Chương 4: Sống là người của Thanh Huyền Tông, chết cũng là ma của Thanh Huyền Tông

Bùi Lạc Bạch đang đi về phòng thì nhìn thấy tiểu sư muội vẫn còn ngốc ra đứng tại chỗ, hắn lúc này mới quay lại.

“Tiểu sư muội còn là có vấn đề gì sao?”

Nói như thế nào đây, Diệp Linh Lang cảm thấy vấn đề rất lớn, toàn bộ Thanh Huyền Tông chỗ nào cũng có vấn đề, nhưng lúc thật sự muốn hỏi ra lại không biết nên hỏi cái gì.

Nếu tình huống đã là như vậy, nàng ở Thanh Huyền Tông dưỡng lão lười biếng cũng không tệ đi, ít nhất không ai quản nàng cũng không có Diệp Dung Nguyệt ở trước mặt chói mắt.

Xem nàng vẫn đứng im nửa ngày không nói gì, Bùi Lạc Bạch cho rằng nàng đang sợ người lạ, cũng đúng thôi, xem dáng vẻ nàng cũng chỉ trên dưới mười tuổi, vẫn còn là đứa nhỏ mà thôi, lần đầu tiên rời nhà đến tông môn, sợ hãi cũng là bình thường.

Vì thế, hắn từ nhẫn không gian lấy ra một chiếc nhẫn khá xinh đẹp đưa cho nàng.

“Đây là lễ gặp mặt đại sư huynh tặng muội, nhẫn Tu Di Giới có thể thu được vạn vật, về sau muội muốn mang theo thứ gì cũng rất thuận tiện.”

Khi Bùi Lạc Bạch đem nhẫn giao cho Diệp Linh Lang, nội tâm nàng chấn động vô cùng, trên mặt… càng thêm ngốc ra.

Tu Di Giới!

Ở Tu Tiên giới, Linh Khí trữ vật thấp nhất chính là linh túi, tùy ý có thể nhìn thấy, giá cả rẻ mỗi người có thể mua, phụ mẫu Diệp gia vì vậy mới có thể mua được.

Linh Khí trữ vật ở tầm trung đó là nhẫn không gian, nhẫn không gian còn khá thường thấy, nhưng giá cả cũng không hề rẻ, chỉ có môn phái lớn, thế gia nhân tài mới được trang bị một cái, Tán Tu bình thường là mua không nổi.

Trong nguyên tác sư tôn của Diệp Dung Nguyệt ngày đầu tiên nhập môn liền tặng nàng ta một cái nhẫn không gian, chọc không ít đệ tử Thất Tinh Tông đỏ mắt, rốt cuộc Thất Tinh Tông tuy rằng giàu có nổi tiếng, nhưng số lượng đệ tử quá nhiều, muốn có được một nhẫn không gian cũng cần ít nhất nỗ lực một năm tích cóp điểm, mới có thể đổi được.

Mà Linh Khí trữ vật cao cấp chính là nhẫn Tu Di Giới, thứ này ở Tu Tiên giới ít nhất phải là trưởng lão chưởng môn của tông môn lớn mới có thể có được một cái, chẳng những đắt đỏ, hơn nữa có tiền cũng chưa chắc có thể mua được, là thứ xa xỉ bao nhiêu người cả đời có khi cũng không chạm được.

Nhưng hiện tại, đại sư huynh vừa gặp mặt đã tặng nàng một cái Tu Di Giới, đãi ngộ nháy mắt bỏ xa nữ chủ cả con phố này là nghiêm túc sao?

Thanh Huyền Tông chúng ta vậy mà giàu có như vậy?

Nhìn như Diệp Linh Lang vẫn đang ngây ngốc đứng đó, Bùi Lạc Bạch hơi hơi nhăn mày, lễ gặp mặt đều đưa rồi, sao lại còn như thế này?

Lúc này hắn chú ý tới quần áo của tiểu sư muội, chất liệu rất tốt, thủ công họa tiết kiểu dáng cũng tinh quý, vừa thấy chính là tiểu thư xuất thân từ gia tộc lớn, ngày thường nhất định sinh hoạt rất phong phú, nha, đã hiểu!

