Chương 41: Thời khắc báo thù của chúng ta tới rồi!

“Xin lỗi xin lỗi, là do ta quen tay, lần sau nhất định sẽ chú ý.”

Diệp Linh Lang từ trước đến nay có gan thừa nhận sai lầm, cũng nghiêm túc kiểm điểm chính mình.

Nàng vừa mới nói trả mười linh thạch trung phẩm sẽ cứu hắn một mạng, nếu vì lá bùa gia tốc này làm hắn đâm vào cây mà chết thì đó chính là sai lầm của nàng, thu tiền rồi lại không hoàn thành được.

Nên sửa lại, nàng lần sau phải nói rõ mười linh thạch trung phẩm đổi hai tấm bùa gia tốc, như vậy để hắn tự sử dụng, dù có đâm chết cũng không thể tính là giao dịch thất bại.

Không sai, về sau lúc nói chuyện với người khác phải chú ý một chút.

“Còn có lần sau nữa?”

Kẻ xui xẻo kia lúc này nội tâm thật sự hỏng mất, hắn là gặp được kẻ kỳ quái nào đây?

Hắn từ trên mặt đất bò dậy, quay người lại thì thấy Diệp Linh Lang đang vung kiếm chém lung tung vào đàn Kim Sí Điểu vừa mới đuổi theo hắn, làm cho thù hận của những con Kim Sí Điểu kia toàn bộ chuyển dời lên người nàng, bắt đầu đuổi theo nàng liều mạng công kích.

Thật gặp được một kẻ quái lạ mà.

Tự mình có bùa chạy trốn không tốt sao? Chỉ một đứa nhỏ như vậy, thoạt nhìn thực lực cũng chẳng ra sao, còn muốn đi trêu chọc đám Kim Sí Điểu kia, nàng đang ngại mạng của mình quá dài đúng không?

Tuy rằng người thích đi tìm đường chết, nhưng mà bùa chú là thật sự dùng tốt.

Nếu không phải đầu óc không tốt lắm thích tự tìm đường chết, hắn còn muốn quay lại mua thêm mấy tấm bùa gia tốc nữa.

Thôi thôi, sống chết của người khác cùng hắn có quan hệ gì đâu, mười linh thạch trung phẩm đổi lấy một mạng, đáng giá, chạy lấy người.

Kẻ xui xẻo vỗ vỗ quần áo dính bụi đất xoay người rời đi, nhưng hắn còn chưa đi được hai bước liền cảm giác được phía sau không quá thích hợp, ríu rít kim quang lấp lánh, cứ như là một mặt trời sáng chói đang ở ngay sau lưng.

Vì thế, hắn đột nhiên quay đầu lại xem thử, chỉ thấy đứa nhỏ kỳ quái kia mang theo đàn Kim Sí Điểu nhỏ lúc nãy, cùng với một đoàn thật lớn Kim Sí Điểu hoàn mỹ hợp lại, sau đó bọn họ sáu người cùng nhau mang theo một đàn siêu siêu lớn Kim Sí Điểu kia bay đi.

Kẻ xui xẻo trừng lớn đôi mắt, khϊếp sợ đến nói không ra lời.

Thì ra đưa nhỏ kỳ quái kia ngay từ đầu chính là muốn đám Kim Sí Điểu phía sau hắn, bán bùa gia tốc cho hắn cũng chỉ là thuận tay kiếm một chút tiền mà thôi.

Trời ạ! Hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy lại bị một đứa nhỏ miệng còn hôi sữa hố một phen!

Khẩu khí này hắn có thể nuốt xuống được sao?

Vì thế hắn cũng lặng lẽ đi theo sau Diệp Linh Lang cùng một đoàn thật to Kim Sí Điểu kia, hắn thật muốn nhìn bọn họ rốt cuộc muốn làm sao!

Diệp Linh Lang sau khi bay trở về, mang theo đội ngũ mới một lần nữa xuất phát, tiếp tục bay đến đại thụ mà Kim Sí Điểu cư trú trước đó.

Khi đã bay đến phía trước đại thụ kia, Diệp Linh Lang móc ra thêm một chồng bùa gia tốc, dán cho mỗi người thêm một tấm, vì thế mỗi người có được hai tấm bùa gia tốc, tốc độ lúc này đều siêu nhanh.

“Hiện tại, mọi người dùng tốc độ nhanh nhất bay qua cái cây kia là được.”

Diệp Linh Lang nói xong liễn dẫn đầu làm mẫu, xông lên trước xuyên qua nhánh cây trên đại thụ, bay qua bên kia.

Những người khác phía sau cũng từng người liên tục xuyên qua, sau đó cùng Diệp Linh Lang đứng ở một chỗ xoay người lại, nhìn một đám lớn Kim Sí Điểu ở sau.

Chỉ thấy chúng nó cũng nhanh chóng cùng nhau vọt tới, chúng nó muốn học theo bọn họ xuyên qua các cành cây, nhưng ở trong nháy mắt kia, vô số bùa chú trên cây sáng lên.

Lúc này, bọn họ mới thấy rõ ràng, trên đại thụ mà vô số Kim Sí Điểu sống trước đó giờ đã dán đầy rậm rạp lá bùa, khi lá bùa đồng loạt có hiệu lực thì biến thành cái trận pháp rất lớn, đem tất cả Kim Sí Điểu toàn bộ đều giữ lại quanh quẩn trên cây.

Mà bên trong trận pháp, Kim Sí Điểu giống như là nhìn không thấy bên ngoài, mất đi mục tiêu đuổi theo, không ngừng ở xung quanh cây bay vòng, thậm chí có một số con không hề truy kích nữa trực tiếp đậu ở trên cây.

