Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 10: Gặp lại

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tần Xuyên chạy chậm trở lại phòng bệnh, nhưng lại thấy Diệp Tiểu Nhu ngồi ở ghế bên ngoài, ngẩn người.

- Tiểu Nhu ngoan, có kết quả kiểm tra rồi sao?

Tần Xuyên cũng đại khái đoán ra được kết quả.

Diệp Tiểu Nhu nghe được giọng hắn, vội vàng lau mặt và khóe mắt, đứng dậy miễn cưỡng mỉm cười.

- Có rồi, tình hình không tốt lắm.

Cô bé nói thật.

- Vấn đề gì?

Diệp Tiểu Nhu cắn bờ môi đỏ mọng, dùng dũng khí rất lớn mới nhổ ra được mấy chữ:

- Ung thư gan.

Tần Xuyên có thể nghe ra, cô bé đang cố gắng khống chế giọng mình, thân hình run run, sự đau thương của cô khiến người khác phải đau lòng.

Nhưng Diệp Tiểu Nhu cũng không khóc, mà kiên cường đối diện sự thực này.

Nhìn nụ cười đắng chát trên mặt cô bé, Tần Xuyên chưa bao giờ muốn ôm lấy cô như lúc này.

Nghĩ vậy, Tần Xuyên tự nhiên ra tay, mở hai tay ra, ôm cô bé vào trong ngực.

Diệp Tiểu Nhu giật mình đứng yên tại chỗ, cảm thấy mình nằm trong một l*иg ngực ấm áp, hơi thở đàn ông bao phủ, tạo cho cô cảm giác an toàn như có một ngọn núi lớn che chở vậy.

Khi trước còn nhịn được nước mắt, nhưng giờ lại tùy thời có thể rơi xuống.

- Đừng lo lắng, chú Đông Cường không có việc gì đâu. Chúng ta cùng nhau cố gắng, nhất định có thể gắng gượng qua được.

Tần Xuyên cũng không trêu chọc cô bé như mọi khi, mà dùng giọng điệu thành khẩn, đầy kiên định nói ra những lời này.

- Vâng, cảm ơn anh, anh Tần Xuyên!

Sắc mặt Diệp Tiểu Nhu hồng hào, tuy rằng Tần Xuyên thường xuyên ôm cô một chút, nhưng cái ôm tràn ngập tình cảm, không nói lên lời như này thì lại là lần đầu tiên.

Đột nhiên có một tiếng ho khan thanh thúy vang lên phá vỡ khoảnh khắc ấm áp này.

- Khụ khụ, người nhà của bệnh nhân, hai người có thể dừng lại một chút không?

Một bác sĩ nữ trẻ tuổi mặc áo blouse trắng uyển chuyển đi tới, trên tay cầm một chút giấy tờ.

Diệp Tiểu Nhu như thỏ con bị dọa, cuống quít rời khỏi l*иg ngực của Tần Xuyên, vội vàng chỉnh trang lại tóc tai, khuôn mặt đỏ bừng nhìn bách sĩ nữ.

Mà Tần Xuyên lại rất bình tĩnh, nhưng khi nhìn thấy bác sĩ nữ thì không khỏi sửng sốt.

Dĩ nhiên là cô ta?

Nữ bác sĩ này cũng nhận ra Tần Xuyên, hai mắt mở lớn, sáng ngời, giật mình nói:

- Sao lại là anh?

Bác sĩ vóc dáng cao gầy, khí chất cao nhã này chính là mỹ nữ chân dài bị đoạt taxi khi họ đưa Diệp Đông Cường tới bệnh viện.

Chỉ có điều mỹ nữ đã đổi sang áo Blouse trắng, lộ ra vẻ ưu nhã mê người, vài phần tri thức, vô cùng xinh đẹp.

Sau khi Tần Xuyên khôi phục tinh thần, cũng biết khi trước mình không quá lễ phép, bình tĩnh cười nói:

- Thật xin lỗi bác sĩ. Tình hình buổi trưa khẩn cấp, xin chớ hiểu lầm.

- Nếu tôi hiểu lầm thì sáng nay đã bảo cảnh sát. Về sau chớ có thô lỗ với con gái như vậy.

Bác sĩ nữ nói một câu, sau đó chủ động vươn tay với Diệp Tiểu Nhu.

- Xin chào, chính thức làm quen, tôi là Chu Phương Ngữ, là bác sĩ chữa bệnh chính cho bệnh nhân Diệp Đông Cường.

