Chương 334 Ngươi thích Diệp Dung Nguyệt?

________________________________________

Nghe được lời này Diệp Linh Lang nở nụ cười, mi mắt cong cong, rất là đẹp.

“Tứ sư huynh, rất vui được gặp huynh.”

Dương Cẩm Châu lúc này tâm tình càng tốt, hắn từ nhẫn lấy ra mấy lễ vật xa xỉ đặt vào trong tay Diệp Linh Lang.

“A, đây là quà gặp mặt của Tứ sư huynh.”

“Cảm ơn tứ sư huynh a.”

“Đúng rồi, các ngươi sao lại ở đây?”

“Thanh Huyền tông chúng ta đều ở chỗ này a, ta đưa ngươi về căn cứ, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”

“Được nha.”

Diệp Linh Lang nói xong liền đem nhẫn của Hắc Kim Sơn đệ tử toàn bộ thu lại, sau đó đưa theo Dương Cẩm Châu về căn cứ.

“Cho nên Thanh Huyền tông chúng ta thật sự tất cả đều vào Phúc Đảo?”

“Đúng vậy, ngươi không biết sao?”

“Không biết, rời khỏi Thanh Huyền tông đã lâu, không nghĩ tới hiện tại nó càng ngày càng giống một tông môn, xưa không bằng nay, thật làm người khác vui mừng.”

“Chuyện ngươi không biết còn nhiều lắm.”

Sau khi trở về căn cứ, Diệp Linh Lang tìm một nơi cho Dương Cẩm Châu nghỉ ngơi, nàng đi xử lý chỗ nhẫn vừa mới nhặt về.

Rất nhanh, Thanh Huyền tông đệ tử nhận được tin tức đã từng người trở lại, vừa trở về liền thấy Dương Cẩm Châu một thân cẩm y đỏ thẫm.

“Tứ sư đệ!”

“Tứ sư huynh!”

“Đại sư huynh, Nhị sư huynh, Ngũ sư đệ, Lục sư đệ, Thất sư đệ! Nhị sư tỷ, Tam sư tỷ, Tứ sư muội! Các ngươi vậy mà đều ở chỗ này a! Thật tốt quá! Không nghĩ tới có một ngày còn có thể nhìn đến Thanh Huyền tông tụ tập đầy đủ đến như vậy.”

Dương Cẩm Châu rất là kích động, hắn đã thật lâu không có nhìn thấy đồng môn Thanh Huyền tông, tuy rằng nói hắn hàng năm bên ngoài, nhưng chưa bao giờ quên quá thân phận Thanh Huyền tông đệ tử của mình.

Một lần nhìn thấy nhiều thành viên đến vậy, cẩn thận tính ra, dường như ngoại trừ Tam sư huynh cùng Đại sư tỷ, tất cả đồng môn đều tề tựu a!

“Đại sư huynh, mấy năm nay không gặp ngươi vậy mà đột phá Hóa Thần! Ngươi cũng quá mạnh đi!”

Bùi Lạc Bạch cười cười.

“Ngươi cũng vậy, ta nhớ rõ thời điểm ngươi ra ngoài rèn luyện vẫn là Kim Đan, hiện tại đã đến Nguyên Anh.”

Dương Cẩm Châu một bên vui vẻ nói chuyện với Bùi Lạc Bạch, một bên kể về những chuyện đã trải qua, khiến cho căn cứ vốn dĩ hiu quạnh náo nhiệt hẳn lên.

Mấy năm nay hắn chu du toàn bộ hạ Tu Tiên giới, những địa phương đi qua nhiều vô số, khiến người khác nghe được toàn là mùi ngon.

“Tứ sư đệ, nếu ngươi đã trở lại, vậy Thanh Huyền tông môn phái phục ngươi hãy nhận lấy, từ hôm nay trở đi ngươi cùng chúng ta cùng nhau mặc.” Mạc Nhược Lâm nói.

