Chương 45: A! Cứu mạng!

Diệp Linh Lang đời trước dùng máy giặt vô số lần, hôm nay cuối cùng được thể nghiệm cảm giác bị máy giặt điên cuồng xoay vòng lại ném loạn một phen.

Nàng cảm giác toàn bộ dạ dày đều phải bị vứt ra, ngũ quan đều bị xoay thành một chỗ, ngay cả đầu óc đều ném mất.

Nàng không nhớ rõ chính mình bị quăng bao lâu, mãi cho đến khi rơi xuống đất mới cảm giác một lần nữa sống sót, chỉ là lúc này nàng đã hoàn toàn không muốn động đậy.

Tí tách, tí tách, tí tách.

Có chất lỏng mát lạnh thơm ngọt nhỏ ở trên mặt nàng, theo bản năng vươn đầu lưỡi liếʍ một chút, a............ thơm quá ngọt quá, đây là thứ gì chứ?

Hơn nữa sau khi hương vị thơm ngọt này chảy vào trong miệng, cả người lập tức trở nên thoải mái lại đặc biệt thanh tỉnh, cảm giác khó chịu vừa mới bị sương mù cuốn lấy toàn bộ biến mất.

Mở hai mắt ra, Diệp Linh Lang thấy được một đóa hoa màu giống như hổ phách nhưng nhạt hơn, cánh hoa có vẻ mềm mềm hơi cong lại, ở giữa nhụy hoa đang chảy ra loại mật trong suốt, chính là thứ đang đang nhỏ giọt xuống.

A, hoa này hình như nàng có biết, là băng sương mù hoa.

Trong sách có ghi chép, băng sương mù hoa này là một loại tiên linh dược thảo, nó có tác dụng loại trừ các triệu chứng không khỏe của cơ thể, ví dụ như trúng độc, trúng ảo cảnh, đầu choáng váng, mệt mỏi, v..v. mật hoa rất ngọt, sau khi đóa hoa đã trưởng thành là có thể lấy mật.

Nhưng băng sương mù hoa cũng không thường thấy hơn nữa không dễ dàng lấy mật, nguyên nhân là nơi có hoa thì nhất định sẽ có yêu thú ong vàng ở bên cạnh, mà yêu ong vàng là yêu thú cấp ba, ong chúa mạnh nhất thậm chí có thể đạt tới cấp bốn.

Nghĩ đến đây Diệp Linh Lang cũng giật mình ngồi dậy, yêu thú yêu ong vàng cấp ba!

Lúc này, bên tai nàng bỗng nhiên truyền đến từng tiếng rất nhỏ ong ong.

Tới tới, yêu ong vàng tới rồi!

Diệp Linh Lang lập tức nhảy lên, mới vừa đứng lên thì dây thừng bên hông bỗng nhiên căng thẳng, thiếu chút nữa không đứng vững.

Đúng rồi! Thất sư huynh, Thất sư huynh còn ở bên người! Có người ở đây, yêu thú cấp ba căn bản là không thành vấn đề!

Nàng nhanh chóng quay lại đem dây thừng kéo kéo lại từng chút, sau đó nàng liền nhìn thấy Quý Tử Trạc đang nằm trên mặt đất, sắc mặt hơi trắng, hai mắt nhắm nghiền, bị nàng từ đằng kia kéo lại đây, cứ như đang kéo thi thể vậy.

“Thất sư huynh! Mau đứng lên!”

“Đừng gọi nữa, làm ta nghỉ ngơi một lát đã, ngũ tạng lục phủ đều lệch vị trí rồi.”

Diệp Linh Lang biết hắn còn đang khó chịu, căn bản là không động đậy, nàng nhanh chóng cầm phiến lá cây lấy một chút mật của băng sương mù hoa đến, đổ vào trong miệng hắn.

Mật hoa vừa vào miệng, Quý Tử Trạc nháy mắt sống lại, hồn lập tức trở về.

“Tiểu sư muội, muội cho ta ăn thứ gì vậy? Ăn rất ngon đó, còn muốn!”

“Đừng lo ăn nữa, muội nghe được tiếng của yêu ong vàng cấp ba, mau đứng lên chuẩn bị đánh nhau!”

Quý Tử Trạc không chút hoang mang từ trên mặt đất đứng dậy, còn khí định thần nhàn đem dây thừng bên hông cởi ra.

“Còn không phải là yêu ong vàng cấp ba thôi sao, có cái gì mà sợ thế? Tới một con đánh một con, tới hai con đánh một đôi.”

Quý Tử Trạc vừa dứt lời, chỉ nghe âm thanh ong ong ong đang nhanh chóng tiếp cận, hơn nữa âm thanh càng lúc càng lớn, càng ngày càng vang, cuối cùng gần như che trời lấp đất.

Chỉ thấy một đàn yêu ong vàng cấp ba từ phía sau băng sương mù đang bay lại đây, kim ong thật dài còn lóe chút ánh sáng màu xanh, vừa thấy liền biết phía trên có kịch độc.

Càng đáng sợ chính là đám yêu ong vàng này có cái đầu rất lớn, một con cũng đã lớn chừng một nửa Diệp Linh Lang rồi, hai con yêu ong vàng chồng lên nhau còn cao hơn nàng một chút nữa.

Càng khủng bố chính là, khi chúng nó bay tới thì tầm mắt phía trước Diệp Linh Lang cùng Quý Tử Trạc gần như bị che lấp, số lượng đếm không hết.

