Chương 7: Bí mật của Thanh Huyền Tông

Diệp Linh Lang háo hức trở lại viện của mình, Lục sư huynh lại tới cửa chơi, lúc nghe nói Đại sư huynh muốn mang nàng đi vào Kiếm Trủng, hắn thiếu chút nữa kinh ngạc đến nhảy lên.

“Cái gì? Đại sư huynh ngày mai muốn mang muội vào Kiếm Trủng?”

Diệp Linh Lang gặm gặm linh quả, vô cùng nghi ngờ nhìn chằm chằm Lục sư huynh, đi vào Kiếm Trủng thôi lại phản ứng lớn như vậy, chẳng lẽ có bí mật gì không thể làm người biết?

“Muội nhìn chằm chằm ta như vậy làm gì? Đi liền đi thôi, nhưng nhất định phải nghe lời Đại sư huynh, không được chạy loạn biết không?”

“Lục sư huynh, huynh thật không có chuyện gì khác muốn nói với muội sao?”

“Không có.”

Giây tiếp theo, Diệp Linh Lang liền ngước mặt nhìn hắn, chớp chớp mắt, đáy mắt lập tức tràn ngập hơi nước, cái miệng nhỏ còn bẹp một cái, oa một tiếng khóc ra.

Ninh Minh Thành bị nàng đột nhiên khóc lớn dọa thật rồi, tiểu sư muội lớn lên đáng yêu xinh đẹp, giống hệt như búp bê nhỏ, khóc lên thật sự khiến người ta không chịu nổi.

“Tiểu sư muội, sao lại khóc rồi?”

“Bởi vì huynh không chịu nói thật, ngày mai muội phải đi Kiếm Trủng, các huynh đều nói là rất nguy hiểm, nhưng không ai nói cho muội vì sao lại nguy hiểm. Muội nếu là không biết gì hết, lỡ như không cẩn thận đυ.ng vào chỗ nào không nên đυ.ng, muội chết ở trong đó không ra được làm sao bây giờ?”

“Phi phi phi, muội chắc chắn sẽ không chết, Đại sư huynh nhất định sẽ trông chừng muội.” Ninh Minh Thành thật sự thua trong tay nàng, chỉ biết thở dài: “Được rồi, chỉ cần muội vẫn luôn ở lại Thanh Huyền Tông, sớm hay muộn cũng sẽ biết.”

Hắn vừa nói xong, Diệp Linh Lang lập tức thu hồi vẻ mặt đáng thương, hít hít mũi tiếp tục gặm linh quả.

Ninh Minh Thành vừa định mở miệng, nhìn thấy tốc độ biến sắc mặt của nàng quả thật sợ ngây người, thật sự là vô cùng thực tế.

“Lục sư huynh?”

“Muội biết Thanh Huyền Tông vì sao lại là tông môn kém cỏi nhất ở toàn bộ Tu Tiên giới không? Bởi vì ở Tu Tiên giới, môn phái dù lớn lớn bé bé đều sẽ lựa chọn một nơi linh khí sung túc để thành lập tông môn. Mà một loạt đỉnh núi ở Thanh Huyền Tông này linh khí vô cùng loãng, căn bản không thích hợp để tu luyện.”

Hắn vừa nói như vậy, Diệp Linh Lang lúc này cũng chú ý đến.

Ngoại trừ lúc gặm linh quả, bình thường nàng hầu như không có cảm nhận linh khí ở xung chung quanh, nàng có thể tiến bộ nhanh như vậy hoàn toàn dựa vào số linh quả của Đại sư huynh cho.

“Thanh Huyền Tông không thích hợp tu luyện, nhưng Đại sư huynh đều đã đạt Nguyên Anh, ngay cả huynh cũng là Kim Đan mà, các huynh ở tuổi này đã có tu vi như vậy, dù ở bất kỳ tông môn lớn nào đều là thiên tài nha.”

“Bởi vì ở phía dưới dãy núi của Thanh Huyền Tông có một bí cảnh rất nguy hiểm. Bên trong bí cảnh linh khí tràn đầy, hơn nữa bảo vật nhiều không kể xiết. Toàn bộ các đệ tử ở Thanh Huyền Tông đều là tu luyện bên trong đó, lúc muội vừa đến, ta không ở trong viện là do vào bí cảnh tu luyện.”

