Chương 332 Không nghĩ tới hắn chỉ là bản sắc biểu diễn!

Sau khi phân chia xong, Diệp Linh Lang dùng Thương Thủy Châu tạo hai cái linh trì, cách tòa sơn, nam nữ các một bên.

Tiến vào linh trì lúc sau, Thanh Huyền tông các đệ tử nhanh chóng bắt đầu rồi tu luyện, một phút một giây đều không trì hoãn.

Côn Ngô Thành đệ tử sửng sốt vài giây lúc sau cũng chạy nhanh gia nhập trong đó.

Vẫn luôn có lời đồn nói Thanh Huyền tông đệ tử tu luyện không ngủ, không nghĩ tới thế nhưng là thật sự!

Nói đi phải nói lại, cơ hội tốt như vậy, linh trì trân quý như vậy, ai bỏ đi ngủ được.

Không thể không nói, cọ Thanh Huyền tông thật là cọ đúng rồi.

Một đêm qua đi, Diệp Linh Lang từ linh trì bò ra thu hồi Thương Thủy Châu.

“Lại là một ngày mới, ra cửa làm việc thôi!”

Thanh Huyền tông đệ tử vốn đã quen với tiết tấu của Tiểu sư muội nhanh chóng xuất phát.

Còn lại Côn Ngô Thành đệ tử ngây người hai giây cũng chạy nhanh đi rồi, bọn họ là thật sự một giây đồng hồ đều không lãng phí a.

Sáng sớm, Diệp Linh Lang mang theo đội ngũ của nàng tới chỗ hôm trước gặp được Hắc Kim Sơn đệ tử, muốn nhìn một chút có người nhận được tin tức của Thu Lăng Vũ đến đưa đầu.

“Diệp Tử tỷ, ngày hôm qua chưa kịp hỏi, tiểu tùy tùng này ngươi từ đâu tìm được a? Nàng ngày hôm qua lần đầu tiên làm mồi dụ, thế nhưng hoàn mỹ dung nhập chúng ta, có chút thiên phú a, bình thường không thiếu diễn đi?” La Diên Trung hỏi.

Diệp Linh Lang nhìn thoáng qua Thu Lăng Vũ khẽ cười một tiếng.

“Phu quân nàng là Hắc Kim Sơn thiên tài đệ tử, sau khi ở Hắc Kim Sơn bị hại, nàng nhẫn nhục phụ trọng trà trộn trong đó tùy thời báo thù.”

“Bị hại Hắc Kim Sơn thiên tài đệ tử?” La Diên Trung suy tư một phen: “Chẳng lẽ là cái người bỗng nhiên biến mất- Trình Vĩ? 25 tuổi, Nguyên Anh hậu kỳ, kém một bước Hóa Thần.”

Thu Lăng Vũ sắc mặt cứng đờ, người này không phải ở Liên Minh tông môn sao? Làm sao mà chuyện của Hắc Kim Sơn lại rõ ràng như vậy?

“Không đúng a, ta nhớ rõ hắn tuổi tác còn trẻ, thiên phú siêu quần, tuấn tú lịch sự, người thích hắn rất nhiều, nhưng là hắn chưa cưới vợ a, ngươi sẽ không gạt người đi?”

Lời này vừa dứt, Diệp Linh Lang quay đầu lại đi nhướng mày, cười như không cười nhìn chằm chằm Thu Lăng Vũ.

Biết nàng chưa nói nói thật, không nghĩ tới chuyện này liền có thể nói dối.

Thu Lăng Vũ bị nhìn chằm chằm vô cùng khó chịu, vẻ mặt bị vạch trần vô cùng quẫn bách, không biết làm sao.

“La Diên Trung, năm đó ngươi đi theo chúng ta không phải cũng là miệng đầy thổi đại pháo sao?”

“Kia có thể giống nhau?”

“Ta cảm thấy đều giống nhau.”

La Diên Trung còn muốn tiếp tục vì biện giải, bọn họ bỗng nhiên thấy phía trước có người, là Người của Hắc Kim Sơn, bọn họ phân tán ở bên kia thu thập linh thảo, chợt liếc mắt một cái không xác định có bao nhiêu người, nhưng bọn hắn là thật sự tìm tới!

“Diệp Tử tỷ, làm gì?”

“Ta ở chỗ này bày trận, các ngươi đi đem bọn họ dẫn lại đây.”

“Được!” La Diên Trung đối với Thu Lăng Vũ nói: “Đổi sang quần áo Hắc Kim Sơn theo ta đi đi, Trình Vĩ nương tử.”

!!!

Thu Lăng Vũ ngày hôm qua cảm thấy người này lúc làm mồi có chút khờ khạo, không nghĩ tới hắn chỉ là bản sắc biểu diễn!

Đổi xong quần áo Hắc Kim Sơn, Thu Lăng Vũ còn chưa nói chuyện, liền thấy La Diên Trung vươn đôi tay, cười đến siêu tặc.

“Ta tới bắt ngươi.”

……

Má ơi, không phải nói diễn kịch sao? Có cần thật như vậy không a!

Khẩn cầu trời xanh ban nàng một đôi chưa thấy qua La Diên Trung hai mắt..ζa

“A! Cứu mạng! Cứu mạng a!”

Thu Lăng Vũ một giây tiến vào trạng thái, tuy rằng là diễn, nhưng xác thật có như vậy vài phần chân tình thật cảm.

Nàng chạy về hướng của Hắc Kim Sơn đệ tử.

“Mau! Có người đang đuổi theo ta!”

