Chương 329 Ta lại không phải người tốt, trên người không có phật quang!

Kia Hắc Kim Sơn đệ tử cũng không dự đoán được Diệp Linh Lang làm thế nào có thể nhìn thấu thân phận nữ nhân của nàng, hơn nữa liền khi nàng không kịp phòng bị đột nhiên vạch trần nàng.

Nàng ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Diệp Linh Lang, không biết nàng muốn làm cái gì, mọi người đều là nữ nhân, cái gì cũng làm không được a.

“Ai nha! Nàng thế nhưng là một cô nương! Tiểu sư muội làm sao ngươi nhận ra được? Ngươi từ khi nào thì phát hiện a? Ta thế nhưng một chút cũng không có nhận ra a!”

Lục Bạch Vi kích động kêu lên, này cũng quá thần kỳ.

Diệp Linh Lang bị bộ dáng này của nàng làm cho tức cười, một việc liền ngay cả Ngũ sư tỷ đều có thể nhìn ra, vậy chuyện này khả năng sớm liền kết thúc.

Nàng bất luận là thời điểm nào đều là Ngũ sư tỷ ngây thơ hồn nhiên a! Vĩnh viễn đáng yêu.

“Ngươi đứng lên đi.”

“Ngươi không gϊếŧ ta?”

“Ta hôm nay tâm tình không tồi, tính toán thu một tù binh, bưng trà rót nước truyền tin tức cho hai tỷ muội ta.”

Cô gái ngơ ngác nhìn Diệp Linh Lang, phảng phất không tin nàng liền dễ dàng như vậy buông tha mình.

Diệp Linh Lang giơ tay liền ở trên người nàng làm một cấm chế, đem tu vi Nguyên Anh kỳ của nàng trực tiếp áp thành Luyện Khí kỳ.

“Hiện tại ngươi liền một Luyện Khí, ngươi nếu là rời khỏi ta, tại nơi gϊếŧ chóc khắp nơi như Phúc Đảo này ngươi một khắc cũng sống không nổi, hơn nữa trên cấm chế của ngươi ta còn đặt một lá bùa định vị, về sau ngươi chính là tiểu tuỳ tùng của ta.”

Nàng cúi đầu liền thấy, mình quả nhiên thành một tiểu Luyện Khí.

Cô nương này thật là lợi hại a, nàng có thể một mình gϊếŧ chết nhiều Hắc Kim Sơn đệ tử Nguyên Anh kỳ như vậy, còn mang theo nhiều sủng vật hung tàn như vậy, liền ngay cả cấm chế cũng biết làm.

“Ngươi tên là gì?”

“Ta tên Thu Lăng Vũ.”

“Ta tên Diệp Linh Lang, về sau gọi ta một tiếng Diệp Tử tỷ là được.”

Thu Lăng Vũ sửng sốt, lá cây… Tỷ?

“Ngươi còn chưa cập kê đi?”

“Làm sao?”

“Ta hai mươi đã thành thân rồi.”

Lúc này một bên Lục Bạch Vi nhịn không được bật cười lên.

“Tiểu sư muội nhà ta kêu ngươi gọi tỷ, tiểu tù binh nhà ngươi liền gọi tỷ, ngươi sao nhiều chuyện như vậy?”

Diệp Linh Lang quay đầu trừng mắt nhìn Lục Bạch Vi, Lục Bạch Vi nháy mắt không cười.

“Người có tư cách kêu tiểu sư muội nhà ta là tỷ có thể đếm được trên đầu ngón tay, đó là vinh hạnh của ngươi, còn không mau gọi!”

“Diệp Tử tỷ.”

“Tiểu tù binh này thật ngoan.”

Diệp Linh Lang không để ý các nàng, đi qua xem xét thương thế của nữ đệ tử kia, chỉ thấy nàng quần áo toàn thân đều bị xé nát, trên người vết thương chồng chất, thảm không nỡ nhìn.

Nàng từ trong nhẫn lấy ra cho nàng một viên đan dược, sau đó lại lại dùng Đại Trọng Sinh Thuật chữa trị một lần.

“Khá hơn chút nào không?”

“Khá hơn nhiều, cảm ơn ngươi.”

“Không khách khí, dược tiền cùng phí trị liệu đợi lát nữa kết toán một chút.”

Lời này vừa ra, nữ đệ tử kia ngẩng đầu lên khϊếp sợ nhìn Diệp Linh Lang.

Gặp qua gϊếŧ người, gặp qua cứu người, chưa thấy qua thu phí.

“Không cần kinh ngạc như vậy, Phúc Đảo khắp nơi gϊếŧ chóc, luôn có người đánh không lại, ta chẳng lẽ muốn gặp một người cứu một người sao? Ta lại không phải người tốt, trên người không có phật quang! Vẫn là bảo trì quan hệ tiền tài thuần khiết nhất đi, đỡ các ngươi phải quay đầu lại báo ân a.”

Nữ đệ tử kia ho khan hai tiếng, từ nhẫn lấy ra một cái lọ đưa cho Diệp Linh Lang.

“Đây là độc môn bí phương ủ hoa ngọc lộ của Túy Hoa Cung chúng ta, giúp người nhanh chóng khôi phục thương thế, chữa trị gân mạch, trọng xương ống thịt, phi thường trân quý, ngươi cầm đi đi.”

Diệp Linh Lang nhận lọ hoa ngọc lộ kia, mở ra ngửi thấy một chút, mùi hoa phác còn có một tia hơi say, xác thật là thứ tốt.