“Thất sư huynh, vậy nếu tới một đàn thì sao? Có đánh không?”

“Đánh cái quỷ gì, chạy thôi!”

Quý Tử Trạc không chút do dự túm Diệp Linh Lang chạy ra ngoài, lúc chạy còn thuận tay móc ra hai tấm bùa gia tốc, cho mỗi người dán một tấm.

“Ta đời này chưa thấy qua đàn yêu ong vàng nhiều như vậy đó! Đơn đả độc đấu ta tuyệt đối không sợ chúng nó, nhưng hiển nhiên bọn nó chỉ muốn chơi quần ẩu thôi!”

“Thất sư huynh, muội có ý này.”

“Muội không có, ý tưởng gì đều không được có!”

Quý Tử Trạc thật sự đã bị Diệp Linh Lang làm sợ, hắn sợ Diệp Linh Lang lại muốn đem đám yêu ong vàng đó bắt lại cầm đi luyện hóa.

Đừng nói giỡn, Kim Sí Điểu mới chỉ cấp hai, hơn nữa chúng nó rất ngốc, nhưng yêu ong vàng là cấp ba, có tổ chức có kỷ luật, chơi không lại!

“Nhưng mà Thất sư huynh, đó là băng sương mù hoa đó, mật hoa thật sự rất có ích hơn nữa ăn rất ngon, đã gặp phải mà huynh không muốn có sao?”

“Không muốn.”

“Thất sư huynh, người ta có câu cầu phú quý trong nguy hiểm, chúng ta tới bí cảnh rèn luyện còn không phải là vì gϊếŧ yêu thú đoạt bảo vật tăng lên tích góp tài phú sao?”

“Không phải.”

“Thất sư huynh, huynh nhìn phía trước có một cái hồ đúng không? Huynh có biết ong thì sợ nước không? Trốn vào thì sẽ không bị nó đốt nữa.”

“A! Ta thấy rồi, vậy chúng ta nhảy xuống hồ tránh đầu sóng ngọn gió đi.”

“Thất sư huynh, đúng ra là huynh nhảy, không phải chúng ta đâu.”

Quý Tử Trạc cả người cứng đờ, có một loại dự cảm không tốt lắm, hơn nữa càng ngày càng mạnh.

“Có ý tứ gì?”

“Ý là, phân công nhau hành động, trọng trách giao cho huynh, kiếm tới chia bốn sáu, sư huynh cố lên.”

Diệp Linh Lang vừa dứt lời liền từ nhẫn lấy ra một chút mật hoa đã giấu đi bôi lên người Quý Tử Trạc.

Trong nháy mắt kia, hương thơm tản ra, yêu ong vàng đang ở phía sau truy kích bọn họ càng thêm xao động, chúng nó tăng lên thù hận, tốc độ bay nhanh hơn, điên cuống mà hướng về phía Quý Tử Trạc.

Lúc này, Diệp Linh Lang quẹo một cái sang hướng khác, lập tức cùng Quý Tử Trạc tách ra thành hai hướng khác nhau, những yêu ong vàng kia không chút do dự đuổi theo Quý Tử Trạc chạy.

Quý Tử Trạc chỉ dính một chút mật hoa lại không thể rửa sạch: Hắn bắt đầu hoài nghi tiểu sư muội có khi nào là mật thám do môn phái khác đưa tới hay không, nhiệm vụ là tàn hại đồng môn bọn họ, chỉ cần không chết là được, có thể tra tấn đủ kiểu.

Quý Tử Trạc dẫn theo một đàn ong vàng, chạy như điên một đường hướng tới hồ nước cách đó không xa.

Hắn chạy như điên một hồi lâu rốt cuộc tới phía trước hồ, không chút do dự nhảy sâu vào trong nước.

Sau đó từ dưới nước ngẩng đầu nhìn xem đám ong vàng giữa không trung, chúng mó ở bên hồ không chút nào lưu luyến quay đầu rời đi, thậm chí là trên mặt nước một chút cũng chưa bay qua.

Kỳ quái, nghe nói rằng yêu ong vàng rất mang thù mà, chúng nó sao lại từ bỏ dứt khoát như vậy chứ? Chẳng lẽ trong hồ này có thứ gì khiến chúng nó sợ hãi?

Ý niệm này vừa mới toát ra, hắn bỗng nhiên nghe được phía sau truyền đến một âm thanh phun bong bóng, hắn lập tức quay đầu lại thì thấy được thứ đồ vật đang ở dưới hồ nước.

Hắn sợ tới mức tức khắc điên cuồng bơi lên trên, trong nháy mắt ngoi lên mặt nước thì kêu to một tiếng.

“A! Tiểu sư muội cứu mạng!”

Giây tiếp theo, hắn lại bị kéo về lại trong nước.

.............

Bên kia, Diệp Linh Lang thừa dịp những con yêu ong vàng đều bị lừa đi, lén lút trở về tìm băng sương mù hoa.

Nàng đi đến phía trước đóa hoa, lấy ra một cái bình nhỏ chuẩn bị hứng lấy mật hoa, tí tách, ong ong, tí tách, ong ong ong.

Diệp Linh Lang cau mày, hình như nàng nghe được âm thanh gì đó kỳ quái, hơn nữa là từ trên đỉnh đầu truyền đến.

Giây tiếp theo, nàng bất ngờ ngẩng đầu, thấy được một thứ đang đứng ở trên băng sương mù hoa.

“A! Thất sư huynh cứu mạng!”