Chương 6: Chuyện Thứ 2(2)

Theo từng câu Lâm Diệp nói, đám lưu manh từng cái bị đánh ngã ra đất, một bên nôn mửa một bên khịch liệt ho khan.

Có hai người trong nháy mắt liền mất hết sức lực, còn lại người nào khuôn mặt cũng một hồi xanh một hồi tím.

Đáng tiếc dù đa phần đều là hắn đánh người khác nhưng rốt cuộc là bị vây công nên thỉnh thoảng cũng bị trúng chiêu, trong đó còn có hai người vì hắn không điểm trúng huyệt vị nên chưa mất đi chiến lực.

Khoảng nửa khắc sau, trận chiến dừng lại, mặt Lâm Diệp có chút xưng, bị dính hai quyền, dưới bụng cụng bị trúng một cước.

Đây mới chỉ là bảy người đi lên đánh với hắn, bởi vì bốn người Cao Cung không dám tiến lên, bọn họ bị thương, tiến lên cũng không có tác dụng gì.

Lâm Diệp cẩn thận suy tính, đối phó bảy người, chính mình đã có chút gian nan, trúng hai quyền một cước, nói rõ chính mình khả năng sẽ bị phản sát.

Vừa rồi hắn cảm thấy chỉ có bảy người đên mà có chút bực mình, nhưng giờ hắn lại đối với bản thân mình bất mãn.

Hắn chiếu cố bà bà ba năm mà nuôi ra rất nhiều thói quen, như là có yêu cầu cực cao đối với thức ăn, như là có bệnh thích sạch sẽ, như là... biết được vị trí huyệt vị.

Hắn muốn xoa bóp hoạt huyết cho bà bà, ba năm qua, hắn mỗi ngày đều tiếp xúc với những huyệt vị này.

Lâm Diệp hướng về Cao Cung ngoắc ngoắc tay, Cao Cung đều muốn khóc, lại còn phải giả bộ tươi cười đi qua, hắn vạn lần không nghĩ tới một thằng nhóc khoảng chừng mười mấy tuổi lại đánh nhau giỏi như vậy.

"Thiếu gia"

Cao Cung cúi đầu khom lưng kêu một tiếng.

Lâm Diệp hỏi: "mấy người các ngươi, khi dễ làng xóm láng giềng bao lâu rồi?"

Cao Cung vội vàng nói: "Không bao lâu, không bao lâu, không phải, chúng ta cũng không khi dễ làng xóm láng giềng, chúng ta chủ yếu là sợ bị người khác khi dễ cho nên mới tụ cùng một chỗ, chúng ta đều là người tốt..."

Lâm Diệp hỏi: "Cùng một chỗ mấy năm rồi?"

Cao Cung: "Ba năm...... Bốn năm rồi."

Lâm Diệp nói: "Đưa tay phải ra."

Cao Cung Chân khóc: "Thiếu gia, thiếu gia tha cho ta đi, chúng ta ngàn không nên vạn không nên trêu chọc ngươi, hiện tại ngươi đánh cũng đánh, mắng cũng mắng, liền tha cho ta đi."

Lâm Diệp: "Đưa tay ra."

Cao Cung khóc lóc đưa tay phải ra: "Gãy hết một ngón rồi, thiếu gia đừng bẻ nữa."

Lâm Diệp bắt lấy tay phải Cao Cung, lại bẻ gãy ba cái, chỉ để lại ngón cái không bẻ.



Cao Cung đau đớn gào khóc kêu to, muốn giãy thoát, nhưng lực tay cuả thiếu niên kia cực lớn, nắm chặt cổ tay hắn, hắn cố hết sức cũng rút không ra.

Lâm Diệp nói: "Ngươi tai họa hàng xóm bốn năm, ta bẻ ngươi bốn ngón tay xem như trừng phạt, về sau tái phạm, ta lại cho ngươi làm một tên què tay."

Cao Cung chảy nước mắt gật đầu: "thiếu gia, ta biết ta sai, sau này ta không dám khi dễ người nữa."

Lâm Diệp hỏi: "ngươi cảm thấy ta làm thế nào?"

Cao Cung lập tức nói: "Tốt, rất tốt."

Lâm Diệp: "Duỗi thẳng ngón tay phải, lại nói một lần nữa."

Vì thế lão đại lưu manh trên mấy con phố này giơ ngón tay cái duy nhất có thể duỗi thẳng lên nói: "Tốt, rất tốt."

Nhưng tư thế này cũng không đẹp mắt, ngẫm lại đi, bốn ngón tay rủ xuống, liền ngón tay cái dựng lên, có thể xưng là bán tay bất toại.

