Chương 2: Trời giáng dị năng
Trong phòng bệnh màu trắng tản ra mùi nước thuốc gay mũi, Quý Phong nằm trên giường bệnh, vẫn còn trong trạng thái hôn mê trạng thái.
Trên thực tế, lúc này ở trong đầu của hắn, không ngừng có thanh âm vang lên..
"Khởi động dòng điện kí©h thí©ɧsinh vật, tìm cơ hội dung hợp...."
....
"Sóng tinh thần hoạt động bình thường, liên tiếp đầu dây thần kinh hoàn tất...."
....
"Hoàn thành dung hợp với trung khu thần kinh trong đại não của kí chủ...."
....
"Trí não số 1 bắt đầu dung hợp với kí chủ...."
...
"Dung hợp hoàn tất, cơ sở dữ liệu bắt đầu khởi động.... Đinh!"
...
"Thân thể của kí chủ bắt đầu khởi động trình tự cường hóa..."
...
Không biết trải qua thời gian bao lâu, Quý Phong từ từ tỉnh lại từ trong hôn mê. Đập vào mắt hắn, là một gương mặt đầy nước mắt.
- Mẹ....
Quý Phong kêu một tiếng theo bản năng, ngay sau đó liền phản ứng, đột nhiên ngồi dậy, kinh ngạc nhìn chung quanh:
- Mẹ, đây là bệnh viện? Tại sao con lại ở chỗ này?
Ngồi ở bên cạnh giường bệnh chính là mẹ của Quý Phong - Tiêu Tố Mai.
- Phong nhi, cuối cùng con cũng đã tỉnh lại rồi?"
Nhìn thấy Quý Phong đã tỉnh lại, Tiêu Tố Mai lập tức vui mừng vô cùng, nhanh chóng gạt đi nước mắt trên mặt, cầm tay của con trai lên hỏi:
- Phong nhi, con cảm thấy có khá hơn chút nào không?
Quý Phong gật gật đầu theo bản năng, hỏi một cách nghi hoặc:
- Mẹ, mẹ làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?
Tiêu Tố Mai lau nước mắt, nói:
- Đứa con nhỏ này, mới vừa ngày đầu khai giảng đã trốn học, cũng bởi vì bị cảm nắng nên té bất tỉnh trên đường, nếu không có người tốt bụng đưa con tới đây, mẹ đúng là phải mất đi đứa con này rồi!
Trốn học? Bị cảm nắng?
Sắc mặt của Quý Phong lập tức trắng bệt. Hắn đã nhớ lại rồi, bản thân mình sở dĩ trốn học rời khỏi trường, chỉ vì không muốn tiếp tục ở lại chổ đó.
Hắn sợ lại nghe được ba chữ "Tư sinh tử" từ trong miệng Hồ Tuyết Tuệ, hơn nữa đau lòng vì chia tay nên mới thất hồn lạc phách rời khỏi trường học.
Thấy sắc mặt của con trai tái nhợt, Tiêu Tố Mai lập tức ân cần nói:
- Phong nhi, vì sao sắc mặt của con khó coi như vậy, có phải con có chỗ nào không khỏe không?
- Mẹ, con không sao!
Quý Phong nhanh chóng kéo mẹ lại khi mẹ muốn đi kêu bác sĩ, thấy mẹ thần sắc đầy vẻ lo lắng, trong lòng hắn đau xót không nhịn được, áy náy vô cùng nói:
- Mẹ, đều là tại con không tốt, khiến cho mẹ lo lắng. Con cam đoan với mẹ, sau này không bao giờ trốn học nữa, sẽ học tập nghiêm túc, không để mẹ bận tâm nữa!
- Tốt! Tốt!
Tiêu Tố Mai thấy con trai hiểu chuyện như vậy, lại không kiềm được nước mắt:
- Mẹ hiểu, Phong nhi của mẹ là người hiểu chuyện nhất!
Hiểu chuyện sao?
Trong lòng Quý Phong cười trào phúng:
- Nếu như mình hiểu chuyện, sẽ không quên chuyện mẹ ngậm đắng nuốt cay sống khổ như vậy, sẽ không quên chuyện mẹ mỗi ngày buôn bán rau dưa nuôi mình đi học, còn mình thì lại một lòng đi si mê Hồ Tuyết Tuệ.
