Chương 1: Tỉnh dậy

Edit: Chóe

-----------------------------

"Đã gọi được chưa?”

“Còn chưa được đây, lúc này tất cả mọi người đều tranh cướp nhau kiểm tra thành tích, cho nên mới không gọi được đó.”

“Không biết điểm của tiểu sư muội có đủ để vào đại học Nam Thành hay không.”

“Điểm của A Thập khẳng định không có vấn đề gì! Đáng lẽ đạo quán của chúng ta nên sớm mua máy tính, trực tiếp lên mạng kiểm tra thành tích, rất thuận tiện.”

Tô Thập mặc chiếc áo choàng trắng thuần, hai tay nâng má, nhìn sư huynh sư tỷ bên kia nháo nhác gọi vào số điện thoại kiểm tra điểm thi đại học.

Xem bọn họ kìa, so với cô còn khẩn trương hơn. Vốn dĩ cô không có chút khẩn trương nào, cũng bị ảnh hưởng đến khẩn trương theo.

“Sư tỷ, nếu như lần này muội không phát huy tốt…” Tô Thập nhịn không được vươn tay gãi đầu, “Muội có thể tiếp tục theo mọi người học đạo pháp hay không?”

Đọc sách quá mệt mỏi! Ba năm nay cô cơ hồ mỗi ngày đều sau 12 giờ mới đi ngủ, buổi sáng thức dậy còn sớm hơn gà.

Nếu không thi đỗ lần này cô sẽ phải học lại một năm, tưởng tượng đến đó thôi đã thấy cuộc đời này toàn ác mộng, nhịn không được bi phẫn.

Các sư huynh sư tỷ đang thảo luận sôi nổi tức khắc thân mình cứng đờ. Nhị sư tỷ vội đi đến trước mặt Tô Thập, khuôn mặt lãnh diễm lộ ra nụ cười dịu dàng, giống như dương quang xuyên qua tầng mây đen thật dày, nhị sư tỷ vuốt tóc Tô Thập, ánh mắt ôn nhu, “Không thể nha.”

Giọng nói thập phần tàn khốc, thập phần kiên định, hoàn toàn không cho Tô Thập lựa chọn thứ hai.

“Nếu thi không đậu, muội chỉ có thể học lại năm nữa. Yên tâm đi, kinh phí muội không cần lo lắng, sư tỷ vừa mới giúp Trương tổng làm pháp sự, tiền thù lao đủ cho muội đóng học phí.”

Đại sư huynh một bên tiếp tục gọi điện thoại, một bên nói: “Ta ở đây cũng không thiếu tiền, nếu muội thi đại học thất bại, đến lúc đó ta sẽ trả giá cao giúp muội mời một lão sư kim bài đến bổ túc.”

“Đệ học nghệ không tinh, không kiếm được nhiều như sư huynh sư tỷ, nhưng tiền mua sách phụ đạo cho tiểu sư tỷ, ta còn có đủ.” Người nói lời này chính là tiểu sư đệ của Tô Thập, hắn vẻ mặt nghiêm túc xoa đầu Tô Thập, “Đệ đã tính cả rồi! Cho dù phải đập nồi bán sắt cũng phải giúp tỷ học đại học, giúp tỷ trở thành sinh viên ưu tú như tỷ hằng mơ ước.”

Tô Thập bị sư huynh sư tỷ sư đệ tình thân mến thân vây quanh, cảm động rớt nước mắt, nhưng đồng tử lại đỡ đẫn như sắp chết.

Ô ô ô, bọn họ không thể bớt chiều cô một chút, đáp cho cô một con cá mặn sao!

“A, rốt cuộc cũng gọi được! Để ta tra thành tích…”

Đại sư huynh bắt đầu đọc thông tin của Tô Thập, ba người bên cạnh nín thở ngưng thần, mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm ốp lưng điện thoại, thấy vậy đáy lòng Tô Thập nhàn nhạt toát ra sự sợ hãi.

Nửa phút dài đằng đẵng qua đi, đại sư huynh mặt vô biểu tình buông điện thoại xuống, nhẹ nhàng thở dài. Tiếng thở dài chững lại trong lòng Tô Thập, làm thâm tâm cô không khỏi lộp bộp một tiếng.

“A Thập, lần này muội chỉ thi được 432 điểm, chỉ sợ lại phải học lại năm nữa.”

A Thập đầu trống rỗng.

Học lại?

Không, cô cự tuyệt!

