Chương 38: Ta ngự kiếm chưa bao giờ nhìn đường

Chỉ thấy phía sau nàng cùng Quý Tử Trạc, phía bên trái đang có một nhóm người cũng đang ngự kiếm phi hành, phương hướng giống như bọn họ, đều là Đại Kim Sơn.

Những người đó tuổi cũng không lớn, sư huynh đi đầu thoạt nhìn cùng Đại sư huynh nhà nàng tuổi tác không sai biệt lắm, phía sau hắn còn mang theo mấy sư đệ sư muội, tuổi tác bọn họ so với nàng cùng Thất sư huynh lớn hơn một chút, có lẽ cùng Lục sư huynh tuổi tác tương đương.

Xem bọn họ đều ăn mặc giống nhau liền biết bọn họ là đệ tử tông môn, nhìn thấy trên cổ tay áo có thêu hình ánh trăng màu tím thì Diệp Linh Lang kinh ngạc một chút, vậy mà là đệ tử Ẩn Nguyệt Cung.

Ẩn Nguyệt Cung, Thất Tinh Tông, Côn Ngô Thành, Liệt Dương Điện là tứ đại tông môn mạnh nhất ở hạ Tu chân giới, mỗi một tông môn đều có đặc sắc riêng, điểm giống nhau là đều rất mạnh.

Phát hiện chính chủ mà bọn họ đang nghị luận quay đầu lại, đệ tử Ẩn Nguyệt Cung đều lộ ra vẻ kinh ngạc, ngay sau đó có người lặng lẽ thấp giọng nói một câu: “Nàng lớn lên thật đáng yêu đó, là thế gia tiểu thư sao?”

Lúc này, đệ tử dẫn đầu Ẩn Nguyệt Cung hai tay ôm quyền hành lễ.

“Là ta quản thúc không chu toàn để nhóm sư huynh muội vô lễ, làm cô nương giật mình rồi, tại hạ thay bọn họ xin lỗi, hy vọng cô nương bao dung. Bọn họ lần đầu tiên ra cửa không có kiến thức gì cả, không biết lựa lời mạo phạm cô nương rồi.”

“Bọn họ nói đều là lời thật, cũng không tính là mạo phạm. Tu Tiên giới đúng là không có thi viết, nhưng ta tuổi còn nhỏ chữ cũng không nhận biết hết, nên vẫn đang phải nỗ lực đọc sách viết chữ, tranh thủ để không làm người thất học.”

Nghe được lời này Ẩn Nguyệt Cung đệ tử sửng sốt một chút, nàng cứ như vậy trực tiếp nói cho người xa lạ nàng không biết chữ sao? Nàng không hề che giấu mà thẳng thắn như vậy sao?

“Còn có, ta ngự kiếm chưa bao giờ nhìn đường, nếu là đυ.ng vào người khác vậy xem như hắn xui xẻo, đυ.ng vào núi thì xem như ta xui xẻo vậy.”

Nghe được lời này Ẩn Nguyệt Cung đệ tử lại ngây ngẩn cả người, này, như vậy cũng được? Nhưng hình như lý lẽ như vậy cũng không có vấn đề gì.

“Còn có, ta đúng là rất nhỏ, nhưng không phải nhỏ như cọng giá, bởi vì ta so với cọng giá còn nhỏ hơn.”

Nàng vừa nói xong, nhóm người Ẩn Nguyệt Cung liền nhìn thấy nàng nháy mắt rút nhỏ cả trăm lần, một người lớn như vậy chớp mắt liền biến thành nhỏ xíu như một hạt đậu xanh, đúng là so với cọng giá còn muốn nhỏ hơn.

Một màn này làm nhóm Ẩn Nguyệt Cung xem ngây người, ngốc đến lời đều quên nói.

Nhưng giây tiếp theo, Diệp Linh Lang đã lắc mình biến hóa về dáng vẻ ban đầu, sau đó nhìn sang câu môi hơi hơi mỉm cười, tươi cười rực rỡ giống như cầu vồng sáng lạn.

“Cuối cùng, vị kia đồng đạo vừa mới nói ta đáng yêu, ngươi rất có ánh mắt đó!”