Bản thân mình quả thực là một tên khốn kiếp không bằng một loài cầm thú! Quý Phong căm ghét bản thân mình trước kia vô cùng!
Gia đình của Tiêu Tố Mai - mẹ Quý Phong - vốn ở nông thôn, bởi vì chưa kết hôn mà có con, nên Tiêu Tố Mai bị cha mẹ đuổi ra khỏi nhà, không có nhà để về. Bị người khác cho là kẻ làm bại hoại thuần phong mỹ tục, bạn bè thân thích châm chọc, mọi người đều đổi sáng đối xử lạnh lùng, khiến cho Tiêu Tố Mai không thể sống nổi ở nông thôn nữa, chỉ đành mang bầu lưu lạc đến huyện thành.
May mắn là, nhờ gặp được người tốt giúp đỡ, Tiêu Tố Mai thuê một gian nhà giá rẻ, sinh ra Quý Phong.
Khi Quý Phong còn nhỏ, Tiêu Tố Mai chỉ có thể đeo Quý Phong trên lưng, ban ngày trông con giúp người khác, thuận tiện trông luôn Quý Phong. Đến buổi tối, nàng phải đến bãi đổ rác gần đó, đào phế phẩm bán kiếm một chút tiền, cứ như vậy sống lây lất qua ngày.
Chờ đến khi Quý Phong lớn hơn một chút, Tiêu Tố Mai mới nhẹ gánh hơn một chút, dựa vào sự hỗ trợ của hàng xóm, mua một chiếc ba bánh, buôn bán rau cải, tuy rằng tiền kiếm được không nhiều lắm, nhưng trừ đi học phí của Quý Phong, cuộc sống hai mẹ cũng không khó khăn lắm.
Quý Phong cũng hiểu chuyện rất sớm, sau khi tan học liền tới chợ huyện, giúp đỡ mẹ bán đồ, cũng giúp Tiêu Tố Mai không ít việc.
Nhưng mà, kể từ sau khi kết giao với Hồ Tuyết Tuệ, Quý Phong liền viện cớ nhiệm vụ học tập càng lúc càng nặng hơn, số lần ra chợ giúp mẹ sau khi học xong càng lúc càng ít. Hầu hết thời gian, hắn đều ở cùng Hồ Tuyết Tuệ.
Bây giờ nghĩ lại, trong lòng Quý Phong không nhịn được quặn đau từng cơn:
“Tại sao mình lại có mắt như mù như thế, để mẹ ngậm đắng nuốt cay không thèm quan tâm, ngược lại đi si mê Hồ Tuyết Tuệ cái ả thế lợi này?”
- Mẹ, con xin lỗi!"
Quý Phong nghiêm túc nói:
- Từ nay về sau, con sẽ không để cho mẹ chịu khổ nữa đâu. Con nhất định sẽ khiến cho mẹ được hưởng cuộc sống tốt đẹp, sẽ khiến cho những kẻ đã từng cười nhạo mẹ, coi thường mẹ đều tới nịnh bợ mẹ, tung hứng mẹ. Con muốn khiến cho mẹ cảm thấy kiêu ngạo vì con!
Quý Phong lúc này sau khi nhìn thấy nước mắt của mẹ, cuối cùng đã tỉnh ngộ ra, đã cải biến rồi!
Sau khi hắn cải biến, đưa ra lời hứa hẹn nghiêm túc đầu tiên vô cùng trịnh trọng, vì người mẹ đã từng ngậm đắng nuốt cay của mình!
- Tốt, tốt!
Tiêu Tố Mai đột nhiên ôm con vào lòng, nước mắt rơi lã chã.
Mười mấy năm qua khó khăn khổ sở, cuối cùng vào giờ khắc này cung đã có được sự hồi báo, Tiêu Tố Mai cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Cho dù là có cực khổ hơn nữa, nhưng mà có một đứa con hiếu thuận như vậy, nàng cảm thấy đáng giá lắm rồi!