Đi trị thương.

Lâm Diệp lại tịch thu túi tiền của đám lưu manh, gom cùng một chỗ, sau đó lấy đi một nửa.

Đem một nửa còn lại treo lên ngón tay cái của Cao Cung: "Tiền mang đi trị thương, giữa trưa ngày mốt, ta ở chỗ này chờ các ngươi, dẫn các ngươi đi ăn cơm."

Thiếu gia.

Cao Cung khóc nức nở hỏi: "Có thể không đến sao?"

Lâm Diệp vừa đi vừa nói: "Ta vừa mới nói qua, không nghe lời liền cho các ngươi què tay, ta hiện tại liền nói rõ cho ngươi, ngón tay không đủ ngón chân bù."

Hắn không phải vô duyên vô cớ đánh nhau với đám lưu manh này, trước khi hắn làm đại sự kia, hắn cần biết rất nhiều chuyện.

Mặt với bụng vẫn còn hơi đau, Lâm Diệp coi đây là cái giá để biết được cực hạn của chính mình.

Một người đánh ba bốn tên lưu manh như vậy, nhẹ nhàng thoải mái, không có việc gì, nhưng đánh sáu bảy tên thì không được, sẽ bị thương.

Lâm Diệp nghĩ, những người đó, mỗi một cái đều là từ bên trong núi thây biển máu gϊếŧ ra, dựa theo thấp nhất tiêu chuẩn, mỗi một cái đều có thể nhẹ nhàng đánh ngã mười cái Cao Cung.

Hơn nữa những người đó thiện dụng chính là thuật gϊếŧ người, tinh chuẩn mà hữu hiệu.

Mà bản lĩnh của hắn, là ở dưới tình huống bà bà không biết vụиɠ ŧяộʍ luyện, chiêu thức cũng là hắn tự mò mẫm, cùng những người kia căn bản không cùng một cấp."

Lúc hắn ở huyện Vô Vi, đừng nói đánh nhau, cãi nhau với người khác cũng không được, bởi vì bà bà không thích.



Lâm Diệp dùng phương thức thực chiến thử ra mình còn không được, kém xa lắm.

Lâm Diệp lẩm bẩm một tiếng, tiếp tục cất bước về phía trước.

Ta cần một sư phụ.

Trở lại tiểu viện, lão Trần đã thu dọn gần xong, đem chăn mền của mình chuyển chuyển sang phòng phụ, phong chính đã dọn dẹo cho Lâm Diệp.

Thấy Lâm Diệp vào cửa, trên mặt xanh tím, lão Trần hoảng sợ: "ngươi bị sao vậy?"

Lâm Diệp lắc đầu: "Không sao, đυ.ng cây thôi."

Lão Trần nhìn kỹ một chút, mặt bên trái Lâm Diệp xanh tím một khối, bên phải cũng xanh tím một khối, đây là đυ.ng cây?

Hắn nhịn không được tò mò hỏi: "Sao lại đυ.ng hai lần?"

Lâm Diệp nói: "Lần đầu thua, không phục."

Lão Trần: "......"

Hắn hỏi: "Vậy xem ra lần thứ hai cũng thua, vậy nếu là không phục, vì sao chỉ đυ.ng hai lần?"

Lâm Diệp: "Người thức thời mới là tuấn kiệt...... Huống hồ, dù sao cũng là mặt ta động trước."

Lão Trần: "......"

Lâm Diệp cầm một cái mã trát ngồi xuống, đối lão Trần nói: "đại thúc,hiện tại ta muốn hỏi chuyện thứ hai, ngươi biết ở thành Vân Châu, có võ quán nào do lão binh mở không, tốt nhất là lão binh từng ra chiến trường."

Lão Trần theo bản năng hỏi một câu: "Ngươi muốn đi luyện võ sao? Ngươi muốn làm gì?"

Lâm Diệp chỉ chỉ mặt mình nghiêm túc nói: "Vẫn không phục."

Lão Trần nuốt nước bọt, thầm nghĩ tên này không phải là một tên ngốc...... Hơn nữa còn là kẻ ngốc trong chiến đấu ngu ngốc.

Có người nói kẻ ngốc mỗi cái thôn đều có, nhưng là chiến đấu ngốc năm trăm cái thôn mới ra một cái, chính mình đây là gặp gỡ.

Lâm Diệp hỏi: "Đại thúc, ngươi rốt cuộc có biết hay không?"

Lão Trần nghĩ nghĩ, gật đầu: "Ta thật biết một cái mở võ quán, hơn nữa thật đúng là cái ra chiến trường gϊếŧ người lão binh."

Lâm Diệp nở nụ cười.