Thì ra là bởi vì lễ gặp mặt quá bình thường, nàng không xem trọng.

Vì thế, hắn từ nhẫn lấy ra một túi linh quả phát ra linh khí tràn đầy, còn có hương thơm ngọt ngào, nhét vào trong tay của Diệp Linh Lang.

“Ta biết muội tuổi nhỏ vừa đến Thanh Huyền Tông sẽ không thích ứng, nếu là khi nhớ nhà tâm tình không tốt có thể ăn chút linh quả, linh khí sung túc cũng có thể khiến tâm trạng của người ta tốt lên. Trong túi này có 500 linh quả, muội xem như đồ ăn vặt là được rồi, không đủ lại đến tìm ta.”

Mới từ nhẫn Tu Di Giới chấn động phục hồi lại, chuẩn bị cảm ơn, Diệp Linh Lang lại một lần bị hung hăng chấn một cái.

500 linh quả, làm đồ ăn vặt!

Lời này đừng làm đệ tử bình thường nghe thấy, dù là có được vai chính quang hoàn Diệp Dung Nguyệt nghe thấy, cũng chắc chắn tại chỗ hỏng mất!

Phụ mẫu Diệp gia phải tiêu tốn nhiều gia sản mới mua được mười linh quả cho Diệp Dung Nguyệt, này tốt rồi, đại sư huynh của nàng vừa gặp mặt liền tặng 500 quả làm nàng ăn vặt, lấy linh quả tới ăn vặt!

Hai tay Diệp Linh Lang ôm túi linh quả có chút run rẩy, loại sinh hoạt xa xỉ này là nàng xứng có được sao? Thật sự không phải đang nằm mơ sao?

Bùi Lạc Bạch nhìn thấy tiểu sư muội vẫn không có phản ứng gì nhiều, hắn thở dài một tiếng, tâm tư của nữ hài tử cũng quá khó đoán đi, đành vậy.

Hắn từ nhẫn lại lấy ra một cái túi, để vào trong lòng Diệp Linh Lang.

Diệp Linh Lang bỗng nhiên cảm giác được trước ngực đột nhiên nặng lên, nàng suýt chút nữa không đứng vững.

“Tha thứ đại sư huynh đối với việc tặng lễ thật sự không quá hiểu biết, nơi này có một vạn linh thạch, muội thích cái gì thì mua cái đó đi.”

Diệp Linh Lang lại lần nữa bị một đống tài sản này đánh ngốc, lúc Diệp Dung Nguyệt ra cửa cũng mới được cho một trăm linh thạch mà thôi!

Nhưng lần này nàng nhanh chóng làm ra phản ứng, nàng sợ nếu lại không nói gì, đại sư huynh sẽ đem của cải đào hết.

“Đại sư huynh, xin lỗi muội chỉ là quá ngạc nhiên thôi, lễ gặp mặt này quá mức quý trọng, muội sao lại không biết xấu hổ mà lấy hết chứ.”

“Không sao, ta chỉ sợ muội không thích.”

“Thích, đại sư huynh đưa lễ vật muội đều thích, vừa rồi chỉ là quá bất ngờ không kịp phản ứng mà thôi.”

“Thích là được rồi, muội trở về nghỉ ngơi đi.”

“Cám ơn đại sư huynh, vậy khi nào muội bắt đầu tu luyện được?”

“Khi nào muội muốn tu luyện thì đến viện của ta, ta sẽ dạy cho muội.”

Diệp Linh Lang ôm một đống lớn lễ vật, sắp bị đại sư huynh nhà nàng làm cảm động hôn mê rồi.

Có lẽ đây là vận mệnh đi, trời cao cho nàng một sư tôn không đáng tin cậy, nhưng bồi thường cho nàng một đại sư huynh rộng rãi lại ôn nhu.

“Thật cám ơn đại sư huynh, vậy muội về trước nha.”

“Được.”

