Chương 30: Hắn cùng chúng ta không phải một phe

Chỉ thấy lúc này xuất hiện trước mắt bọn họ không phải là khung cảnh của tầng năm, mà là một tầng lầu hoàn toàn mới, bọn họ chưa bao giờ gặp qua!

Trên kệ sách đánh dấu rõ ràng là số sáu, làm cho bọn họ biết hiện giờ đang đứng ở tầng sáu, là tầng sáu chưa bao giờ có người lên được tầng sáu, không biết đã bị phong tỏa bao lâu!

Cấm chế ngăn cản giữa tầng năm và tầng sau đã không có, bọn họ nhẹ nhàng liền đi lên đây!

Cùng năm tầng phía dưới không giống nhau, tầng sáu của Tàng Thư Các cũng không có rất nhiều kệ sách cùng số lượng sách mênh mông vô bờ nữa, cả tầng này vô cùng trống trải, khu vực ở giữa phong ấn rất nhiều kệ sách, mà ở giữa thì bày một cái mâm tròn rất lớn.

Bọn họ tại chỗ đứng một hồi lâu, mới từ bên trong khϊếp sợ rất lớn dần dần bình tĩnh lại.

“Tiểu sư muội, cấm chế tầng sáu. …”

“Không sai, là muội phá giải đó.”

Diệp Linh Lang cười, phù văn đang dán trên mặt cũng đi theo lệch đi, nhìn vô cùng quỷ dị, nhưng nàng lại giống như đang rất hưởng thụ.

Ba sư huynh nghe xong kinh ngạc không thôi, từ thật lớn kinh ngạc thoát ra, lại đυ.ng phải một kinh ngạc lớn hơn nữa, một chữ cũng nói không nên lời.

“Muội mất một tháng thời gian đó, dùng não quá độ, tóc đều rớt một đống, rất là mệt.”

Qua không biết bao lâu, bọn họ mới dần dần tiếp nhận được một chuyện, tiểu sư muội mới nhập môn của bọn họ, tu vi vừa đến Trúc Cơ kỳ, đã phá giải cấm chế mà ngay cả Đại sư tỷ Hóa Thần kỳ đều phá không được.

Tiểu sư muội của bọn họ rốt cuộc là là chủng loại yêu quái gì đây?

Đã có thể trở thành người cuối cùng của đại hội thu đồ đệ, lại trở thành người đạt đến Trúc Cơ kỳ đầu tiên trong nhóm đệ tử mới.

Đã có thể ở Trúc Cơ kỳ một tháng, tu vi đến bây giờ một chút tiến triển đều không có, lại có thể giải trừ cấm chế phức tạp lưu truyền từ rất lâu tới nay.

Thiên phú này nếu là truyền ra ngòai, không biết lại dẫn đến một hồi tranh đoạt điên cuồng nữa hay không?

Phải biết rằng, thiên tài tu luyện siêu nhanh vẫn có thể có một đống, thiên tài sức chiến đấu bùng nổ cũng có không ít, mặc dù là thiên tài luyện khí, luyện đan, ngự thú cũng không thiếu lắm, nhưng người có thiên phú về trận pháp đa số đều là lông phượng sừng lân, thiếu lại càng thiếu.

Rốt cuộc mấy thứ trước là dựa vào thiên phú, luyện tập lại chiến đấu mà có, mà phía sau đều dựa vào đầu óc, đại não của người bình thường làm không được chuyện này, bởi vì trận pháp thật sự là rất rất phức tạp, mà nhân tài như vậy cũng rất khan hiếm.

Bởi vì người như vậy, nếu thật sự mạnh mẽ thì có lúc còn mạnh hơn cả kiếm tu và pháp tu rất nhiều, thậm chí có thể lấy sức của một người thay đổi toàn bộ cục diện.

Nếu môn phái nào có được thiên tài phương diện này, vậy rất đáng để làm tổ tông mà cung phụng!

Huống chi lấy trình độ biếи ŧɦái của tiểu sư muội nhà bọn họ, đã không thể dùng thiên tài tới hình dung, đến nỗi dùng từ gì, bọn họ cũng không nghĩ ra được.

“Tiểu sư muội, hiện tại cảm giác như thế nào?”

Bùi Lạc Bạch từ cảm giác khϊếp sợ thoát ra rồi dần bình tĩnh, lập tức dò hỏi tình huống của Diệp Linh Lang, theo hắn biết, nghiên cứu trận pháp phù văn là một việc tiêu hao rất lớn, thường xuyên sẽ đem mình tiêu hao đến thất khiếu chảy máu, thậm chí còn có người chịu không nổi mà chết.

Tiểu sư muội này của hắn tuổi nhỏ như vậy, chính là tuổi tác đang hoạt bát đáng yêu nhất, nếu vì tiêu hao quá độ bị thương thân thể như vậy thật sự không ổn!

Diệp Linh Lang không trả lời mà từ trên mặt đất bò dậy, ngoắc ngón tay với Bùi Lạc Bạch.

“Đại sư huynh, huynh cúi đầu xuống một chút đi.”

Bùi Lạc Bạch tuy rằng khó hiểu, nhưng vẫn là nghe lời cúi đầu xuống, làm bản thân thấp xuống bằng với Diệp Linh Lang.

Lúc này, Diệp Linh Lang mới lấy mấy tấm bùa từ nhẫn ra, bộp bộp bộp liên tục dán trên mặt Bùi Lạc Bạch.