Diệp Tiểu Nhu cảm thấy ngạc nhiên, bởi thoạt nhìn thì tuổi của Chu Phương Ngữ không chênh lệch với cô bao nhiêu nhưng đã là một bác sĩ chính thức rồi.

Hơn nữa còn làm ở một bệnh viện lớn như vậy, đúng là rất giỏi.

- Bác sĩ Chu, xin chị hãy cứu lấy cha tôi, xin chị đó!

Diệp Tiểu Nhu khẩn cầu.

Chu Phương Ngữ khi nói tới bệnh nhân, lập tức lộ vẻ nghiêm túc, gật đầu nói:

- Yên tâm đi, Diệp tiểu thư, tôi nhất định sẽ cố hết sức có thể.

Mặt khác, vừa rồi tôi vừa chụp CT phần bụng của cha cô, đồng thời xây dựng hình ảnh 3D, phát hiện khối u của cha cô rất nghiêm trọng.

Chu Phương Ngữ giải thích rất nhiều tình trạng của khối u, những thuật ngữ chuyên nghiệp này Diệp Tiểu Nhu nghe không hiểu, nhưng cô lại nghe rõ mấy chữ ‘rất nghiêm trọng’.

- Vậy… vậy phải làm sao? Cha tôi phải phẫu thuật sao?

Diệp Tiểu Nhu gấp gáp.

Chu Phương Ngữ thở dài, nhíu mày nói:

- Tốt nhất nên phẫu thuật càng sớm càng tốt, hơn nữa không thể kéo dài quá hai tuần, bằng không thì… có thể không kịp nữa.

Gương mặt Diệp Tiểu Nhu trắng bệch, ánh mắt trong suốt gật đầu:

- Vậy có phải từ hôm nay cha tôi phải nằm viện không?

Chu Phương Ngữ rất hiểu lòng người, cười nói:

- Cô lo lắng tiền chữa trị sao? Yên tâm đi, tôi biết rõ tình hình kinh tế gia đình cô không quá dư dả, đã xin với chủ nhiệm miễn đi phí nằm viện cùng các loại phí kiểm tra.

Chỉ có điều… Chi phí phẫu thuật ngoại trừ phần được bảo hiểm chi trả, số còn lại đúng là không có cách nào miễn được. Đặc biệt là một số loại thuốc ngoại nhập khẩu khá đắt, còn cần mọi người suy nghĩ biện pháp.

Diệp Tiểu Nhu cảm kích cúi đầu, nói những lời từ tận đáy lòng:

- Cảm ơn chị! Bác sĩ Chu, cảm ơn chị rất nhiều!

Tần Xuyên ở một bên cũng cảm thấy khẽ kinh ngạc, chỉ riêng nằm viện đã là một chi phí không nhỏ, đối với gia đình Diệp Tiểu Nhu mà nói thì đúng là gánh nặng cực lớn.

Không ngờ bác sĩ nữ nhìn như tính tình không tốt này lại có một mặt thiện lương như vậy.

Chỉ có điều cũng đúng thôi, chẳng phải bác sĩ nên suy nghĩ cho người bệnh như vậy sao.

Sau khi Chu Phương Ngữ nói xong, còn bận những việc khác, cho nên xoay người rời đi.

Tần Xuyên có chút nghi vấn cần xác nhận, cho nên nói với Diệp Tiểu Nhu mình đi WC, lấy cớ rời khỏi một chút.

Sau đó Tần Xuyên đuổi theo Chu Phương Ngữ:

- Bác sĩ Chu, xin chờ một chút.

Chu Phương Ngữ quay lại, mỉm cười xinh đẹp:

- Sao vậy? Đột nhiên phát hiện tôi không phải cô gái xấu xa không có phẩm chất, muốn xin lỗi tôi?

Tần Xuyên nhếch miệng nói:

- Bác sĩ Chu đẹp người đẹp nết, khẳng định sớm đã tha thứ cho tôi. Tôi chỉ muốn nhìn kết quả chụp CT.

Chu Phương Ngữ sững sờ một chút, sau đó bật cười, đôi mắt phượng cong cong:

- Anh gọi là Tần Xuyên sao? Tần tiên sinh, bạn gái của anh đã rất xinh đẹp rồi, anh không cần tìm lý do lung tung như vậy để tiếp cận tôi, rất không thích hợp.