Ninh Minh Thành lấy ra một linh quả màu đỏ tươi, bề ngoài còn có ánh sáng đưa cho Diệp Linh Lang.

“Ngay cả linh quả cũng là hái ở bên trong bí cảnh, nếu không thì một nơi cằn cỗi như Thanh Huyền Tông này, sao có thể để chúng ta lấy linh quả làm đồ vặt ăn được? Cái này cho muội nếm thử, sáng nay ta mới hái, đây là quả Xích Diễm, so với linh quả bình thường càng ngon hơn, linh khí cũng vô cùng nhiều.”

Diệp Linh Lang nhận lấy quả Xích Diễm do Ninh Minh Thành đưa cho, thứ này trong nguyên tác trung có nhắc tới, là khi Diệp Dung Nguyệt sau khi lên Trúc Cơ, đi theo tông môn thăm dò bí cảnh thì có được.

Lúc ấy Diệp Dung Nguyệt dùng hết toàn lực chém gϊếŧ một con chim Hỏa Diễm cấp ba canh giữ ở đó mới hái được quả này, đó cũng là thu hoạch lớn nhất của nàng ta trong chuyến đi bí cảnh đó, lúc ấy không biết đã khiến bao nhiêu người đỏ mắt.

Bởi vì chuyện này, Thất Tinh Tông còn chuyên môn cho nàng ta khen thưởng, một là vì khoe khoang thiếu nữ thiên tài trước các môn phái khác, hai là vì khích lệ đệ tử trong phái nên đi thử khiêu chiến nhiều hơn.

Hiện giờ, Lục sư huynh lại tùy tiện đưa cho nàng như vậy, có thể thấy được bí cảnh ở dưới Thanh Huyền Tông có bao nhiêu bảo vật quý giá.

“Tiểu sư muội, sao lại không ăn?”

“Lục sư huynh, hái quả Xích Diễm này không dễ đi? Nghe nói thú bảo vệ của nó là chim Hỏa Diễm cấp ba.”

“Lục sư huynh của muội dù sao cũng là một Kim Đan, Xích Diễm cấp ba tính là gì chứ?”

Kim Đan lại như thế nào? Lúc đó, trước khi Diệp Dung Nguyệt tìm được quả Xích Diễm, con chim Hỏa Diễm cấp ba đó mới vừa đả thương một đệ tử Kim Đan kỳ.

“Được rồi, muội đừng bày ra vẻ mặt này chứ, quả Xích Diễm tuy rằng không thường gặp được, nhưng ta hái nó thật sự không hề khó khăn, không tin muội nhìn ta đi, có chỗ nào giống bị thương hay không? Biết muội đau lòng cho Lục sư huynh, quả này cũng đáng giá rồi.”

Diệp Linh Lang gật gật đầu, Lục sư huynh bộ dáng sinh long hoạt hổ như vậy đúng là không giống như bị thương.

Thanh Huyền Tông chúng ta quả nhiên ngọa hổ tàng long, Kim Đan của chúng ta cũng không giống những Kim Đan bình thường bên ngoài.

“Vậy là, Kiếm Trủng cũng ở trong bí cảnh sao?”

“Đúng vậy, cho nên ta mới nói nơi đó rất nguy hiểm. Ở Tu Tiên giới càng nhiều cơ duyên thì nguy hiểm càng lớn, bí cảnh của Thanh Huyền Tông thứ tốt nhiều vô số, cho nên nó có bao nhiêu nguy hiểm muội cũng nên hiểu đi.”

“Cho nên, sư tôn cái gì cũng không dạy, tất cả sư huynh sư tỷ đều là tự mình đi vào bí cảnh tìm cơ duyên tu luyện sao?”

“Đúng vậy, ở Thanh Huyền Tông hoặc là liều mạng tu luyện, hoặc là tầm thường vô cùng tự mình rời đi mà thôi.”

Biết được bí mật này, trong lòng Diệp Linh Lang bỗng nhiên khó chịu.

