ có thể nói rằng ánh mắt của người đó quá nuông chiều rồi.]

[Hê hê hê.]

Hệ thống: [Hê hê hê.]

Bạn học: Hê hê hê.

Quả nhiên, cắn đường của cặp đôi real quá đã, Trì Dư thực sự không làm chúng ta thất vọng.

Nếu hai người đã tu thành chính quả rồi, hãy để tôi thưởng thức chút mật ngọt tình yêu của cả hai để an ủi nào.]

Bạn học: Còn cả cái đó nữa à? Làm nhanh lên!

Hệ thống: [Đó là từ thời đại học của họ.]

[Để tôi xem anh công trong cặp đôi mẫu mực này đã theo đuổi bé thụ của mình như thế nào nào, mấy chiêu chặn ở cửa phòng học hay đuổi theo ở cửa ký túc xá chỉ là trò trẻ con, Chương Bân cứ thế một lời không hợp đã hôn mạnh. Vợ nhuộm tóc, anh ta cũng đi nhuộm màu giống hệt, vợ mua quần áo mới, anh ta lập tức mua cái y hệt làm đồ đôi để mặc, còn có đồng hồ, thắt lưng, điện thoại, tất cả đều là đồ đôi, như sợ người khác không biết họ là một cặp vậy.]

[Cả sau này nữa, họ sẽ cùng nhau đi suối nước nóng, rồi... e hèm, còn có phòng ngủ phòng bếp... khụ khụ, thậm chí còn chơi dã ngoại nữa, khụ khụ khụ…]

Bạn học: Khụ khụ khụ khụ.

Bình tĩnh bình tĩnh, đây không phải là thứ mà chúng ta có thể xem nha.

*

Hệ thống: [Khụ khụ, giới trẻ ngày nay, thật là lắm trò quá.]

Nói một cách chính xác, chỉ có Chương Bân là chơi lắm trò.

Hệ thống: [Xẹt…]

[Hệ thống ơi, cậu làm sao vậy, không có cậu tôi biết sống sao đây, cậu không thể có chuyện gì được!]

Bạn học: Không thể đồng tình hơn được, chúng tôi còn muốn đu nhiều cặp đôi hơn nữa! Muốn hòng thêm nhiều chuyện vui nữa!

Hệ thống: [Khụ khụ, tôi chỉ bị lag một chút thôi. Tuy nhiên, ký chủ yêu quý của tôi ơi, có lẽ tôi cần thông báo cho cậu một tin không vui, hệ thống già như tôi cuối cùng cũng đã đến tuổi, sau này có thể sẽ xuất hiện những sự cố giật lag thế này hoặc sự cố bất ngờ thế khác. Đó là điều bình thường, tôi có thể sẽ tồn tại đến khi tóc cậu đã bạc, nên cậu không cần lo lắng.]

[Những sự cố bất ngờ mà cậu nói đến là gì?]

Hệ thống: [Về điều này, tôi cũng không rõ lắm, bên máy chủ nói rằng đó là về “sự thức tỉnh”. Nhưng mà, nửa con chip của tôi sắp phải "về với đất" rồi, chúng ta đừng quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt nữa, hãy tận dụng thời gian có hạn để thực hiện một chiến dịch đu cặp đôi oanh oanh liệt liệt!]

[Được của ló! Trái đất chưa nổ tung, chúng ta chưa ngừng đu, mặt trời mặt trăng chuyển động, các cặp đôi lăn ga giường!]

Bạn học đột nhiên nghe thấy tiếng lòng của Trì Dư: Sao lại có vần luật nữa... thật là ngại ngùng.

Nhưng “sự thức tỉnh”... chẳng lẽ là nói về họ?

Dù sao, trước khi Trì Dư của hiện tại xuyên không đến đây, họ chắc chắn không thể nghe thấy tiếng lòng của người khác.

Và theo quan sát của họ, chỉ có bạn học trong lớp của họ mới có thể nghe thấy.

***

Giờ nghỉ trưa.

Trên sân vận động có hai nhóm người đang tập trung, một bên do Vương Vũ lớp hai cầm đầu, bên kia cũng là lớp hai, nhưng người dẫn đầu là Trâu Khải.

Vương Vũ cười lạnh một tiếng, "Tao khuyên mày nên tránh xa cô ấy một chút, nếu không..."

Trâu Khải: "Mày muốn chết thì cứ nói thẳng, cô ấy chỉ sẽ đồng ý lời tỏ tình của tao thôi, tao khuyên người thứ ba là mày nên sớm rời đi, để tránh khiến mọi người đều xấu hổ."

Vương Vũ: "Trâu Khải!"

[Biến đi...]

[Sao một nam sinh ngây thơ lại có cái tên kỳ quái như thế nhỉ?]

Trì Dư đứng bên cạnh, vừa xem náo nhiệt, vừa bình phẩm như vậy.

Lâm Tích, người được giáo viên phái đến để giữ trật tự nhưng không hiểu sao lại đứng hóng hớt cùng Trì Dư nói: "Cậu ấy và Vương Vũ đều rất thích hoa khôi của trường, họ là tình địch."

Cậu ấy cố ý nhấn mạnh mấy chữ "thích hoa khôi" và "tình địch", mục đích là để nhắc nhở Trì Dư rằng hai người này đã có đối tượng trong lòng, đừng đu cp lung tung.

"Ra là thế..."

[Đây không phải là câu chuyện kinh điển tình địch biến tình nhân sao?]

Lâm Tích: "..."

Cậu ấy biết ngay mà.