Một loạt thao tác của Diệp Linh Lang làm nhóm đệ tử Ẩn Nguyệt Cung sợ ngây người, tính cả người dẫn đầu kia cũng bị làm đứng hình, nửa ngày đều nói không nên lời, chỉ biết ngơ ngác nhìn nàng.

Diệp Linh Lang đối với cách trả lời của mình rất là vừa lòng, đáp xong rồi liền cúi đầu tiếp tục vẽ bùa, vừa mới dùng hết một tấm bùa thu nhỏ, phải bổ sung.

“Sư huynh, nàng thật sự rất thú vị đó! Ta rất thích nàng!”

“Sư huynh sư huynh, bọn họ chỉ có hai người, chúng ta tốt xấu có bốn người, bằng không chúng ta cùng bọn họ kết bạn đồng hành đi!”

“Đúng vậy đúng vậy, nàng còn biết biến lớn thu nhỏ lại, còn biết ngự kiếm, tuổi còn nhỏ nhưng thoạt nhìn bộ dáng rất là lợi hại, ta muốn cùng nàng làm bằng hữu nữa!”

Quý Tử Trạc đang ở bên người Diệp Linh Lang nghe được toàn bộ đối thoại của bọn họ, nhịn không được nhíu mày, vẻ mặt khó chịu.

Lúc này mới vừa ra cửa thôi đó, Đại Kim Sơn còn chưa tới liền có người tới cùng hắn đoạt tiểu sư muội?

Làm bằng hữu gì chứ? Thất sư huynh là hắn đồng ý rồi sao? Tiểu sư muội lớn lên đáng yêu lại được hoan nghênh như vậy, ai biết những người này có thể đối với tiểu sư muội có tâm tư lệch lạc gì hay không.

Quý Tử Trạc đang muốn nói gì, liền thấy có một đệ tử từ phía sau bay nhanh hơn đến bên người Diệp Linh Lang.

“Ta thấy bút của ngươi hỏng rồi, chỗ này ta vừa lúc có một cây không tồi, tặng cho ngươi đó.”

Diệp Linh Lang ngẩng đầu nhìn đến đệ tử trước mắt này, tranh phục đang mặc cùng những người khác không quá giống nhau, quần áo càng đẹp đẽ quý giá hơn, trang sức trên người cũng càng quý khí hơn, vừa nhìn liền biết không phải đệ tử bình thường của Ẩn Nguyệt Cung.

Cho nên hắn vừa ra tay, đưa cũng là thứ tốt, cây bút kia là thượng phẩm, dù là là phẩm cấp hay là chất lượng đều so với cây trong tay nàng tốt hơn một bậc.

Đặc biệt là thân bút xúc cảm như ngọc, chỉ cầm lên là có thể cảm nhận được mát lạnh cùng thoải mái, rất thích hợp cho phù tu sử dụng.

Thứ này rất trân quý, trên thị trường tuyệt đối không dễ dàng mua được, cũng chỉ có Ẩn Nguyệt Cung môn phái lớn như vậy, đệ tử đặc biệt này mới có thể vừa ra tay đã hào phóng.

Diệp Linh Lang rất muốn cây bút này, hơn nữa cây trên tay nàng xác thật rất nhanh sẽ chịu đựng không nổi.

Vì thế nàng gật gật đầu, nhận lấy cây bút kia.

“Cảm ơn ngươi tặng bút cho ta, vậy ta cũng đưa ngươi một chút đồ vật đi.”

Diệp Linh Lang nói xong sờ vào nhẫn dùng sức đào đào lục lọi, cuối cùng móc ra một chồng lá bùa giao cho hắn.

“Đây là loại bùa độc môn do ta chế tạo, bản mới nhất sau khi cải tiến tám lần, bên ngoài tuyệt đối mua không được, dán một tấm thoải mái, dán hai tấm siêu sảng khoái, dán ba tấm tại chỗ thăng thiên.”

Đệ tử kia nghe vậy sửng sốt một chút, tuy rằng không biết đây là loại kỳ kỳ quái quái bùa chú gì, nhưng hắn vẫn là lễ phép nhận lấy.

“Ta là Vũ Tinh Châu, không biết quý danh của cô nương?”

