Chương 7: Tiểu Sư Đệ(1)

Lão Trần dẫn Lâm Diệp đi hướng võ quán bên kia, vừa đi vừa nói: "Nghiêm Tẩy Ngưu tính tình cổ quái, ngươi không nên chọc hắn tức giận."

Lâm Diệp vừa đi vừa thờ ơ hỏi: "Có bao nhiêu cổ quái?"

Lão Trần nói: "Ta nghe nói, hắn kết giao với nhiều quái nhân, có què, cũng có mù, hơn nữa hắn còn nghiện rượu, lại tham tiền."

Lâm Diệp có chút không hiểu, hắn hỏi: "Đã như vậy, vì sao con trai ngươi cũng đi võ quán của Nghiêm sư phụ luyện công?"

Lão Trần nói: "Nghe nói Nghiêm Tẩy Ngưu và tổng bộ Vân Châu thành của chúng ta có chút quan hệ, cho nên trong nha môn có nhiều chiếu cố, đến chỗ hắn tập võ, cũng bớt phiền toái một chút."

Hắn nhìn bốn phía một chút, sau đó hạ giọng nói: "Có hai nhà võ quán bị lưu manh tới cửa đòi tiền, sư phụ võ quán kia nói là luyện một thân bản lĩnh, còn không phải bị lưu manh kia đánh ngã, bị đánh, thảm rồi, còn phải lấy bạc đưa cho người ta."

Lâm Diệp lúc này mới hiểu lòng tốt của lão Trần, là cảm thấy đi đến võ quán của Ngiêm Tẩy Ngưu, tối thiểu không bị lưu manh bắt nạt.

Lúc bình minh, bọn họ đến cửa võ quán, tiếng mở của vang lên, hai thiếu niên tuổi xấp xỉ Lâm Diệp vừa vặn mở cửa viện.

Một thiếu niên trong đó thoạt nhìn có chút lạnh lùng, vừa nhìn thấy lão Trần, ánh mắt rõ ràng thay đổi, vui vẻ chợt lóe rồi biến mất.

Nhưng là rất nhanh, sắc mặt của thiếu niên dần trở lên khó coi, dùng ánh mắt chán ghét nhìn lão Trần

Lão Trần phản ứng cũng rất lớn, há miệng không dám nói chuyện, chần chờ một lát rồi xoay người bước nhanh đi.

Lâm Diệp đại khái đoán được thiếu niên này là ai, trong lòng có chút cảm khái, giữa cha và con, gặp mặt lại phản ứng như như vậy.

Một thiếu niên khác thoạt nhìn mập mạp, da mặt trắng như đánh phấn, làm cho người ta vừa nhìn liền muốn bóp một cái.

"Ngươi là ai?"

Tiểu mập mạp kia hỏi một câu.

Lâm Diệp ôm quyền nói: "Ta tên là Lâm Diệp, đến để bái sư."

Tiểu mập mạp nghe được câu này mắt lập tức mở to, thanh âm rất thấp mà dồn dập nói một câu: "Bái cái rắm, đi nhanh lên."

Sau đó chỉ nghe rầm một tiếng, cửa bị đóng lại, thiếu chút nữa đập vào mũi Lâm Diệp.

Lâm Diệp sửng sốt, sau đó chợt nghe được trong sân có người nói chuyện, hình như là đang hỏi ngoài cửa là ai, tiểu mập mạp kia nói không biết heo nhà ai chạy tới đòi nước uống."



Lâm Diệp còn chưa đi, cửa lại mở ra, một người đàn ông trung niên có chút cường tráng xuất hiện ở trước mặt Lâm Diệp.

Người này đại khái khoảng bốn mươi tuổi, trên trán có một vết sẹo rất sâu, trên cổ cũng có một vết, nhìn rất đáng sợ"

Người này mang lại cho ngươi khác ấn tượng đầu tiên khi nhìn thấy là mắt rộng mày to mặt chữ quốc, còn nếu chỉ liếc thoáng qua lại có cảm giác không giống người tốt.

"ngươi đến đây làm gì vậy?"

Người đàn ông hỏi một câu.

Lâm Diệp ôm quyền nói: "Nghe nói Nghiêm sư phụ võ nghệ cao cường, lại có danh hiệp nghĩa, cho nên ta đến bái sư..."

Lời còn chưa nói xong, người đàn ông trung niên kia trực tiếp nắm cánh tay Lâm Diệp kéo người vào trong cửa, Lâm Diệp ở trong nháy mắt có cảm giác người bay lên.

Người này bước nhanh như bay, lôi kéo Lâm Diệp chạy vào trong sân, trong ánh mắt đồng tình của hơn hai mươi tên đệ tử, Lâm Diệp bị kéo vào phòng chính.

"Ta chính là Nghiêm Tẩy Ngưu."

Trung niên mở ngăn kéo, lấy ra một cái ấn dấu tay, kéo tay Lâm Diệp đặt vào, sau đó ấn tay Lâm DIệp lên giấy.

"Học ít nhất ba năm mới có thể xuất sư, xuất sư không cho phép tại bên cạnh mở võ quán,sau khi xuất sư khoản tiền đầu tiên kiếm được phải cho sư phụ, cũng chính là ta."