Túy Hoa Cung, nghe tới hẳn là người của Thương Sơn 72 cung, Diệp Linh Lang đối với bọn họ ấn tượng tạm được, rốt cuộc lần trước ở Thần Y Cốc, bọn họ cũng cho sư phụ tiện nghi của nàng phô trương thanh thế, cũng không có làm ra hành vi tiểu nhân gì.

“Vậy được, ngươi đi đi, ta đi tìm hai người kia để lấy tiền đi.”

Diệp Linh Lang đi rồi, Lục Bạch Vi thò qua tới cười nói: “Tiểu sư muội kêu ngươi đi ngươi liền chạy nhanh đi, chúng ta ra tới là đánh cướp, bình thường gặp gỡ đều là tịch thu toàn bộ gia sản đuổi ra khỏi Phúc Đảo. Hiện tại chỉ lấy của ngươi một lọ hoa ngọc lộ, nội tâm nàng nhất định vô cùng dày vò.”

Nữ đệ tử kia sửng sốt một chút, sau đó thuận thế gật gật đầu, từ trên mặt đất bò dậy khập khiễng rời đi.

Đi rồi không bao xa, hai sư huynh của nàng cũng giao tiền xong rồi rời đi, vừa hay đuổi kịp nàng.

Nữ đệ tử kia nghĩ nghĩ một chút vẫn là quay đầu quay lại.

“Thứ ta mạo muội, cô nương xưng hô như thế nào?”

“Liên Minh tông môn, Thanh Huyền tông, Diệp Linh Lang.”

“Liên Minh tông môn, Thanh Huyền tông, Lục Bạch Vi!”

Ba vị Túy Hoa Cung đệ tử gật đầu tỏ vẻ nhớ kỹ, sau đó liền xoay người đi rồi.

Bọn họ vừa đi, Diệp Linh Lang liền bắt đầu nhặt nhẫn.

Cũng may Chiêu Tài cùng Thái Tử nghiệp vụ thuần thục, xé người không xé tay, ăn người không ăn nhẫn, không tồi không tồi.

Nháy mắt, mười ba cái nhẫn lại tới tay a, thật tuyệt.

Thu nhẫn xong, Diệp Linh Lang quay đầu lại nhìn về phía Thu Lăng Vũ.

“Ngươi còn biết hành tung của những đệ tử khác không?”

“Không biết, ta sau khi tiến vào cũng chỉ cùng bọn họ hội họp.”

“Vậy ngươi có biện pháp liên lạc với Hắc Kim Sơn đệ tử ở phụ cận không?”

“Có.”

“Vậy ngươi hiện tại phát cho bọn chúng một tin tức, liền nói các ngươi ở chỗ này gặp mai phục, đồng môn thương vong vô số, đối phương vô cùng kiêu ngạo buông lời hung ác nói…”

Diệp Linh Lang nhếch môi cười.

“Liền nói coi trọng thiếu phu nhân nhà các ngươi, sớm hay muộn muốn đem nàng cướp đến tay.”

Thu Lăng Vũ sửng sốt, tuy rằng không biết nàng muốn đánh chủ ý gì, nhưng vẫn là dựa theo nàng nói phát tin tức cho Hắc Kim Sơn đệ tử.

“Phát xong rồi, chúng ta là muốn ở chỗ này chờ sao?”

“Đừng nói Hắc Kim Sơn đệ tử, ngay cả thiếu phu nhân của các ngươi cũng không xứng để ta chờ, ngươi đem một thân quần áo Hắc Kim Sơn đổi đi, sau đó tiếp tục cướp đoạt càn quét.”

Thu Lăng Vũ nghe lời đem quần áo đổi đi, sau đó liền đi theo phía sau Diệp Linh Lang giúp nàng khắp nơi cướp đoạt.

Ngay từ đầu nàng còn không hiểu ý nghĩa của từ cướp đoạt, thẳng đến nơi các nàng đi qua, liền từ ốc đảo biến thành cánh đồng hoang vu, nàng mới hiểu hàm ý của từ cướp đoạt.

Ngay lúc đó, nàng cũng bỗng nhiên hiểu rõ vì cái gì Diệp Linh Lang muốn thu một tiểu tù binh, bởi vì thêm một cái người làm việc tốc độ liền nhanh hơn một chút, còn ba đệ tử Túy Hoa Cung kia, bọn họ bị thương nặng như vậy, làm việc nhất định là không nhanh nhẹn, cho nên lấy tiền đuổi đi.

Nhổ xong gốc linh thảo cuối cùng cất vào nhẫn, Thu Lăng Vũ bỗng nhiên suy nghĩ, dựa theo cách cướp đoạt này, Diệp Linh Lang rốt cuộc có bao nhiêu gia sản?

Cướp đoạt một vòng, Thu Lăng Vũ rốt cuộc nhịn không được, nàng tiến lên dò hỏi Diệp Linh Lang.

“Ngươi triệu tập Hắc Kim Sơn đệ tử, có lẽ bọn họ đã tới rồi, ngươi vì sao không đợi chờ bọn họ?”

Diệp Linh Lang quay đầu lại đi.

“Ngươi liền ước bọn họ chết nhanh như vậy?”

Thu Lăng Vũ cũng không nghĩ lại, vì thế gật đầu thừa nhận.

“Đúng vậy, ta chính là muốn bọn họ chết, ta hy vọng toàn bộ Hắc Kim Sơn tất cả đều chết sạch sẽ!”

“Vì cái gì? Bởi vì bọn họ gϊếŧ phu quân của ngươi?”

Lời này vừa ra, Thu Lăng Vũ cả người ngây dại, sau đó liền rơi nước mắt, nước mắt dường như không đáng giá tiền dường như liều mạng rơi xuống.