Không đúng, đây không phải sự thật, cô rõ ràng thi đậu đại học Nam Thành, rõ ràng phát huy rất tốt, còn thi được 648 điểm! Trừ bỏ đại học Tiền Tam, các trường còn lại cô chọn đều trúng tuyển. Thậm chí cả thư thông báo nhập học cũng đã lấy vào tay, chính sư đệ đưa cô đi lấy.

Tô Thập chợt ý thức được điểm không thích hợp, rốt cuộc cũng phát hiện mình đang nằm mơ.

Cảnh trong mơ nát bét như vậy, còn có ánh sáng ảo diệu lấp lóe, mà Tô Thập cuối cùng cũng thức dậy từ giấc ngủ dài, nói đúng ra, là bị dọa cho tỉnh.

Cô vỗ vỗ ngực chính mình, vẻ mặt vẫn còn sợ hãi.

Thật đáng sợ! Thật đáng sợ!!! Cô cư nhiên mơ thấy mình thi đại học thất bại, còn phải học lại thêm một năm. Rõ ràng thư nhập học trường Nam Thành đã vào tay cô rồi!

Hửm? Đây là chỗ nào?

Tô Thập ngẩng đầu nhìn chung quanh, tất cả là một màn tăm tối, cô thử đem bàn tay thăm dò, nhìn không thấy gì cả… đen thui. Cô không biết mình nằm ở đâu, chỉ cảm thấy dưới lưng mềm mại, xúc cảm như của tấm thảm lông cừu vậy.

A, Cô nghĩ ra rồi.

Khi đó cô vừa lấy được thư nhập học, sư huynh sư tỷ đều rất vui vẻ, ai cũng muốn đưa cô xuống núi, dẫn cô đi mua đồ dùng sinh hoạt, sư tỷ còn tính toán đưa máy chơi game cho cô, thứ mà cô luôn tâm tâm niệm niệm.

Bỗng nhiên trời đất rung chuyển, dưới chân bọn họ nứt ra khe hở thật lớn, đất đá lập tức đua nhau rơi xuống.

Mà ký ức cuối cùng của cô là, cô nhất quán mạnh mẽ, đem các sư huynh sư tỷ ném lên trên khe hở.

Ừm, cô cần phải nhanh chóng đi lên, bằng không bọn họ sẽ lo lắng cho cô!

Tô Thập như cá chép lộn mình, trong mộng hấp hối vùng dậy, phịch một tiếng, đầu đυ.ng vào đồ vật gì đó rất cứng rắn, đau đến hốc mắt cũng đỏ lên, đôi tay che lại cái trán của chính mình, hình như đã nổi lên cái u.

Chợt có thanh âm nói chuyện từ phía trên truyền xuống.

“Lão đại, anh có nghe thấy tiếng gì hay không?”

“Là tiếng cục đá rơi xuống thôi, chúng ta đã nghỉ ngơi không sai biệt lắm, nên tiếp tục đào mộ. Ta nghe nói núi Hằng Sơn trước kia là sư môn của Ngọc Phù chân nhân đó, cũng chính là tiên sơn trong truyền thuyết!

"Lang thang trên núi nửa ngày cũng chỉ tìm được một cái phần mộ, khẳng định là phần mộ của trưởng bối nào đó, nói không chừng ở bên trong còn có pháp bảo Linh Khí trân quý, đào nhanh lên! Sau lần này, nửa đời sau của chúng ta không phải lo lắng gì nữa!”

“Đúng vậy, anh xem quan tài lớn như vậy, to hơn gấp ba lần quan tài bình thường, nhét thêm vài người cũng không thành vấn đề. Thế nên bên trong khẳng định có rất nhiều đồ vật có giá trị, chúng ta lần này nhất định sẽ phát tài!”

Tô Thập có chút mờ mịt, Ngọc Phù chân nhân là ai? Núi Hằng Sơn rõ ràng chỉ có đạo quán của bọn họ ở, từ khi nào có thêm tông môn?

Tuy rằng nghe không hiểu, nhưng nhờ đoạn đối thoại này, Tô Thập đối với tình cảnh hiện tại của mình có chút suy đoán… Lẽ nào sư huynh cho rằng cô đã chết, cho nên đem cô chôn trong quan tài? Hai người kia chẳng lẽ là bọn trộm mộ?

Đầu óc vốn dĩ ngưng trệ vì ngủ quá lâu bắt đầu chậm rãi xoay chuyển, Tô Thập ngừng thở, dựng lỗ tai nghiêm túc nghe tiếng nói chuyện, thanh âm thủ thỉ đứt quãng, nhưng cô ít nhiều có thể suy đoán ra ở bên ngoài có hai người.

Nhưng một thiếu nữ nhỏ yếu như cô có thể đánh thắng được hai người kia sao?

Hẳn là có thể nhỉ? Từ nhỏ sức lực của cô đã rất lớn, luận về đánh đấm trong sư môn cô vô địch, cho dù đối thủ có hai tay cầm đao kiếm cô cũng không nề hà.

“Ai nha, cái quan tài này cũng nặng quá đi, dùng hết sức mà nó vẫn nằm im bất động! Bên trong rốt cuộc có bao nhiêu đồ vật đây?”

“Nói không chừng là do tổ tông nằm bên trong khung xương quá to, sinh thời khẳng định là một tên mập mạp khổng lồ. Nếu không chúng ta mở nắp quan tài ra trước đi?”

Tô Thập vừa mới thanh tỉnh chưa được bao lâu, khi nghe được bốn chữ "mập mạp khổng lồ" dây thần kinh lý trí trực tiếp bị chặt đứt.

Cô phẫn nộ, tay nắm thành quyền, hướng nắp quan tài đấm một đấm, rõ ràng là quan tài cứng đến bất khả xâm phạm lại bị cô đấm nát, hóa thành từng mảnh nhỏ, vụn gỗ rơi hết lên người. Tô Thập ngẩng đầu, ánh mắt phẫn nộ trừng trừng liếc xung quanh.

Hai tên trộm mộ đang hự hự cậy nắp quan tài, bị biến cố bất thình lình làm cho sợ ngây người.

Giây tiếp theo, tiếng kêu thảm thiết vang lên.

“Xác chết vùng dậy!”

“Quỷ a!”

Hai người sợ tới mức mắt nhắm tịt, lăn đùng ra hôn mê bất tỉnh.

Sau khi đem hai tên trộm mộ dọa cho ngất xỉu, Tô Thập mặt đen xì đem vụn gỗ trên tóc phủi xuống. Những vụn gỗ đó thiếu chút nữa làm cô ho sặc sụa.

Cô từ trong quan tài đứng lên, nhìn khung cảnh vừa xa lạ vừa quen thuộc xung quanh. Nói quen thuộc là do cảnh tượng ở Cửu Hằng Sơn không có gì thay đổi. Xa xa cây lê già vẫn đứng đó, dáng vẻ xiêu xiêu vẹo vẹo, giống hệt như trong trí nhớ của cô. Trên cây treo đầy quả, lúc trước cô thích nhất là trèo lên cây hái chúng. Cây lê bên giếng cổ cũng vẫn như cũ, nước ở chiếc giếng đó đặc biệt ngọt lành, khi hè đến cô rất thích đem dưa hấu ngâm vào bên trong, man mát lành lạnh giải nhiệt rất tốt.

Cách đó không xa là con sông chậm rãi xuôi dòng, bên bờ là một hàng liễu, cơn gió vô tình thổi qua làm cành liễu đung đưa, có vài phần ý vị giống như trong thơ văn đã miêu tả.

Nhưng vị trí vốn dĩ có một tòa đạo quan, giờ đây lại là một mảnh phế tích đổ nát.

Trên phế tích có một tấm bia đá nhưng chỉ lộ ra phần đầu. Tô Thập lướt qua hai tên trộm mộ đang hôn mê, đi đến cạnh tấm bia, dọn sạch đám đất đá lộm nhộm, đem tấm bia kia từ trong đất rút ra.

Mặt trên có khắc ba chữ... Cửu Hằng Sơn, là cái tên sư môn của cô.

Năm cô bảy tuổi, bởi vì nghịch ngợm trèo lên mái nhà, không may đạp rơi biển hiệu xuống dưới, vỡ thành hai mảnh. Chờ sau khi sư huynh xuống núi kiếm tiền về, số tiền đầu tiên phải chi chính là mời thợ đến làm một tấm bia đá, khắc tên đạo quan bọn họ lên trên.

Trước tiên cô dùng dây thừng đem hai tên trộm mộ trói chặt.

Tô Thập sức lực lớn, đem tấm bia đá có trọng lượng trăm cân bế lên, đối với cô mà nói chỉ như vỗ muỗi. Cô thậm chí còn bê bia đá ra con sông cách đó không xa rửa sạch sẽ, rồi quay lại bày biện mộ bia của mình.

Không sai, thời điểm Tô Thập bò ra khỏi quan tài, thứ đầu tiên thấy được là mộ bia của cô.

Trên mộ bia có khắc bốn chữ to… Tô Thập Chi Mộ.

Bên cạnh còn có một hàng chữ: Tiểu sư muội đáng yêu nhất.

Chỗ ký tên lập bia có tên sư huynh, sư tỷ cùng với tiểu sư đệ, thời gian lập bia là 18/8. Ngày phát sinh sự tình ngoài ý muốn đó là ngày 11/8.

Chữ viết trên đó nhìn cái là biết của tiểu sư đệ. Thế hệ này đạo quán bọn họ nhận bốn đệ tử, trong đó tiểu sư đệ chữ đẹp nhất, trước kia khi trình độ thuật pháp của mọi người còn yếu kém, lúc nghèo đói đều quay ra áp bức tiểu sư đệ, nhờ hắn viết chữ bán lấy tiền.

Vẫn có thể lập mộ bia cho cô, hẳn là bọn họ vẫn bình an không có việc gì.

Nhưng tại sao sau khi đạo quán thành đống đổ nát, bọn họ liền xuống núi? Cũng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, mà bọn họ không đem đạo quan tu sửa lại một lần nữa… Ai~ Việc hiện tại cô cần phải làm là xuống núi đi tìm sư huynh sư tỷ cái đã!

Cô một lần nữa vực dậy tinh thần, đang chuẩn bị hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang xuống núi, chợt nhớ tới một sự kiện.

Từ từ, trên người cô hình như không có tiền? Từ nhỏ đến lớn ăn cơm mềm của sư huynh sư tỷ đã quen, Tô Thập chưa từng phiền não vì vấn đề tiền nong, nghĩ muốn cái gì, sư tỷ đều sẽ mua cho cô.

Tô Thập nhìn phần mộ của chính mình, ánh mắt trở nên mơ hồ.

Cô động vào vật bồi táng của mình sẽ không phạm pháp chứ? Đồ đều là do sư huynh sư tỷ hạ táng theo cô, cũng đồng nghĩa là cho cô, nó thuộc về tài sản cá nhân hợp pháp của cô, cô hoàn toàn có quyền tự do chi phối!

Quyết không thể để mấy thứ kia lưu lại, tiện nghi hai tên trộm mộ đáng giận này.

Không biết sư huynh sư tỷ chuẩn bị vật gì bồi táng cô đây? Trong đầu Tô Thập bắt đầu hiện ra rất nhiều bảo bối trân quý... đá quý, thủy tinh, pháp khí… Tùy tiện chọn thì đồ gì cũng tốt! Chỉ cần bán một thứ, cô liền có tiền tiêu!

Khẳng định là có châu báu, cô từ nhỏ đã thích những đồ vật sáng lấp lánh. Trước kia vào mỗi năm sinh nhật, sư tỷ đều sẽ dùng thù lao mà tỷ ấy đi làm pháp sự mua cho cô đá quý, thủy tinh...

Trong đầu Tô Thập rất tự giác hiện ra hình ảnh quan tài đầy ắp châu báu, mặt lộ biểu tình mộng ảo.

Sư huynh sư tỷ đối với cô thật tốt, cô thật cảm động!

Lấy lại tinh thần Tô Thập gấp không chờ nổi mà đi đến trước quan tài, đem tấm thảm mềm mại trong quan tài xốc lên, chỉ thấy phía dưới có ba cái rương thật dài, xếp chỉnh chỉnh tề tề kề cạnh nhau.

Cô có chút hưng phấn mở ra cái rương thứ nhất, ánh mắt niềm nở khi nhìn đến đồ vật trong rương chợt đọng lại, biểu tình chỉ còn khϊếp sợ cùng không thể nào tin tưởng.

《 5 năm khoa cử, 3 năm thi thử 》, 《 hoàng cương binh pháp 》, 《 Khóa học của Vương Hậu Hùng, xóa bỏ triệt để mất gốc 》…

Nào là khóa học bổ trợ, giáo trình,... tất cả đều dựa theo môn học mà bày biện.

Tô Thập chưa từ bỏ ý định, tiếp tục mở cái rương thứ hai.

Trong rương thứ hai chồng chất bài thi, từ lớp 10 đến lớp 12, dựa theo thời gian thi mà bày biện đặc biệt chỉnh tề. Có thể thấy từng tập bài thi lấy đi của cô bao nhiêu tâm huyết.

Trong rương còn lại là các danh tác có trong chương trình giáo dục, tất cả đều có thể lấy làm đề thi đại học, nào là...

《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》, 《 Hồng Lâu Mộng 》...

Giờ khắc này, Tô Thập phảng phất như đã quay về thời cấp ba, thấy được chiếc rìu luôn treo trên cổ mình. Nhân sinh bi thảm không lối thoát, trừ bỏ bài tập, chính là bài thi.

Trời đất quỷ thần ơi!

Đem mấy thứ này làm vật bồi táng, bọn họ là ma quỷ sao! Làm cô cảm động muốn khóc đây!