Chương 305: Phu nhân đừng sợ, Linh Lang, ta đến đây

“Hôm nay chúng ta phải thua, có thể tất cả chúng ta đều sẽ chết không tử tế, nhưng dù vậy, ta cũng tuyệt không buông tha nàng!”

Cung Bội Lan quay lại và ra lệnh cho một trăm hộ vệ phía sau.

"Các người còn đứng đó làm gì? Có nhìn thấy hồng y tiểu tiện nhân kia không? Vô luận phải trả giá bao nhiêu cũng phải gϊếŧ được nàng! Nhất định phải gϊếŧ được nàng!"

Khi đám hộ vệ đang do dự, Chiêm Vu Hoài quay đầu lại.

"Không được phép di chuyển! Các ngươi vừa di chuyển, Nhậm Đường Liên bọn họ liền di chuyển! Đến lúc đó, nếu các ngươi bị thương thiệt mạng, về sau ai bảo vệ Thần Y Cốc?"

Cung Bội Lan hung hăng đẩy Chiêm Vu Hoài một phen, đối với hắn gầm lên giận dữ.

"Ngươi đang nói nhảm cái gì vậy? Thần Y Cốc muốn xong rồi! Lập tức muốn xong rồi thôi! Còn cái gì cần bảo vệ!?"

Lần này Chiêm Vu Hoài không còn chịu đựng nàng nữa mà nắm lấy cổ tay nàng.

"Hôm nay muốn xong là ta và nàng, không phải Thần Y Cốc. Nếu chúng ta chết, Thần Y Cốc liền thật sự thái bình."

Cung Bội Lan nhìn hắn và phá lên cười.

"Chiêm Vu Hoài, ngươi không xem lại bao nhiêu năm qua ngươi đã làm bao nhiêu việc bẩn thỉu sao? Bây giờ ngươi mới nhớ tới lời dặn dò của sư phụ khi giao lại Thần Y Cốc cho ngươi sao? Bây giờ ngươi mới nghĩ đến tương lai của Thần Y Cốc sao? Ngươi có thấy nực cười không?”

“Tóm lại...”

Chiêm Vu Hoài còn chưa nói xong, Cung Bội Lan đã nắm lấy cổ tay hắn, đôi mắt đỏ tươi lộ ra vẻ âm hiểm.

"Tóm lại, Thần Y Cốc, do ta định đoạt."

Nói xong, nàng sử dụng thuật rối của mình, đánh thức con rối đã được nuôi trong cơ thể Chiêm Vu Hoài nhiều năm.

Chiêm Vu Hoài mở to mắt nhìn nàng, đau đớn vùng vẫy một lúc, cuối cùng hai tròng mắt đều mất đi thần thái.

Cung Bội Lan buông hắn ra, Chiêm Vu Hoài đứng thẳng, xua tay ra lệnh.

"Tất cả nghe lệnh, bằng bất cứ giá nào, Diệp Linh Lang nhất định phải chết!"

"Vâng, Cốc chủ!"

Sau đó, hơn 100 hộ vệ của Thần Y Cốc nhanh chóng tấn công Diệp Linh Lang.

Nhìn thấy bọn họ tham chiến, Nhậm Đường Liên không hề do dự mà di chuyển, hắn vừa di chuyển, tất cả đệ tử của Thất Tinh Tông đều đi theo hắn, bao gồm cả những thế lực lớn muốn giành được phần bánh.

Nếu Thần Y Cốc chiến thắng, nó sẽ tiếp tục gây hại cho toàn bộ Tu Tiên giới, những đội quân quái vật đó đáng để bất kỳ thế lực nào phải khϊếp sợ.

Chẳng bao lâu, hơn trăm hộ vệ của Thần Y Cốc đã bị Nhậm Đường Liên và những người khác chặn lại trước khi gia nhập.

Thần Y Cốc ngay lập tức rơi vào một cuộc hỗn chiến chưa từng có.

Ở phía bên kia, Bùi Lạc Bạch dùng kiếm đâm vào vai Chư Phượng Hoằng và khiến ông ta ngã xuống đất.

Chư Phượng Hoằng phun ra một ngụm máu, ông ta đã không có khả năng thắng, đau khổ duy trì cũng chỉ để kéo dài thêm chút thời gian mà thôi.

Ông ta không cam tâm, nhưng thật sự đánh không lại bọn họ, ông ta chung quy đã già, đua không lại những người trẻ này, tuổi trