Chương 47: Cái gì? Chúng ta lại là con mồi?

Diệp Linh Lang ngồi ngay ngắn, nhanh chóng tiến vào trạng thái.

Lúc nãy, nàng vừa liên tục sử dụng Đại Trọng Sinh Thuật rất nhiều lần, hơn nữa là ở trong tình huống sinh tử khẩn cấp sử dụng, vì lẽ đó khiến cho độ thuần thục đối với pháp quyết được tăng lên rất nhiều, cho nên trong khoảng thời gian ngắn bỗng nhiên lĩnh ngộ tầng thứ hai của Đại Trọng Sinh Thuật.

Nàng một lần lại một lần vận chuyển Đại Trọng Sinh Thuật trong cơ thể, không ngừng tu luyện mộc linh căn.

Đại Trọng Sinh Thuật tầng thứ nhất là chữa khỏi, nó không có tính công kích nhưng lại có thể chữa khỏi rất nhiều vết thương nhỏ ngay lập tức, sử dụng liên tục có thể chữa khỏi vết thương lớn hơn, lúc chữa trị thì trên đầu ngón tay sẽ tản ra chút ánh sáng màu xanh lục, từng chút rơi lên miệng vết thương, nhìn qua tràn đầy sức sống.

Đại Trọng Sinh Thuật tầng thứ hai là sinh trưởng, dưới sự thúc giục của nó nàng có thể khiến cho cỏ cây bên người sinh trưởng với tốc độc cực nhanh, nghe qua giống như cũng không có tính công kích gì, nhưng kỳ thật không phải.

Dây đằng nếu sinh trưởng thật dài ra có thể quấn quanh địch nhân, bụi gai sinh trưởng to lớn có thể đâm bị thương đối thủ. Lá cây hoa cỏ không ngừng sinh trưởng, có thể làm vật trung gian đem linh lực của nàng không ngừng lan tràn ra ngoài.

Tóm lại, chỉ cần dùng thật tốt, chỉ cần sử dụng một cách hợp lý, nàng có thể dùng tầng thứ hai sinh trưởng này ra vô số hiệu quả.

Khi nàng lĩnh ngộ xong mở mắt ra, đám cỏ nhỏ dưới người đang không ngừng lớn lên, càng dài càng lớn gần như là trong nháy mắt đã đem cả người nâng lên, không ngừng vươn lên giữa không trung.

Nàng ngồi trên đám cỏ, được chúng nâng lên cao, hai chân thả lỏng lắc lư, gió nhẹ từ trên mặt hồ thổi qua làm vài sợi tóc phất phơ một chút, cảm giác vô cùng thoải mái.

Thử nhắm mắt lại cảm nhận bí cảnh Đại Kim Sơn này, lần này nàng phát hiện nơi này khắp chốn đều lộ ra sức sống rất mạnh mẽ, vô số sinh mệnh ở nơi này sinh trưởng, phát ra sức sống bừng bừng.

Nơi này dường như từ dưới lên trên đều lộ ra hơi thở của sự sống, giống như đang có một lực lượng mạnh mẽ nào đó khống chế nó.

Nhìn thế nào cũng không giống là một bí cảnh nguy hiểm khôn cùng, ngược lại giống như là một thiên đường để cho vạn vật sinh trưởng.

Lúc này, Quý Tử Trạc ngồi ở bên cạnh Diệp Linh Lang cũng bị đám cỏ kéo đưa tới chỗ cao, cùng nhau quan sát một mảnh sơn cốc xinh đẹp lại sinh cơ dạt dào.

“Tiểu sư muội, ta hình như có chút lĩnh ngộ tầng thứ ba của pháp quyết rồi.”

Diệp Linh Lang ngẩn ra, quay sang nhìn về Quý Tử Trạc.

“Vậy giờ ngược lại muội giúp ta hộ pháp?”

Diệp Linh Lang khẽ cười một tiếng, gật gật đầu, điều khiển thêm đám cỏ bên dưới, càng lúc càng nhiều lớp cỏ vươn lên đem Quý Tử Trạc toàn bộ bao vây lại, cả người đều được bảo hộ ở bên trong.

Không chỉ có như thế, trên lá cây còn phát ra chút ánh sáng, không ngừng tản ra lực lượng của sự sống, là một nơi rất tốt để tu luyện lĩnh ngộ.

Quý Tử Trạc nhắm hai mắt, nhanh chóng tiến vào trạng thái.

Hắn so với Diệp Linh Lang tốn thời gian dài hơn, thẳng đến sáng ngày hôm sau mới tỉnh lại, vừa mở mắt ra thì nhìn thấy Diệp Linh Lang cũng dùng lá cây tạo thành một phòng nhỏ bên cạnh, nàng nằm ở nơi đó nghỉ ngơi, so với hắn còn thoải mái hơn nhiều.

“Tiểu sư muội, rời giường đi!”

“Không dậy nổi.”

“Đánh yêu thú, kiếm nhiều tiền thôi!”

Diệp Linh Lang cọ cọ một chút liền ngồi dậy, sau đó khuôn mặt nhỏ từ giữa đám lá cây lộ ra.

“Lập tức xuất phát!”

Hai người sau khi thành công tiến giai thì tiếp tục hành trình vào sâu trong bí cảnh, dọc theo đường đi bọn họ gặp được yêu thú đều là bắt đầu từ cấp ba trở lên, khó khăn so với bên ngoài cao hơn không ít.

Diệp Linh Lang mỗi lần đều xông lên trước tiên, muốn thử đơn độc đánh chết một con, ngay từ đầu nàng còn thường xuyên thất thủ, thậm chí có đôi khi sẽ bị đánh ngược lại.

Nhưng dần dần nàng càng ngày càng thuần thục, sức chiến đấu càng ngày càng mạnh, đến lúc sau thì khi gặp yêu thú cấp ba, nàng một mình giải quyết đã không thành vấn đề.

Mà khi gặp được yêu thú cấp bốn, Quý Tử Trạc sẽ tiến lên đơn phương gϊếŧ chết, ngay từ đầu một lần chỉ có thể gϊếŧ một con, đôi khi yêu thú kéo tới nhiều hai người bọn họ còn phải hốt hoảng chạy trốn.

Nhưng lúc sau Quý Tử Trạc một lần có thể gϊếŧ hai ba con, thực lực tăng lên rất nhiều, không để cho hai người lại phải gặp phải trường hợp gian nan chạy trốn mất mặt nữa.

Nếu là gặp được yêu thú cấp năm, hai người sẽ dùng hết tất cả thủ đoạn, liên thủ hạ sát nó, không tiếc tiêu xài số lượng lớn bùa chú, thậm chí dùng hết số lượng không hề ít thi thể yêu thú đã tích lũy trước đó, để làm bẫy rập hoặc đánh lén, tóm lại nhất định phải đem nó đánh chết.

Rốt cuộc yêu thú cấp năm thật sự rất là đáng giá!

Hai người cứ như vậy một đường đi một đường gϊếŧ, cũng vì vậy mà sức chiến đấu được tăng lên đáng kể, hơn nữa nhẫn cũng chứa đầy các thứ tốt.

Bí cảnh này thật sự giống như một phúc địa tràn ngập bảo tàng, tiên linh dược thảo nơi này nhiều không kể xiết, chất lượng yêu thú càng cao hơn nhiều so với bên ngoài, đi vào nơi này thật sự kiếm được rất nhiều.

Từ sau khi học xong tầng thứ hai của Đại Trọng Sinh Thuật-- sinh trưởng, Diệp Linh Lang bắt đầu không muốn đi đường nữa.

Mỗi khi đi một bước, cỏ cây dưới chân liền bắt đầu cao lên, đem nàng nâng lên phía trước một đoạn, sau đó nàng sẽ giẫm cây cỏ tiếp theo, tiếp tục được chúng nó nâng lên, tiếp tục đi về trước.