Diệp Linh Lang nhanh chóng đi về sân của mình, sạch sẽ ngăn nắp, bên trong bày trí cây xanh cũng rất chỉnh chu.

Nàng đi vào lập tức có người hầu đi lên chăm sóc, quả thực so với ở trong nhà còn thoải mái hưởng thụ hơn.

Diệp Linh Lang vào phòng, vô cùng thích thú nhảy nhót đùa nghịch nhẫn Tu Di Giới, đem tất cả đồ vật đều bỏ vào bên trong, sau đó lại lấy ra một linh quả, gặm một ngụm.

A, thì ra cảm giác miệng đầy linh khí sung túc là như vầy, quá tuyệt.

Nàng nhớ rõ trong nguyên tác Diệp Dung Nguyệt lần đầu tiên ăn linh quả hình như là một tháng sau thì phải? Lúc đó là khảo hạch hàng tháng, nàng ta vì tăng lên linh lực, hạ vốn gốc một lần ăn ba quả, còn đau lòng một hồi lâu.

Nếu để nàng biết mình lấy linh quả làm đồ ăn vặt, vị tỷ tỷ kia có thể tức phát điên luôn không?

Tưởng tượng như vậy, Diệp Linh Lang càng vui vẻ.

Trong trí nhớ của cơ thể này, suốt mười năm trước, tất cả thứ tốt trong nhà đều là cho Diệp Dung Nguyệt, nguyên chủ mỗi lần đều chỉ có thể mắt trông mong đi theo phía sau mà nhìn, cơ hội chạm vào cũng không có.

Kỳ thật nguyên chủ vốn không có kém cỏi như vậy, nàng có thể chỉ dựa vào bản thân đã thông qua khảo hạch gia nhập vào Tu Tiên giới đã là không tồi, mặc dù căn cốt không cao nhưng rõ ràng thiên phú không thấp, nhưng bởi vì tất cả tài nguyên trong nhà đều cho Diệp Dung Nguyệt, nguyên chủ một chút cũng không có, nên mới bị chậm trễ thành như vậy.

Nếu là đôi phụ mẫu kia có chút lương tâm, không cần thiên vị, cho dù là cùng Diệp Dung Nguyệt bằng nhau, lấy thiên phú này tiến vào một tông môn tầm trung vẫn là có thể, không đến mức rơi vào kết cục không ai chịu nhận, cuối cùng bị Thanh Huyền Tông nhặt đi.

Nhưng nói nói đi nói lại, may mắn nàng bị Thanh Huyền Tông nhặt đi, bằng không nàng đến tông môn khác cũng sẽ không được đãi ngộ như ở đây, còn muốn cực cực khổ khổ tích cóp điểm đổi tài nguyên.

Như vậy tính ra, Thanh Huyền Tông quả thực chính là thiên đường, nàng quyết định rồi, đời này sống là người của Thanh Huyền Tông người, chết cũng là ma của Thanh Huyền Tông!

Cuối cùng một ngụm đem linh quả nuốt xuống, còn chưa đã thèm, nàng lại sờ lên nhẫn lấy ra một quả nữa.

Mới vừa cắn một ngụm, nàng liền bỗng nhiên dừng lại.

Chờ đã.

Trong nguyên tác là viết, Thanh Huyền Tông toàn là vai ác, không có kết cục tốt, mỗi người đều thành đá kê chân cho Diệp Dung Nguyệt từng bước lên cao.

Đặc biệt là đại sư huynh, chẳng những bị Diệp Dung Nguyệt nhất kiếm xuyên tim mà chết, sau khi chết bản mạng pháp bảo còn bị Diệp Dung Nguyệt nhặt đi, kết cục phi thường thê thảm!

Không được, không được, đó chính là đại sư huynh của nàng!

Nàng nội tâm kích động, bỗng nhiên ngoài cửa một trận gió thổi qua, có thứ gì đó vèo một cái nhảy vào phòng, sợ tới mức làm miếng linh quả đang ngặm bị nghẹn trong cổ, không ngừng ho khan.