Hắc Kim Sơn đệ tử thấy vậy nhanh chóng rút kiếm tập trung lại, La Diên Trung đuổi theo, nhìn thấy bọn họ nhân số đông đảo, hắn sợ tới mức sờ soạng một phen viên bảo châu quý giá ở cổ, sau đó quay đầu liền chạy.

Hắc Kim Sơn đệ tử vừa thấy, linh thảo trong tay tức khắc liền không thơm, huynh đệ này thế nhưng có tiền mua kim châu đại bảo, không đoạt hắn đoạt ai a!

Vì thế, một đám Hắc Kim Sơn đệ tử sôi nổi lao tới đuổi theo La Diên Trung.

“Đừng chạy!”

Một màn này Thu Lăng Vũ xem đến trợn mắt há hốc mồm, hắn là thật sự biết diễn a.

Chỉ là đuổi gϊếŧ nàng căn bản kéo không được thù hận mãnh liệt như vậy, một màn sờ viên bảo châu kia thực sự là lấy bút điểm mắt rồng.

Vì thế, không sai biệt lắm bảy tên Hắc Kim Sơn đệ tử đuổi theo La Diên Trung, hắn xoay người chạy, mang theo này đám đại ngốc chạy vào trận pháp Diệp Linh Lang thiết kế, sau đó ngừng chạy, trở tay chống nạnh.

“Các ngươi xong đời.”

?

“Đám đệ tử Hắc Kim Sơn ngày hôm qua bị gϊếŧ cũng chính là bị mắc mưu như vậy.”

!

Lời này vừa ra, Hắc Kim Sơn đệ tử tức lập tức hoảng loạn, này liền… mắc bẫy?

Thực sự là bẫy, khi bọn họ muốn quay người bỏ chạy, phát hiện bốn phía không biết khi nào có kết giới.

Đang chuẩn bị mạnh mẽ xông ra, Diệp Linh Lang, Lục Bạch Vi cùng Giang Du Tranh đi ra.

“Đừng hoảng hốt a, chúng ta liền bốn người. ba Kim Đan một Nguyên Anh, các ngươi bảy Nguyên Anh đánh không lại sao?”

Diệp Linh Lang vừa dứt lại, Hắc Kim Sơn đệ tử sửng sốt một chút.

Đúng vậy.

“Hơn nữa, nơi này chẳng những có đại bảo châu còn có hai tiểu cô nương, có tiền có sắc, chạy gì a?”

Vì thế, Hắc Kim Sơn đệ tử lại sửng sốt một chút.

Đúng vậy.

“Tư tưởng công tác làm xong, sẽ không chạy, đấu võ.”

Vì thế Hắc Kim Sơn đệ tử liền lao tới tấn công bọn họ.

Lục Bạch Vi them một vòng tăng phúc, sức chiến của Giang Du Tranh mạnh hơn rất nhiều so với trước đây, Diệp Linh Lang lấy ra Hồng Nhan khí thế khó chặn, La Diên Trung kém cỏi nhất tuy rằng là Kim Đan, nhưng có thêm tăng phúc dưới chân, đủ để cùng Nguyên Anh đánh một trận.

Đương Diệp Linh Lang cùng Giang Du Tranh đánh bại 6 người, La Diên Trung rốt cuộc cũng đánh bại Nguyên Anh kia.

“Ta làm được! Ta vượt cấp chiến đấu, ta đánh thắng! Diệp Tử tỷ, ta trừ bỏ kiếm tiền có thiên phú, ta đánh nhau thế nhưng cũng thực trâu!”

Đang lúc La Diên Trung kích động vô cùng thời điểm, Lục Bạch Vi dung một đạo linh lực đánh vào trán hắn.

“Ngươi nhìn xem dưới chân là gì.”

La Diên Trung một cúi đầu, phát hiện chính mình dưới chân tất cả đều là thêm vào vòng sáng, sáng đến chói mắt, mà Diệp Linh Lang cùng Giang Du Tranh không biết khi nào đã bỏ.

“Tiểu La tử, hy vọng ngươi về sau có thể thanh tỉnh nhận thức chính mình.”

……

La Diên Trung trầm mặc hai giây lúc sau, hướng tới Lục Bạch Vi chạy qua đi.

“Lục tỷ! Ngươi chính là thần! Viên bảo châu này tặng cho ngươi, đeo trên cổ ngươi đi.”

?

Lục Bạch Vi hoài nghi La Diên Trung lấy oán trả ơn.

Đúng lúc này, đột nhiên một đạo linh lực mạnh mẽ từ phía sau bọn họ đánh lại, xuyên qua trận pháp, lập tức đánh vào người Lục Bạch Vi.

Lúc ấy La Diên Trung ở gần, hắn tay mắt lanh lẹ đẩy Lục Bạch Vi, chính hắn không kịp trốn bị linh lực đánh trúng, cả người bị đánh bay ra ngoài, đυ.ng vào cây lớn phía sau, cả người ngã xuống đất.

“Tiểu La tử!”

Diệp Linh Lang cùng Giang Du Tranh nhanh chóng quay đầu đi, chỉ thấy không xa phía sau bọn họ không biết khi nào xuất hiện thêm một Nguyên Anh, ăn mặc một thân quần áo đỏ tía, khuôn mặt thanh tú, trên người khí thế cường đại, sắc mặt vô cùng lạnh băng.

“Ta rốt cuộc chờ được các ngươi.”

“Huynh đài là?”

“Ngày hôm qua là ai xuất khẩu cuồng ngôn muốn cướp đi Dung Nguyệt?”

Diệp Linh Lang khóe môi một câu, cười đến kiêu ngạo.

Hóa ra lại là liếʍ cẩu của Diệp Dung Nguyệt, chẳng trách lớn lên đẹp như vậy, hóa ra là vai phụ cầu mà không được.

“Ta a.”