“Tên ta là Diệp Linh Lang.”

“Diệp cô nương xin chào, vậy chúng về sau chính là bằng hữu rồi.”

Vũ Tinh Châu vừa dứt lời, Quý Tử Trạc liền cọ một chút bay đến giữa hắn cùng Diệp Linh Lang, đem hai người tách ra.

“Ta là sư huynh của nàng, Quý Tử Trạc.”

“Quý sư huynh, hân hạnh hân hạnh.”

“Được rồi, lễ gặp mặt trao đổi xong rồi, ngươi có thể đi về rồi.”

Vũ Tinh Châu sửng sốt, đối mắt không hề biết che giấu cảm xúc, tất cả đều tràn đầy mất mát.

“Vậy được rồi, ta đi về trước.”

Hắn vừa muốn xoay người thì đại sư huynh Từ Chi Phong của hắn cũng đã bay lên đây.

“Tại hạ Ẩn Nguyệt Cung Từ Chi Phong, không biết nhị vị là muốn đi đến Đại Kim Sơn đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Nghe nói Đại Kim Sơn xuất hiện không ít dị tượng, so với trước kia càng nguy hiểm rất nhiều, không bằng chúng ta kết bạn đồng hành, có thể chiếu cố lẫn nhau, hai vị thấy thế nào?”

Từ Chi Phong lời này vừa ra, các sư đệ sư muội phía sau một đám đều chờ mong nhìn bọn họ.

Quý Tử Trạc vừa muốn cự tuyệt, liền nghe được Diệp Linh Lang tiến đến hắn bên tai nhỏ giọng: “Thất sư huynh, người nhiều cũng tiện làm việc. Mang theo nhóm đệ tử Ẩn Nguyệt Cung bên người nhiều ít có chút uy hϊếp, bằng không sẽ có một đám người thượng vàng hạ cám gì đó lại đây tìm việc, chậm trễ chính sự.”

Nàng cùng Quý Tử Trạc đều không mặc trang phục thống nhất của môn phái, đi ở trên đường khẳng định liếc mắt sẽ bị người khác nhận thành tán tu.

Thời buổi này, tán tu vô tổ chức vô kỷ luật là đối tượng tốt nhất để khi dễ, cướp bóc bọn họ không cần lo lắng sẽ bị trả thù, thậm chí có đánh chết cũng không cần phụ trách, dù sao sau lưng cũng không có ai.

Cho nên tán tu là người nguy hiểm nhất, bọn họ dễ dàng gặp được nguy hiểm, cũng dễ dàng biến thành kẻ nguy hiểm đi công kích người khác nhất.

Nếu không phải Thanh Huyền Tông tình huống đặc thù, nàng cũng rất muốn mặc đệ tử phục của Thanh Huyền Tông ra cửa, ít nhất sẽ không bị coi như tán tu công kích.

Tuy rằng nàng không sợ bị người tới tìm phiền toái, nhưng là vẫn luôn có phiền toái sẽ chậm trễ việc chính, rốt cuộc nàng là muốn đi thẳng đến Đại Kim Sơn bí cảnh, tận mắt chứng kiến nam nữ chủ cùng nhóm liếʍ cẩu theo đuôi cùng nhau yêu hận tình thù, hiện trường nhất định rất cẩu huyết lại lâm li, nàng tuyệt đối không thể bỏ lỡ trò hay này!

Nếu Diệp Linh Lang đã nói vậy, Quý Tử Trạc liền miễn cưỡng đồng ý.

“Vậy chúng ta cùng đồng hành đi.”

Nghe được bọn họ đồng ý, Ẩn Nguyệt Cung mấy cái đệ tử đều cao hứng cực kỳ.

Vì tỏ vẻ thiện ý cùng vui sướиɠ, Vũ Tinh Châu còn tại chỗ lấy ra một tấm bùa chú mà Diệp Linh Lang vừa mới đưa cho, bộp một chút dán lên trên người.

Sau đó, giây tiếp theo, hắn liền từ trên thân kiếm đang bay của mình rớt xuống dưới.

Sợ tới mức đám đồng môn phía sau hốt hoảng thét chói tai.

“Tiểu sư đệ!”