Tần Xuyên cẩn thận cân nhắc, mới hiểu được cô gái này cho rằng mình có ý tiếp cận cô ta!

Chắc là cô gái này rất sĩ diện vì vẻ đẹp của mình đây. Lúc nào có dịp phải giao lưu chút kinh nghiệm và mới đc, Tần xuyên nghĩ.

Chỉ có điều bây giờ hắn chỉ quan tâm tới bệnh tình của Diệp Đông Cường, vì vậy đành giải thích:

- Bác sĩ Chu, tôi thừa nhận cô là đại mỹ nữ, đặc biệt là đôi chân dài trắng nõn, thực sự rất đáng khen, nếu như để tôi chơi có thể chơi một năm…

Nhưng cô đã hiểu nhầm, tiểu Nhu không phải bạn gái của tôi. Hơn nữa thực sự tôi chỉ muốn xem ảnh chụp mà thôi.

Chu Phương Ngữ đỏ bừng mặt, cô cũng biết hai chân mình có bao nhiêu sức hấp dẫn với đàn ông, nhưng đây là lần đầu có người dám nói những lời này trước mặt cô!

- Khụ khụ, cách thức Tần tiên sinh khen người thật trực tiếp.

Chu Phương Ngữ trừng mắt nhìn hắn, đồng thời ho khan để che dấu sự xấu hổ, nói:

- Cho dù hai người không phải người yêu, Tần tiên sinh hiểu CT sao?

- Cho tôi xem một chút chẳng phải sẽ biết sao?

Tần Xuyên mỉm cười nói.

Chu Phương Ngữ nhíu mày nguyệt, không phải là cô xem thường Tần Xuyên, nhưng nhìn hắn như nào cũng không giống một người hiểu y học.

- Tần tiên sinh, tôi nghiêm túc trả lời anh, tôi là bác sĩ khoa ngoại đứng đắn trong bệnh viện, tôi có rất nhiều việc phải làm, không có thời gian chơi với anh.

Thấy Chu Phương Ngữ muốn đi, Tần Xuyên bất đắc dĩ, chỉ có thể mở miệng hỏi:

- Là ung thư đường mật phần trong gan sao?

Chu Phương Ngữ vừa đi được vài bước liền dừng lại, đôi mắt xinh đẹp mở lớn, quay đầu.

Cô nhớ rõ mình chưa từng nói cụ thể tên khoa học của bệnh, sao anh ta biết được?

- Xem nét mặt của cô hẳn là đúng rồi.

Tần Xuyên đi tới trước, trực tiếp đưa tay cầm túi tư liệu trên tay Chu Phương Ngữ, lấy ra ảnh chụp cùng báo cáo kiểm tra, nhìn chăm chú.

Biểu lộ của Tần Xuyên lúc này không giống với khi trước, tràn ngập sự chuyên chú và suy tư.

Chu Phương Ngữ hoài nghi đối phương có phải người phân liệt hay không, sao mỗi lúc mỗi vẻ. Khi thì hung ác, khi thì tình thâm, khi lại không biết xấu hổ, khi thì nghiêm túc như vậy.

Đã qua hồi lâu, Chu Phương Ngữ mới khôi phục tinh thần, vẻ mặt hoài nghi:

- Anh hiểu thật sao?

Tần Xuyên chỉ vào mấy vị trí trên ảnh chụp:

- Bác sĩ Chu, cô xem ở đây, khối u lớn chừng 5mm, thành mạch xung quanh dính liền, rất nghiêm trọng.

Tôi thấy bệnh tình chú Đông Cường đã ảnh hưởng tới toàn thân, chức năng lá gan rất kém, tình hình cơ thể rất tệ.

Tình hình như vậy nếu như còn mạnh mẽ phẫu thuật, sau khi cắt bỏ khối u gan còn phải cắt bỏ ống mật, lại phải xử lý tuyến dịch limpha, tốn thời gian quá dài, xác suất xuất huyết quá nhiều mà tử vong trên bàn mổ là rất lớn.

Chu Phương Ngữ mở miệng anh đào, ngơ ngác không nói lên lời. Biểu lộ này phối hợp với gương mặt tinh xảo của cô tạo thành một cảnh tượng đáng yêu vô cùng.

Người này không chỉ hiểu mà còn biết khi giải phẫu tiến hành như nào?
« Chương TrướcChương Tiếp »