Nghiêm Tẩy Ngưu đem tất cả thu hồi trong ngăn kéo, hướng về Lâm Diệp đưa tay: "Ba năm học phí tổng cộng ba mươi lượng, có thể nửa năm trả một năm trả cũng có thể một lần trả hết, trả tiền đi."

Lâm Diệp hỏi: "Chỉ như vậy là xong rồi?"

Nghiêm Tẩy Ngưu nói: "Khế ước đã viết xong, ngươi đổi ý cũng không được, có thể không học liền rời đi, nhưng học phí phải trả."

Lâm Diệp nói: "Vừa rồi chỉ là một tờ giấy trắng."

Nghiêm Tẩy Ngưu: "Lát nữa ta sẽ viết."

Lâm Diệp lấy túi tiền từ trong ngực ra, còn chưa kịp đếm, Nghiêm Tẩy Ngưu một tay đem túi tiền giật qua, đặt trên bàn kêu lên một tiếng vang dội.

Lâm Diệp trong lòng thầm nghĩ, lúc ta đoạt của những tên lưu manh, còn không nhanh bằng ngươi, nhưng hắn muốn biểu hiện vụng về, cho nên liền cố ý làm bộ tay chậm một chút.

Người này tỉ mỉ đem tiền đếm ra ba mươi lượng, sau đó nhìn một chút còn dư lại đại khái mười mấy lượng bạc, vì thế đứng thẳng thân thể đối mặt Lâm Diệp nói: "Ba mươi lượng không bao hàm dừng chân, ngươi muốn ở chỗ này sao?"

Lâm Diệp đoạt lại bạc: "Không cần."



Nghiêm Tẩy Ngưu ánh mắt sáng lên, trên mặt biểu tình là, mẹ nó còn có người có thể đoạt lại tiền từ trong tay ta.

Nhưng hắn cũng không dây dưa nhiều, lôi kéo Lâm Diệp đi ra ngoài cửa, hướng người trong sân hô một tiếng: "nghe hết chưa, đây là tiểu sư đệ của các ngươi, sau này đều chiếu cố một ít."

Sau khi nói xong đá một cước vào mông Lâm Diệp: "Đi luyện công đi."

Sau đó hắn quay người trở về trong phòng, đóng cửa lại, lại sau đó chợt nghe được trong phòng lần nữa truyền đến thanh âm đếm tiền.

Tiểu mập mạp khi nãy đóng cửa để Lâm Diệp ở ngoài đi đến, lắc đầu thở dài:" vẫn không thể cứu được ngươi...ta đã đóng cửa, sao ngươi còn chưa đi."

Lâm Diệp nhìn nhìn tiểu mập mạp này, rất tùy ý trả lời một câu: "Cám ơn."

Tiểu mập mạp tính tình nhiệt tình, cười nói: "Coi như là duyên phận của chúng ta, từ hôm nay trở đi chúng ta chính là sư huynh đệ."

Lâm Diệp lại tính tình ngược lại, vẫn tùy ý gọi một tiếng: "Sư huynh."

Tiểu mập mạp ôm quyền đáp lễ: "Ta là Mạc Ngô Đồng, đứng hàng thứ mười bảy trong võ quán, ngươi có thể gọi ta là Mạc sư huynh."

Hắn chỉ chỉ thiếu niên cách đó không xa tuy tuổi không lớn, nhưng đã có ba phần khí chất lãnh ngạo: "Hắn tên là Trần Vi Vi, đứng hàng thứ mười tám, là Trần sư huynh của ngươi."

Lúc này một cái bảy tám tuổi hài tử chạy tới, tay trái cầm nửa cái bánh bao, tay phải cầm nửa cái đùi gà, cười ha hả đối với Lâm Diệp nói: "Ta gọi Ninh Thụ, đứng hàng hai mươi ba, ngươi về sau gọi ta Ninh sư huynh."

Lâm Diệp cảm thấy có chút không thể tiếp thu, chính mình còn phải gọi một thằng nhóc tuổi còn không bằng một nửa của hắn là sư huynh?

Nhưng hắn đến võ quán là có mục đích trọng yếu, cho nên khuyên mình nhịn trước đi.

Vì thế hỏi một câu: "Là tiểu sư huynh?"

Ninh Thụ lắc đầu, chỉ chỉ xa xa: "Hắn mới là tiểu sư huynh của ngươi, đứng hàng hai mươi bốn, ngươi hai mươi lăm."

Lâm Diệp thuận theo hắn chỉ điểm phương hướng nhìn qua, thấy cách đó không xa, trên mặt cát dùng để luyện tập, một cái ba bốn tuổi tiểu nam hài đang ngồi xổm ở kia đi tiểu.

Từ hắn tư thế ngồi xổm đi tiểu để phân tích, hắn mặc là quần yếm, Lâm Diệp mới nghĩ đến đây, liền thấy tiểu gia hỏa kia đứng lên, một con voi nhỏ cái mũi kiêu ngạo bại lộ ra, trên đó còn vương lại một ít bọt nước.

Lâm Diệp trong lòng thở dài, con mẹ nó mình nhìn cẩn thận như vậy làm gì?

Hắn lẩm bẩm một câu. Quả nhiên là nhỏ.