“Còn có cái này là đan dược ta nghiên cứu chế tạo, các loại tác dụng đều có, tất cả đều dán trên bình, ngươi nhìn liền sẽ biết.” Hoa Thi Tình nói.

“Vậy ta tặng ngươi mấy viên ảo thuật hoàn, tất cả đồng môn Thanh Huyền tông đều có.” Kha Tâm Lan nói.

“Vật tư cùng trang bị đều là các sư muội chuẩn bị, chúng ta không có gì có thể đưa cho ngươi, không bằng cùng nhau uống chút rượu a, đây là rượu ngon ta trân quý vô cùng.”

Bùi Lạc Bạch nói xong Ninh Minh Thành liền kích động.

“Đại sư huynh, ngươi thế nhưng còn cất rượu ngon trân quý như vậy, ta cùng ngươi cùng nhau ở Thanh Huyền tông lâu như vậy, ngươi trước nay đều không có lấy ra!”

“Thứ tốt đương nhiên muốn ở thời khắc mấu chốt lấy ra tới a.” Mục Tiêu Nhiên vỗ vỗ bả vai Ninh Minh Thành cười nói: “Tứ sư huynh, ta tặng ngươi một con Tử hồ, cùng ngươi rất xứng đôi nha.”

“Cảm tạ Ngũ sư đệ.”

Dương Cẩm Châu nhận lấy Tử hồ vô cùng vui vẻ, quay về tặng cho Dung Nguyệt, nàng nhất định thích.

Tuy rằng đều là lễ vật nhỏ, nhưng đồng môn đối tốt với hắn như vậy, hắn cảm thấy so với bất kỳ phần đại lễ nào đều vô cùng ý nghĩa.

Bùi Lạc Bạch đem bình rượu đem ra, đang muốn mở bình, Quý Tử Trạc bỗng nhiên quay đầu lại đi nhìn vài lần.

“Tiểu sư muội đâu?”.ζa

“Đúng vậy, nàng vì sao không ở đây?”

“Nàng đi xử lý phần nhẫn vừa nhặt được.” Lục Bạch Vi đứng ở phía sau cây đại thụ lớn giọng đáp.

Lúc này bọn họ mới chú ý tới Lục Bạch Vi đang đứng rất xa.

Nếu đổi lại là ngày thường, Ngũ sư muội khẳng định vô cùng vui vẻ chạy tới đưa tiền, sao bây giờ lại đứng xa như vậy?

“Ngũ sư muội, sao ngươi không tới đây? Ngươi thoạt nhìn dường như không thực sự vui vẻ?”

“Ta chính là không nghĩ ra.”

“Không nghĩ ra cái gì?”

“Không nghĩ ra tiểu sư muội vì cái gì không cho chúng ta tiếp tục hành hung Tứ sư huynh.”

???

Ngoại trừ Dương Cẩm Châu, những đệ tử khác toàn bộ sợ ngây người.

“Vì sao phải hành hung Tứ sư huynh?”

“Bởi vì chúng ta không phải ngẫu nhiên gặp được hắn, hắn là vì Diệp Dung Nguyệt, đặc biệt mai phục tiểu sư muội, hơn nữa là hắn trước đó còn cùng tiểu sư muội động thủ.”

Lời này khiến những người khác càng khϊếp sợ, này là ý gì?

“Ngươi nói cái gì? Ta vì sao một câu cũng không nghe hiểu?”

“Diệp Dung Nguyệt là người trong lòng của Tứ sư huynh, là người mà Tứ sư huynh nguyện ý dùng cả tính mạng để bảo vệ, hắn vì thế thậm chí không tiếc động thủ hành hung tiểu sư muội.”

Lời này vừa ra, Dương Cẩm Châu gia nhập đội ngũ đang kinh ngạc.

Hai câu trước nàng nói đúng, nhưng câu cuối cùng rõ ràng có vấn đề a!

Hắn lúc ấy cũng không biết là tiểu sư muội nên mới động thủ, sau khi biết liền không đánh a!

