Chương 15

Buổi tập thể dục buổi sáng của trường trung học Thế Nam không mấy nghiêm ngặt, chẳng hạn như bục chỉ huy tập thể dục, miễn là không phải là cơ thể quá vụng về đến mức không thể nhìn nổi, cơ bản bất cứ học sinh nào cũng có thể lên. Họ còn rất ủng hộ việc hỗ trợ việc thay người vào mỗi ngày..

Những học sinh khác cũng bắt đầu hóng kịch vui, tất cả đều nhường vị trí trung tâm cho hai người Vương Hạc, mà Trì Dư cũng trở lại lớp học, tản ra để thực hiện bài tập thể dục giữa giờ chung cho toàn trường.

Dưới sân khấu, không khí mùi kịch lan tỏa, trên sân khấu là "sự đối đầu căng thẳng".

Theo tiếng nhạc "Thời đại đang vẫy gọi bạn" vang lên từ loa phát thanh, Vương Hạc thu hồi ánh mắt khıêυ khí©h, cực kỳ nghiêm túc thực hiện bài tập thể dục buổi sáng.

Cậu ta đã luyện tập điều này hàng trăm lần, cậu ta không tin mình không thể thắng nổi Chúc Hồng, chỉ là cậu đã quá tự tin vào năng khiếu thể thao của mình.

[Quả nhiên, tình yêu dành cho vợ là vô cùng kiên định, khi thấy vợ cố gắng điều chỉnh những động tác cơ thể không ăn nhập với nhau, Chúc Hồng còn cố ý chậm lại tốc độ, thậm chí còn lung tung làm theo cậu ta.]

[Thật là mưu mô.]

Đứng trên sân khấu, Vương Hạc càng nghe càng tức, cậu ta đâu cần Chúc Hồng nhường mình chứ, cậu ta dựa vào thực lực để thắng cơ mà?

Nghĩ đến những điều này, cậu ta khinh thường nhìn Chúc Hồng một cái, còn không quên giơ ngón tay giữa lên.

Bọn họ chính là kẻ thù không đội trời chung đã nhiều năm, chẳng phải là cặp tình nhân nào hết, lần này Trì Dư chắc phải...

[Vương Hạc nhẹ tay với anh ta kìa, thật là…]

Bạn học: Quả đúng là nước đi không lường trước được.

Vương Hạc: Tức chết mất! Ánh mắt của Trì Dư bị lẹo à, tên khốn Chúc Hồng kia còn cười được? Đầu óc có vấn đề thì đi chữa đi! Xem tôi đánh bại anh đây.

Nghĩ đến những điều này, cậu ta càng ra sức vận động hơn, nhưng vì thần kinh vận động của cậu ta quá kém cỏi nên đã khiến cho các động tác thể thao có cảm giác vặn vẹo quái dị.

Phụt!

Lần này, Chúc Hồng cuối cùng không nhịn được mà cười ra tiếng.

Nói như thế nào nhỉ, động tác thể thao của Vương Hạc nếu dùng lời giáo viên thể dục của bọn họ để đánh giá, sẽ là "Người khác đều là GIF, chỉ có mình cậu ta là JPG, cứ đứng yên không chuyển động".

Có chút đáng yêu ~

[Tui có hơi chút tò mò những khi ở trên giường, lúc Vương Hạc bày ra những động tác loè loẹt như vậy, không biết Chúc Hồng có dịu dàng và thích thú nhìn cậu ta, rồi sau đó càng hung hăng ‘yêu’ cậu ta hơn không nhể!]

Bộp!

Trong một giây đứt mạch suy nghĩ, Vương Hạc không may bị trẹo chân.

[Ôi chao, bé thụ ngã rồi, anh công mau tới đỡ ~]

Vương Hạc âm thầm nắm chặt nắm đấm.

Trì! Dư!

Cứ chờ xem đi, mối quan hệ của cậu ta và Chúc Hồng tệ như vậy, chắc chắn Chúc Hồng sẽ không đến đỡ mình, có thể còn đứng đó chế nhạo, lúc đó Trì Dư cậu sẽ biết, cậu ship sai cp rồi!

Thế nhưng...

"Em khoá dưới à, cậu còn ổn không đấy?" Chúc Hồng đứng bên cạnh hỏi.

Anh ta làm giống như Trì Dư nghĩ, ngay khi Vương Hạc ngã xuống thì anh ta đã dừng động tác, nhưng cũng không vội vàng đi đến đỡ người. Anh ta quan sát Vương Hạc với vẻ hứng thú, không biết trong đầu đang nghĩ gì.

Vương Hạc: "Tôi không ổn thì chẳng lẽ anh ổn à?"

"Đừng có giọng điệu gay gắt thế chứ," Chúc Hồng nói một cách vui vẻ: "Dù sao chúng ta cũng là bạn học với nhau, huống hồ gì cậu còn bị thương vì tôi, tôi quan tâm một chút cũng là lẽ thường tình mà. Nếu không người khác nhìn vào còn tưởng chúng ta có mâu thuẫn gì đó."

Vương Hạc: "Ai là bạn học với anh? Người lớn tuổi như anh ở cấp ba cũng nên có chút liêm sỉ đi. Chó ngoan không chặn đường, đừng cản trở tôi đến phòng y tế."

Nói xong, cậu ta đẩy Chúc Hồng ra và định đứng dậy rời khỏi sân tập một mình.

Chúc Hồng giữ cậu ta lại, "Bạn nhỏ cứ phản nghịch thế này là dễ bị đưa đi cắt đấy."

"Ai là bạn nhỏ? Bỏ cái tay dơ bẩn của anh ra! Anh... "

Vương Hạc bỗng nhiên im bặt, bởi vì Chúc Hồng không quan tâm đến ý muốn của cậu ta, cứ thế mạnh mẽ đặt cậu ta lên lưng mình!!!

"Chúc Hồng anh điên rồi hả?" Cậu ta tức giận nói: "Không muốn chết thì mau thả ông xuống!"

Chúc Hồng hoàn toàn không để tâm đến lời đe dọa của cậu ta, thay vào đó lại nói với giọng đùa cợt: "Tính tình em khoá dưới vẫn kém như cũ nhỉ, nề hà anh khoá trên đây rất thấu tình đạt lý, thật sự không thể đứng nhìn em khoá dưới một mình lẻ loi trên sân tập được."

"Tôi muốn ở đây thì liên quan gì đến anh?"

Cậu ta trợn mắt định nhảy xuống, Chúc Hồng cười đe dọa, "Em khoá dưới à, nếu cậu không nghe lời, tôi sẽ kể chuyện trong nhà vệ sinh ở ngay đây đấy."

"Đồ chó chết."