Chương 22

[Sau đó Trương Lâm ngang ngược đè Nhan Hy lên thân cây to, ngang ngược hỏi: Tại sao cậu lại yêu anh ta mà không yêu tôi? Chúng ta lớn lên cùng nhau, thậm chí tôi còn mặc qυầи ɭóŧ của cậu, còn anh ta chỉ là người mới! Các cậu chỉ mới quen nhau vài tháng thôi, tại sao? Cậu phải yêu tôi! Cậu chỉ có thể yêu tôi! ]

[Ôi ôi ôi! Chỉ cần nghĩ đến thôi đã cảm thấy tình yêu và hận thù chỉ trong một suy nghĩ, Nhan Hy thực sự quá phù hợp với tình yêu mặn nồng bị ép buộc rồi!]

[Hơn nữa là ở công viên, có rất nhiều cây che chắn, Trương Lâm trực tiếp độc đoán và mãnh liệt hôn lấy! Sau đó người trốn ta đuổi hôn nhau! Họ cứ như vậy, cứ như vậy!]

Lâm Tích: Ừm...

Tôi thu hồi lại những suy nghĩ vừa rồi.

Tiêu Nhiên: Đội trưởng nghĩ đúng rồi.

Sở Cương: Một số hủ nam thật là, bản chất khó thay đổi. Nhưng Nhan Hy trông thực sự có chút yếu đuối, dáng vẻ ốm yếu...

Người đu cp ở dưới đài ngắm cảnh bên dưới, những người đang nhìn người đu cp ở phía trên chống cầu thang im lặng không nói gì.

Nhan Hy: "..."

Thì ra anh trông có vẻ yếu đuối không tự chăm sóc được bản thân sao?

Rất lâu trước đây, anh đã nghe Trì Dư nói rằng anh và Trương Lâm sẽ đi qua con đường hoa anh đào đó, cậu còn nói với hệ thống rằng cậu ở trong đài ngắm cảnh là để theo các dõi cặp đôi từ khoảng cách gần. Vì vậy sau khi anh ra khỏi hiệu sách, cố tình dẫn Trương Lâm đi vòng qua con đường đó.

Nhưng anh không hiểu, khi Trì Dư đu cp của người khác thì đều là những cặp đôi ngọt ngào, nhưng đến anh thì lại toàn là những chuyện sặc mùi máu chó, anh đếm lại thì trong những ý tưởng của Trì Dư, anh đã bị cắt cổ ba mươi mấy lần vì những sự kiện máu chó...

[Ồ? Hóa ra họ đã đến lâu rồi, còn lén lút chạy lên trên, chắc chắn là vì ở dưới quá đông người nên ngại ngùng phải không?]

Trì Dư liếc trộm về phía họ.

[Sao họ vẫn chưa hôn nhau?]

Hệ thống: [Yên tâm đi, hai người này sau này sẽ phát điên trong phòng vẽ.]

[Đúng vậy, hơn nữa điều tuyệt vời nhất là trước đây hai người đều học vẽ, nhưng Trương Lâm vì một số chuyện nên đã từ bỏ, còn Nhan Hy vẫn tiếp tục kiên trì, vài năm trước khi cậu ta đi du học, Trương Lâm nói rằng cậu ta sẽ không tiễn, nhưng thực ra cậu ta đã âm thầm tiễn Nhan Hy lên máy bay. Sau đó Nhan Hy trở về Trung Quốc đến Thế Nam, cũng là Trương Lâm đưa cậu ta đi đăng ký.]

[Ôi, người bạn thanh mai trúc mã của Trương Lâm, cũng là ánh trăng sáng trong lòng cậu ta, người đã đi du học rồi trở về. Người họa sĩ được số phận sắp đặt, giấc mơ của tôi được cậu kế thừa, mà cậu thì bị tôi giam giữ.]

Nhan Hy: ". . ."

Anh và Trương Lâm không thân thiết như mọi người nghĩ, việc Trương Lâm dẫn anh đi lên máy bay và đi đăng ký đều do cha mẹ anh nhờ cậy.

Nhận thấy tình hình bên này, Trương Lâm nói: "Tôi đã gặp bạn nam đó, tôi thấy cậu ấy liên tục nhìn cậu, có phải đã thích cậu rồi không?"

Nhan Hy nhìn cậu ta bằng ánh mắt khó có thể diễn đạt được.

Nếu Trương Lâm là học sinh của lớp hai, cậu ta sẽ có thể nghe thấy những câu chuyện tổng tải bá đạo về mình, vừa văn nghệ vừa máu chó.

"Được rồi, được rồi, tôi chỉ đùa thôi." Trương Lâm bất đắc dĩ nói: "Tôi nhớ cậu ấy có tiếng tăm không tốt lắm ở trường, nếu cậu cần gì, có thể gọi điện trực tiếp cho bố tôi."

"Không cần đâu, cậu ấy khá tốt, còn cho tôi mượn sách nữa."

[Hai người đang làm gì vậy, cuối cùng cũng đến hồi kết rồi phải không? Ơ? Sao người đi đâu mất tiêu rồi?]

"Trì Dư." Nhan Hy lặng lẽ đến bên cạnh và trực tiếp gọi tên cậu.

[Chết tiệt! Cậu ta bay qua đây à?]

Trì Dư vụng về đóng sách lại và cười ngượng ngùng: "Thật là trùng hợp, chúng ta mới chia tay ở cửa hàng lại gặp nhau ở đây."

Sở Cương ở bên cạnh thốt lên: Oa, hóa ra cậu cũng không đơn giản nhỉ.

Nói đến đây... hai người họ, một người đẹp trai ngổ ngáo, một người có vẻ nhu nhược, đứng cùng nhau cũng thật đã mắt.

Hay là học theo tinh túy của Trì Dư?

Là bạn học với nhau, chi bằng tôn trọng nhau bằng cách ghép đôi có qua có lại.

Nhan Hy nhìn quyển sách trong tay cậu và nói: "Tôi có thể mượn quyển sách của cậu không? Cái bên trong ý."

"Ồ... tất nhiên là được."

[Suýt chút nữa thì mất hết liêm sỉ, hủ nam cũng phải giữ gìn hình tượng trong sáng của một học sinh nam! Đam mỹ là cái gì? Tôi chẳng hiểu một chút nào cả.]

". . ."

Giờ mới nhớ đến giả vờ thì đã muộn mất rồi.