Rúc vào lòng mẹ, trong lòng Quý Phong kiên quyết tự nhủ:
"Quý Phong, từ hôm nay trở đi, quên Hồ Tuyết Tuệ đi, mày phải sống một cuộc sống hoàn toàn mới. Bởi vì, mày còn có mẫu thân cần phải hiếu thuận!”
Hai mẹ con ôm nhau, cả phòng bệnh tràn ngập thân tình nồng đậm ấm áp.
Nhưng vào lúc này, cửa phòng bệnh "Bình" một tiếng, có người đẩy mạnh vào.
Hai mẹ con vội quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một hộ sĩ mập mạp với khuôn mặt đầy vẻ khinh thường đi đến, lạnh lùng bảo:
- Tiêu Tố Mai, kỳ hạn ba ngày nằm viện của các người còn 20 phút nữa là hết rồi. Nếu còn muốn ở tiếp, phải đi giao tiền, bằng không, lập tức thu dọn đồ đạc rời khỏi nơi đây!
Tiêu Tố Mai nhanh chóng đứng lên, nói:
- Hộ sĩ à, con tôi mới vừa tỉnh, thân thể còn rất yếu ớt, có thể chậm một chút hay không, tối đa một giờ đồng hồ nữa chúng tôi sẽ rời đi. Ngài xem có được không?
- Hừ!
Hộ sĩ mập mạp khinh thường nói:
- Chậm một chút? Nơi này của chúng tôi là bệnh viện chính quy, không phải chỗ khám bệnh ở nông thôn, chậm một chút cũng có thể, đi nộp tiền đi! Ở không nổi thì đừng có ở, giả trang làm người giàu có cái gì!
Tiêu Tố Mai bị nói đỏ bừng cả mặt, vừa tức vừa nổi giận, nhưng không nói gì được. Nghĩ đến thân thể của con trai còn rất yếu ớt, nàng chỉ có thể thầm cắn răng, nói:
- Tôi giao tiền!
- Mẹ!
Sắc mặt của Quý Phong đầy vẻ âm trầm, gọi Tiêu Tố Mai lại, lạnh lùng nhìn hộ sĩ kia, đột nhiên bước xuống từ trên giường bệnh, lạnh lùng hỏi:
- Phòng bệnh của chúng tôi còn có 20 phút mới tới kỳ hạn, phải không?
- Không sai!
Hộ sĩ ấy khinh thường nói:
- Sao hả, nhìn dáng vẻ của cậu còn muốn đánh tôi hả? Hừ!
- Tốt, thật tốt!
Quý Phong giận quá hóa thành cười, lạnh lùng nói:
- Nếu phòng bệnh của chúng tôi còn hai mươi phút nữa, như vậy, trong vòng hai mươi phút này, phòng bệnh này vẫn còn thuộc về chúng tôi, đúng không?
- Cậu muốn nói cái gì? Bà cô này không có thời gian bày vẽ với tên nghèo rớt mồng tơi như cậu, phải cút nhanh!
Hộ sĩ ấy không nhịn được nói.
- Cút ra ngoài!
Quý Phong sắc mặt âm trầm quát.
- Ngươi nói cái gì?
Hộ sĩ mập mạp trong lúc nhất thời không có phản ứng gì.
- Tôi nói, bảo cô, cút, ra, ngoài!
Quý Phong nói gằn từng chữ:
- Trong vòng hai mươi phút, chúng tôi vẫn còn là chủ nhân của phòng bệnh này. Hiện tại, tôi bảo cô cút ra ngoài!
- Ngươi....!
Hộ sĩ ấy phẫn nộ trừng mắt nhìn Quý Phong, cũng không phản bác, bởi vì trong vòng hai mươi phút ở nơi này, Quý Phong đích xác có quyền lợi quyết định về phòng bệnh này, chỉ cần không vượt quá quy định của bệnh viện!
Cuối cùng, hộ sĩ mập mạp chỉ có thể hung hãn nói:
- Đợi đến hai mươi phút sau, nếu như các người không rời khỏi đây, bà cô sẽ báo cho bảo vệ ném các người ra ngoài! Hừ!
Nói xong, cô ta đi ra ngoài không quay đầu lại.