Bùi Lạc Bạch ngẩn ra đang muốn hỏi gì, đột nhiên được một lượng linh khí vô cùng nồng đậm làm sảng khoái, cảm giác từ đầu lan đến tận dưới chân, mỗi một lỗ chân lông khắp người như đang điên cuồng mở ra, liều mạng hấp thu số linh khí này.

Không chỉ có như thế, còn có một cảm giác thoải mái như được nước suối mát gột rửa, mát lạnh sảng khoái, lại mềm mềm nhè nhẹ, cả người đều không tự chủ được thả lỏng.

Lúc này, hắn rốt cuộc biết vì sao tiểu sư muội và thanh kiếm kia lại nằm dài trên mặt đất như vậy, đừng nói tiểu sư muội, nếu không phải bận tâm hình ảnh Đại sư huynh, hắn hiện tại chỉ hận không thể ngay tại chỗ nằm xuống.

Thấy Bùi Lạc Bạch không hề có động tĩnh gì, Ninh Minh Thành cùng Quý Tử Trạc chạy xúm lại xem xét tình huống của Bùi Lạc Bạch.

“Tiểu sư muội, muội làm gì Đại sư huynh rồi? Sao lại đứng im như vậy?”

Ninh Minh Thành vừa mới hỏi xong, liền nhìn thấy Diệp Linh Lang nhảy lên một chút, sau đó ở trên mặt hắn cũng bộp bộp bộp dán mấy lá bùa lên, ngay sau đó, Ninh Minh Thành cũng hoàn toàn an tĩnh.

Cùng Bùi Lạc Bạch không giống nhau chính là, hắn không có hình ảnh Đại sư huynh cần giữ gìn, bùa chú dán lên không bao lâu người đã ngồi bẹp xuống đất, tư thế vô cùng tùy ý.

Lúc này Quý Tử Trạc cũng nhịn không được, hắn không đợi Diệp Linh Lang mở miệng đã trực tiếp đem mặt đưa ra phía trước.

“Tiểu sư muội, đến đây.”

Diệp Linh Lang rất quen tay cũng cho hắn bộp bộp bộp dán mấy tấm, giây tiếp theo cả người Quý Tử Trạc đã nằm ngã trên mặt đất, biểu tình thoải mái đều thay đổi vài cái.

Tiểu sư muội nhà hắn thật sự chính là quỷ tài mà, cái này kêu chết gì đó linh khí cũng đúng, sướиɠ muốn chết.

Lá bùa vừa dán lên, toàn thể đều chỉ lo đứng đứng ngồi ngồi, nằm nằm, dường như đã quên mất mình lên tầng sáu để làm gì.

Mãi cho đến khi dưới lầu truyền đến một tiếng bước chân rất nhỏ.

Bốn người vẻ mặt nghiêm lại, nhìn thoáng qua nhau, Diệp Linh Lang im lặng mở miệng, dùng khẩu hình nói với bọn họ: “Thanh Huyền Tông chúng ta còn có người khác sao?”

Quý Tử Trạc cùng Ninh Minh Thành lắc lắc đầu, chỉ thấy Bùi Lạc Bạch nghiêm túc gật gật đầu, cũng dùng khẩu hình làm đáp lại.

“Sư tôn.”

Bốn người lại nhìn nhau vài lần, Diệp Linh Lang lại hỏi: “Sư tôn cùng chúng ta có phải cùng một phe hay không?”

Lời này vừa ra, Ninh Minh Thành cùng Quý Tử Trạc đã điên cuồng lắc đầu, Bùi Lạc Bạch hơi một suy tư một lúc cũng chậm rãi lắc đầu.

Diệp Linh Lang sửng sốt, thì ra trực giác của nàng không sai, sư tôn cùng nhóm đệ tử bọn họ quả nhiên không phải cùng một phe.

Bởi vì hắn chưa bao giờ cùng đệ tử bọn họ giao lưu, bình thường lúc sư huynh muội nói chuyện phiếm cũng không ai nhắc đến hắn, giống như hắn ngoại trừ việc dẫn bọn họ vào cửa thì không có bất kỳ cảm tình hay tác dụng gì nữa.

Hơn nữa trong nguyên tác, Diệp Linh Lang cũng không thấy được miêu tả gì về Hoa Tu Viễn, hắn rốt cuộc có phải vai ác hay không, cuối cùng đã làm gì, một mực không có đề cập.

Nàng không có xem xong nguyên tác, cũng không biết người này về sau sẽ như thế nào, nhưng trước mắt xem ra đúng là cùng bọn họ không hề thân cận.

Vì thế, nàng nhẹ nhàng đưa tay lên trên cầu thang xé xé xuống một vài lá bùa trong đó, giây tiếp theo cầu thang liền biến mất, thay vào đó chính là trần nhà của tầng năm.

Sau khi xé xuống, các sư huynh cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, đều học theo Diệp Linh Lang nằm xuống trên sàn nhà, một bên hưởng thụ cảm giác thoải mái của tấm mấy bùa, một bên cẩn thận nghe ngóng động tĩnh phía dưới.

Bọn họ nghe được tiếng bước chân của Hoa Tu Viễn càng ngày càng gần, càng ngày càng chậm.

“Có người ở Tàng Thư Các không? Sư tôn lại đây xem tình huống một chút.”

Không nghe được bất kỳ tiếng trả lời nào, Hoa Tu Viễn tiếp tục đi lên trên, đi qua một tầng lại một tầng, sau đó đi lên đến tầng năm.

Lúc này, cả bốn người ở tầng sáu theo bản năng thả chậm hơi thở.

Giây tiếp theo, mọi người khϊếp sợ trừng lớn hai mắt, trái tim nháy mắt cũng muốn ngừng đập!