Hơn nữa bọn họ ba người liên thủ, người bị hành hung hình như là hắn, không sai đi?

Ngay khi hắn đang muốn giải thích, Bùi Lạc Bạch hỏi: “Ngươi thích Diệp Dung Nguyệt?”

Dương Cẩm Châu gật gật đầu, giây tiếp theo, bình rượu trước mặt không thấy, Tử hồ trong l*иg ngực bị lấy đi, giây tiếp theo còn bị Nhị sư tỷ Kha Tâm Lan gõ đầu.

“Nhị sư tỷ?”

“Ảo thuật hoàn đâu? Trả lại cho ta, nhanh lên, lập tức, lập tức!”

“Còn có đan dược của ta!”

“Môn phái phục cũng trả lại đâu! Không cho phép ngươi mặc!”

Dương Cẩm Châu sợ tới ngây người, mọi người đều là học thuật đổi mặt sao? Sao có thể thay đổi nhanh như vậy?

“Không phải, các ngươi vì cái gì…”

Dương Cẩm Châu nói còn chưa nói xong, đồ vừa thu tới tay liền bị cướp lại toàn bộ.

Giây tiếp theo, Bùi Lạc Bạch liền giơ tay xách cổ áo hắn, dùng sức ném một cái ra bên ngoài, trực tiếp ném hắn ra khỏi căn cứ.

Căn cứ vốn đang náo nhiệt nháy mắt an tĩnh.

Khi Diệp Linh Lang trở về nhìn thấy một màn này, mọi người đều tụ ở một khối, nhưng dường như thiếu mất vai chính.

“Tứ sư huynh đâu?”

“Ném đi rồi.”

“Ném đi rồi? Xa không?”

“Không xa, chắc cũng sang ngọn núi bên kia.”

Diệp Linh Lang quay đầu nhìn lại, này còn không xa? Đều ném ra khỏi núi rồi.

Sợ Dương Cẩm Châu rời đi, Diệp Linh Lang chạy nhanh xoay người đuổi theo.

Khi Dương Cẩm Châu bị ném ra ngoài cả người đều là ngốc.

Đây là Hóa Thần sao? Thật là lợi hại, dùng chút lực liền vậy xa, vượt qua cả một ngọn núi.

Hơn nữa khi ngã xuống cũng rất đau, không biết xương cốt có bị nứt hay không.

Hắn nhìn nơi hoang dã không một bóng người, cả người có chút ong ong, cảm giác rất không chân thật.

Hắn thật sự nhìn thấy đồng môn? Sau đó lại bị ném ra?

Này có tính không bị trục xuất khỏi Thanh Huyền tông?

Đúng lúc này, phía sau truyền đến âm thanh vội vàng, hắn vừa quay đầu lại thấy Diệp Linh Lang đang chạy như điên đến đây.

Nhưng không có kích động như lúc trước, ngược lại có chút thấp thỏm.

“Tiểu sư muội, ngươi là tới bổ đao sao?”

“Đương nhiên không phải, ta tới đón ngươi trở về.”

“Vậy ngươi cảm thấy ta thích Dung Nguyệt, là sai rồi sao?”

“Mỗi người trong lòng đều có một cái cân, chính ngươi cảm thấy sai, mới thật sự là sai.”

Dương Cẩm Châu ánh mắt sáng lên.

“Chính là nói, ngươi cảm thấy ta không sai sao?”

“Tứ sư huynh, ta mới mười ba tuổi, hỏi ta chuyện tình cảm có chút không thích hợp.”

“Đúng a!”

“Ngươi cùng ta trở về đi.”

“Nhưng bọn họ…”

“Yên tâm, ta có cách.”

Dương Cẩm Châu ngẩn ra, sau đó cười khẽ lên.

“Ngươi là cô nương có thiện ý nhất, ôn nhu đáng yêu nhất, thông minh nhất xinh đẹp nhất mà ta từng gặp.”

Diệp Linh Lang cũng cười.

“So với Diệp Dung Nguyệt kia thì sao?”