Trách không được Thanh Huyền Tông bên ngoài nghèo túng nhưng lại giàu có đến vậy, không giống như ở tông môn khác có được người cầm tay chỉ dạy, đa số tài nguyên có thể lấy điểm đi đổi về, bọn họ có thể ở trong nhà an nhàn tu luyện, mà ở Thanh Huyền Tông, tu luyện là phải liều mạng.

Giàu có là bởi vì những người lưu lại đã sớm đã thành thói quen tu luyện khổ cực như vậy, thực lực đều so với người khác mạnh hơn, thu hoạch cũng so với người khác phong phú rất nhiều.

Ngày đó nàng nhận của Đại sư huynh nhiều linh quả linh thạch như vậy, hôm nay lại cầm Quả Xích Diễm của Lục sư huynh, nàng nhận lấy rất nhẹ nhàng, nhưng đây đều là bọn họ ở trong bí cảnh nguy hiểm mà tìm được.

Mà bọn họ liều sống liều chết tìm kiếm bảo vật, cuối cùng đều sẽ rơi vào trong tay của Diệp Dung Nguyệt .

Nàng rốt cuộc hiểu được vì sao trong nguyên tác mỗi lần Diệp Dung Nguyệt đánh bại vai ác của Thanh Huyền Tông đều sẽ kiếm được rất nhiều bảo bối, rõ ràng là thiết lập của tác giả để cơ duyên đưa tới cửa cho nữ chủ.

Ngẫm lại liền tức giận, Diệp Dung Nguyệt ở trong nhà đoạt đi tất cả của nguyên chủ, tương lai nàng ta còn muốn cướp đi tất cả của các sư huynh, cuối cùng còn gϊếŧ chết bọn họ.

“Tiểu sư muội, sao lại khóc nữa rồi?”

“Huynh nói bậy, muội mới không khóc đâu! Là do có hạt cát bay vào!”

“Ta thổi thổi cho muội?”

“Mới không cần.” Diệp Linh Lang lại hít hít mũi, nàng hỏi: “Lục sư huynh, nếu vẫn luôn ở trong bí cảnh tu luyện, vậy có cơ hội từ Nguyên Anh kỳ đột phá đến Hóa Thần kỳ hay không?”

“Có chứ, Đại sư tỷ của chúng ta chính là Hóa Thần kỳ.”

Diệp Linh Lang trừng lớn hai mắt, Thanh Huyền Tông vậy mà có đại lão Hóa Thần kỳ!

Phải biết rằng, những chưởng môn trưởng lão tối cao của các tông môn lớn cũng chỉ là Nguyên Anh kỳ thôi, bởi vì một khi đột phá Hóa Thần kỳ, đa số sẽ chọn đi đến thượng Tu Chân giới, cho nên Hóa Thần kỳ ở đây rất hiếm thấy.

“Nhưng tỷ ấy hàng năm bế quan tu luyện, rất ít khi có thể nhìn thấy.”

Diệp Linh Lang gật gật đầu, không thấy được cũng không sao, nhưng Đại sư tỷ chính là chứng minh cho việc, chỉ dựa vào bí cảnh của Thanh Huyền Tông là có thể từ Nguyên Anh đột phá đến Hóa Thần, cho nên Đại sư huynh là hoàn toàn có khả năng đạt Hóa Thần kỳ.

Chỉ cần trước khi đối địch với Diệp Dung Nguyệt, hắn đột phá Hóa Thần, vậy không thể nào thua được!

“Lục sư huynh! Muội quyết định, từ ngày mai muội sẽ bắt đầu đi bí cảnh tu luyện!”

Diệp Linh Lang kích động một phát đứng lên, chỉ cần nàng vào bí cảnh Đại sư huynh nhất định sẽ đi cùng, chỉ cần nàng mở đầu, Đại sư huynh nhất định sẽ cùng nàng chạy chỉ tiêu!

Người khắc khổ tu luyện, ta khắc khổ tu luyện, mọi người cùng chăm chỉ tu luyện, chạy nhanh đến cuối cùng đừng nói một Diệp Dung Nguyệt, tới mười người cũng có thể xử lý!