Chương 314 Lần sau ta còn có mặt khác biện pháp

Diệp Linh Lang tràn đầy tin tưởng leo lên trên Kim Diệp Thần Thụ.

Ngay từ đầu tốc độ của nàng còn rất nhanh, nhưng tới đoạn giữa cây tốc độ rõ ràng chậm lại, khi nàng leo đến chỗ đệ tử leo cao nhất vừa rồi, tốc độ đã so với đi bộ còn chậm hơn.

Nhìn dáng vẻ, Kim Đan kỳ tu vi của nàng cũng bị Kim Diệp Thần Thụ tạo ra sức phản quá lớn.

Thấy một màn như vậy, Côn Ngô Thành các đệ tử sôi nổi cảm khái, lấy tình huống này của nàng chỉ sợ là một quả cũng không thể trích, rốt cuộc nàng thoạt nhìn so với bọn hắn cũng không có bao nhiêu ưu thế, mà chỗ quả thấp đã bị trích xong rồi.

Lúc này, trên khán đài Côn Ngô Thành chưởng môn cùng trưởng lão tắc tâm tình không tồi gật gật đầu, không nói đến chuyện Diệp Linh Lang cùng bọn họ đánh cược kia mười vạn linh thạch, mà là bởi vì nàng cũng không phải rất lợi hại, không siêu việt hơn đệ tử Côn Ngô Thành, cuồng vọng của nàng vừa mới một khắc bị nàng chính mình vả mặt.

Đang lúc mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, chờ nàng hao hết toàn lực leo thêm một đoạn cũng tìm không thấy quả sẽ chính mình nhảy xuống, Diệp Linh Lang bỗng nhiên ngồi xuống dưới nhánh cây thứ nhất.

?

Dựa theo thực lực cùng trình độ của nàng, lại hướng lên trên leo thêm một đoạn không thành vấn đề a, nói không chừng lại nỗ lực một chút, còn có thể miễn cưỡng trích xuống một quả.

Như thế nào leo đến nhánh cây thứ nhất liền không leo nữa? Chẳng lẽ muốn nghỉ ngơi khôi phục thể lực lại tiếp tục leo?

Khi tất cả mọi người đều không hiểu, Diệp Linh Lang từ nhẫn móc ra một chùm nho nhỏ màu trắng đặt ở một bên, sau đó lại từ nhẫn móc ra một chồng người giấy cùng với một chồng chủy thủ.

Những cái này khiến mọi người nhìn tới hứng thú, đôi mắt không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng.

Mà lúc này Côn Ngô Thành chưởng môn bắt đầu hoảng hốt không có lý do.

Này hiển nhiên là muốn làm đại sự, Diệp Linh Lang nàng lại muốn làm đại sự!

Mỗi lần nàng làm đại sự liền đều sẽ không có chuyện gì tốt!

Xong rồi xong rồi, tuy rằng hắn không biết sẽ xong như thế nào, nhưng chính là biết tám chín phần mười muốn xong rồi.

Sau khi lấy tất cả mọi thứ ra, Diệp Linh Lang lại từ nhẫn lấy ra một cái người giấy nhỏ, cùng chồng người giấy kia giống nhau, đều có mắt và miệng.

Chỉ thấy Diệp Linh Lang sờ sờ đầu nó, vẻ mặt ôn nhu.

“Tiểu Bạch, ngươi chỉ huy một chút, để chúng nó mỗi người lấy chủy thủ leo lên trên, đem toàn bộ quả và lá vàng của Kim Diệp Thần Thụ đều cho ta hái xuống.”

Tiểu Bạch manh manh gật đầu một cái, thân mình mỏng mang liền bắt đầu nhảy lên, vừa nhảy vừa ê ê a a.

Sau đó một màn xuất hiện khiến tất cả người ở đây khϊếp sợ, chỉ thấy chồng người giấy ở trên cây giống như sống lại, chúng nó mỗi người cầm một lá bùa dán lên trên chuỷ thủ leo.

Sau khi dán xong, liền đem tất cả chỗ chuỷ thủ kia thu nhỏ, lớn nhỏ vừa đủ một người giấy cầm trong tay.

Sau khi nhận đủ vũ khí, người giấy bắt đầu vui sướиɠ bò lên trên.

Chúng nó không có tu vi, bay phiêu phiêu, bị Tiểu Bạch không có tu vi điều khiển, cho nên không hề bị lực cản của Kim Diệp Thần Thụ ảnh hưởng, nhanh chóng leo lên.

Một đám người giấy ê ê a a hung hăng bò lên trên, nhìn vừa ngốc vừa manh vừa đồ sộ, chúng nó nhanh chóng bò đến phía trên quả, dùng tiểu chủy thủ cắt rớt xuống.

Quả rơi xuống, Diệp Linh Lang liền ở phía dưới từng bước từng bước tiếp, một cái không rơi tất cả đều thu vào nhẫn bên trong.

Mắt thấy quả Kim Diệp Thần Thụ nhanh chóng được thu hoạch, Côn Ngô Thành mọi người trừng đến tròng mắt đều phải rơi xuống.

Bọn họ hao hết trăm cay ngàn đắng, cách mười năm mỗi người cũng chỉ trích được 1-2 quả, kết quả nàng khen ngược, một người đi lên đem tất cả quả đều trích hết!

Không chỉ có như thế, nàng trích hết quả bắt đầu trích đến lá vàng trên đỉnh, ngay cả lá vàng ở các cành nhỏ cũng không buông tha, cành cây bị kéo hết vỏ cây còn sạn đi rồi vài khối.

Mắt thấy Diệp Linh Lang nhanh chóng thu hoạch bảo bối trên Kim Diệp Thần Thụ, Côn Ngô Thành chưởng môn hai tay ôm chính ngực mình, thân thể mềm nhũn ngã ngồi ở ghế trên hô hấp khó khăn.

Lúc trước nàng nói như nào? Nàng rất lợi hại, người khác có thể trích hai quả, nàng có thể trích mười quả.

Nàng nói chính là mười quả, nhưng nàng hiện tại ít nhất phải lấy được hơn một trăm!!!

Phàm là khi nàng vừa mới dùng phép khích tướng, khoác lác nói chính mình có thể toàn bộ lấy hết, hắn nhất định sẽ cảnh giác nàng dùng thủ đoạn, tuyệt không đồng ý để nàng leo lên Kim Diệp Thần Thụ.

Nhưng nàng lại không, nàng khiêm tốn nói nàng có thể trích mười quả.

Tuy rằng không trích xuống cũng sẽ khô héo, tuy rằng mười năm sau nó sẽ một lần nữa nở hoa kết quả, nhưng mặt mũi Côn Ngô Thành đều bỏ, cùng với vết thương tâm lý chưởng môn phải chịu, đó là cả đời đều đền bù không được!!!

Tin ai đều sẽ không lại tin Diệp Linh Lang kia mở lời, thật sự quá đáng a!

“Nàng, nàng đi nơi nào tìm được nhiều người giấy có thể chỉ huy như vậy a? Kim Diệp Thần Thụ ngăn cản pháp thuật,

Cho nên đó cũng không phải nàng dùng pháp thuật thao tác a!”

“Trời ơi, nhiều quả cùng lá vàng như vậy đâu, toàn bộ thuộc về một mình nàng! Như vậy tuyệt đối là tài phú, thật sự muốn ép chết ta, a a a…”

“Chiêu này thật sự tuyệt, hiện giờ ở Tu Tiên giới gần như tìm không thấy vật không có tu vi có thể nghe chỉ đạo, nhưng nàng thế nhưng có một đại điệp.”

“Chờ đã, ta dường như học được, ta bỗng nhiên có một ý tưởng lớn mật!”

“Ngươi vừa nói, ta cũng…”

“A! Đã hiểu đã hiểu! Ta cũng đã hiểu! 10 năm sau ta cũng muốn như vậy làm!”

Các đệ tử sôi nổi thông qua Diệp Linh Lang dẫn dắt nghĩ tới lợi dụng lỗ hỏng của Kim Diệp Thần Thụ.

Có tu vi bị áp chế, vậy đi tìm không tu vi, Tu Tiên giới tìm không thấy, vậy đi phàm giới tìm a!

Tùy tiện tìm một loài động vật có thể điều khiển, tìm được về sau huấn luyện một thời gian, chờ đến khi Kim Diệp Thần Thụ kết quả lại mang đến hỗ trợ thu hoạch không phải tốt sao?

Tê… Tuyệt a, bọn họ trước đây đều không nghĩ tới?

Ngay khi mọi người vẫn đang suy nghĩ, giọng Côn Ngô Thành chưởng môn truyền đến gầm lên giận dữ.

“Hiểu cái gì hiểu! Đều câm miệng cho ta! Sau này lên trích quả Kim Diệp Thần Thụ lại thêm một cái quy định, cần thiết chính mình lên trích! Không chuẩn mang sủng vật gian lận!”

……

Côn Ngô Thành đệ tử lập tức liền héo rũ lại, vừa mới học được chiêu mới mà.

Đúng lúc này, Diệp Linh Lang thu hoạch xong kiếm được đầy túi bò xuống khỏi Kim Diệp Thần Thụ, vô cùng cao hứng đi tới trước mặt Côn Ngô Thành chưởng môn.

“Đa tạ chưởng môn thành toàn.”

……

Côn Ngô Thành chưởng môn nháy mắt tâm ngạnh.

Cảm tạ cái gì mà cảm tạ, còn không bằng trực tiếp biến mất!

“Ngươi vậy mà rất thông minh, chỉ là không đi chính đạo.”

“Chưởng môn, trích quả còn phân chính tà sao?”

“Ý ta là, ngươi hẳn là nên dùng phương pháp phù hợp quy tắc.”

“Ta phương pháp không hợp quy tắc sao? Vậy ngươi lần sau nhắc nhở ta sớm một chút.”

!!!

Nàng thế nhưng còn muốn có lần sau?

Tiện nghi lớn như vậy hắn có thể chấp thuận nàng kiếm lần hai?

Côn Ngô Thành chưởng môn tức giận đến nghiêng thân nỗ lực điều chỉnh hô hấp.

Lúc này, bên cạnh Giang Du Tranh nhỏ giọng nói với Diệp Linh Lang m: “Vừa mới chưởng môn nói, về sau trích quả Kim Diệp Thần Thụ, không được mang theo bất cứ sủng vật nào, cần thiết đích thân hái.”

“A, vấn đề không lớn, lần sau ta còn có biện pháp khác.”

!!!

Côn Ngô Thành chưởng môn đang cố điều chỉnh hô hấp khống chế biểu cảm thất bại.