Vì thế, một cây kia vốn dĩ thoạt nhìn bình thường tức khắc khắp nơi đều là kim quang, những con Kim Sí Điểu càng dùng sức, kim quang càng bị kí©h thí©ɧ đến lóng lánh.

Rất nhiều người ở nơi xa, nhìn thấy có một đại thụ đang tỏa ra kim quang thì một đám trừng lớn mắt.

“Mau xem bên kia có kim quang!”

“Khẳng định là bảo vật!”

“Mau qua đi! Chậm chân sẽ đoạt không được! Sáng như vậy, tuyệt đối là siêu cấp chí bảo rất hiếm thấy!”

Nhìn thấy tất cả Kim Sí Điểu đều bị nhốt bên trong trận pháp, năm người bên cạnh Diệp Linh Lang đồng thời lộ ra biểu tình kinh ngạc cảm thán không thôi.

Mặc dù có chút điên rồ, nhưng nàng nói được là thật sự có thể làm được! Lúc này so với chuyện bị chúng nó truy đuổi đến chạy vắt giò lên cổ thì phong cách hơn nhiều không phải sao?

“Linh Lang, thời gian ngắn như vậy ngươi có thể vẽ nhiều lá bùa vậy sao?”

“Ngươi nghĩ cái gì đó, người ta đã sớm vẽ sẵn tồn trong nhẫn, lấy ra là trực tiếp dùng thôi. Không thấy được lúc đang ngự kiếm, người ta một bên bay một bên vẽ bùa sao?”

“A! Thì ra lúc đó nàng đang vẽ bùa sao?”

Quý Tử Trạc cười nhạo một tiếng.

“Bằng không ngươi cho rằng tiểu sư muội nhà ta thật là thất học đang luyện chữ chắc?”

“……”

Vũ Tinh Châu ngây người, thì ra trước đó nàng nói những lời kia đều là đang đùa bọn họ chơi thôi.

A, nàng sao lại thú vị như vậy? Cũng quá đáng yêu rồi!

Nhìn Vũ Tinh Châu đang khϊếp sợ không thôi, Quý Tử Trạc lại châm biếm cười một tiếng, người này cũng rất đáng yêu, ngốc bẹp cái gì cũng tin.

Lúc này, nhìn lên đại thụ đã tràn đầy kia , Diệp Linh Lang lộ ra một nụ cười tự tin lại kiêu ngạo.

“Chính là bây giờ! Thời khắc chúng ta báo thù tới rồi!”

……

Tuy rằng Kim Sí Điểu người ta cũng không có đả thương đến bọn họ, ngược lại là bọn họ xông vào địa bàn của nó, đem người ta chạy một vòng lớn cuối cùng còn đem người ta nhốt lại.

Nhưng giọng điệu Diệp Linh Lang thật sự nhiệt huyết, mặc kệ có đạo lý hay không, nhưng tinh thần nhóm người phía sau lập tức đã bị điều động lên, kích động không thôi, dù sao cũng nhiều vàng như vậy mà.

Chỉ thấy Diệp Linh Lang tiến lên một bước, hai tay không ngừng vận chuyển linh lực, đôi tay nhỏ xinh đẹp kia ở giữa không trung chuyển một vòng.

“Phượng Hoàng Thần Hỏa Quyết!”

Trong nháy mắt kia, ngọn lửa từ lòng bàn tay nàng tràn ra, hừng hực thiêu đốt sáng rực một mảnh, ánh sáng màu đỏ nháy mắt phủ kín trước mắt, nhanh chóng lan tràn ra ngoài, đem toàn bộ trận pháp bao vây lại, đem đám Kim Sí Điểu ánh vàng rực rỡ bên trong bao vây lại.

Ngọn lửa này khí thế hơn người, màu sắc lại mỹ lệ, nhiệt độ nóng rực mang theo một chút cảm giác trang nghiêm thần thánh từ thời thượng cổ, có vẻ bễ nghễ trước chúng sinh nhỏ bé.

Tuy rằng người thi triển nó không có đủ thực lực để làm ngọn lửa này chảy hết cả bầu trời, nhưng lại không chút nào ảnh hưởng đến sự cao quý và ưu việt của nó.

Đây vẫn là lần đầu tiên Diệp Linh Lang sử dụng Phượng Hoàng Thần Hỏa ở trước mặt nhiều người khác.

Dáng vẻ nó thiêu đốt một mảng lớn, dường như muốn cắn nuốt cả một góc trời, khí thế trầm ổn, liếc mắt một cái làm người kinh sợ.

Không hổ là pháp quyết tối cao, không hổ là Phượng Hoàng Thần Hỏa, chỉ luyện được tầng một là có thể đạt tới hiệu quả kinh người như vậy rồi.

Lúc tất cả mọi người bị Phượng Hoàng Thần Hỏa đồ sộ hấp dẫn, Diệp Linh Lang quay đầu lại hô một tiếng: “Mau tới giúp muội, muội sắp chịu không nổi!”

Nàng kêu một tiếng, Quý Tử Trạc đã trước hết phản ứng lại, bay đến phía sau Diệp Linh Lang, rót linh lực vào thân thể của nàng.

Ngay sau đó, Vũ Tinh Châu, Từ Chi Phong bọn họ vài người cũng nhanh chóng đuổi kịp, sáu người xếp thành một hàng, một người tiếp theo một người đi lên truyền tiếp linh lực.

Vì thế, khi một đám người chạy qua bên này tìm bảo vật, thì chính là nhìn thấy cảnh tượng ly kỳ này.