Ngay từ đầu còn bởi vì không thuần thục mà đôi lúc sẽ rơi xuống, nhưng sau khi quăng ngã vài lần nàng đã có thể thuần thục khống chế, vì vậy nơi nàng đi qua đều sẽ có một gốc cây hoặc đám cỏ lớn lên đặc biệt cao đặc biệt lớn.

Diệp Linh Lang chơi đến không biết mệt, Quý Tử Trạc thì đi theo phía sau trông chừng một chút, đôi khi sẽ ngẫu nhiên đỡ lấy người bị rơi xuống.

“A? Thất sư huynh, huynh xem bên kia có một hẻm núi, bên trong giống như có rất nhiều thực vật trước đó không có gặp! Có khi nào có bảo vật hay không?”

Quý Tử Trạc lại cảm giác được tình huống phía trước không đúng lắm.

“Bên trong giống như có nguy hiểm.”

“Vậy chẳng phải càng có khả năng sẽ có bảo vật sao? Đi qua đó là đúng rồi!”

Diệp Linh Lang nói xong liền hưng phấn nhảy lên, sau đó dẫm lên đám cỏ cây tung tăng nhảy nhót nhảy vào bên trong hẻm núi.

“Tiểu sư muội! Chờ ta đã!”

Hai người vừa mới tiến vào hẻm núi liền nghe được một tiếng thú gầm đinh tai nhức óc vang lên, cùng với tiếng gầm rất lớn chính là chấn động mãnh liệt, toàn bộ hẻm núi đều như rung lên, những tảng đá từ hai bên vách liên tục rơi xuống dưới, tùy thời đều có thể đem người đè bẹp thành thịt vụn.

Bên trong hẻm núi có cự thú gây ra động tĩnh lớn đến vậy, mà bên ngoài lại căn bản nhìn không ra, chỉ có thể nhìn đến bên trong cỏ cây phong phú hoa thơm chim hót, mãi đến khi tiến vào mới phát hiện không phải như thế.

Diệp Linh Lang quay đầu lại xem, quả nhiên nhìn thấy vị trí nàng vừa mới bước vào có một kết giới, kết giới che chắn tất cả tình huống bên trong, toàn bộ hẻm núi từ bên ngoài nhìn vào chính là bộ dáng năm tháng tĩnh hảo.

Lúc này, khi thử đi ra thì bị kết giới chặn lại.

“Thất sư huynh, hình như chúng ta bị xem như con mồi bắt lại rồi”

“Ồ, vậy chúng ta đi xem thử là thứ gì mà không có ánh mắt như vậy, đem chúng ta coi như con mồi.”

Quý Tử Trạc vừa dứt lời, toàn bộ hẻm núi lại lại rung lên, lúc này chẳng những đất rung núi chuyển mà trên vách núi còn nứt ra một cái khe rất lớn, vẫn luôn lan tràn đến bọn họ bên này.

Nhìn dáng vẻ này thì hẻm núi chắc là của một tên to con rồi, mà bọn họ không cẩn thận đã đi vào địa bàn của nó.

“Đi, chúng ta đi nhìn xem.”

Diệp Linh Lang nói xong liền chạy vào bên trong hẻm núi.

Không chạy bao lâu, một tiếng rống to tận trời truyền đến, chấn đến lỗ tai nàng cảm giác như muốn điếc, đồng thời nàng bị hơi thở cường hãn chấn đến lui về sau vài bước, lúc này cũng thấy rõ ràng được thứ trước mắt, là một con cự mãng to lớn có vảy màu bạc.

(Cự mãng: thường có hình dạng đặc biệt, gần với giao long)



Má ơi! Nó là thật sự rất là lớn, thân cao hơn cả vách núi, dài như con sông lớn, cái đầu cũng lớn như một ngọn núi nhỏ!

Đúng lúc này, không biết từ nơi nào truyền đến một âm thanh kích động không thôi.

“Là nàng ta đó! Nàng ta tới thật kìa! Chúng ta được cứu rồi!”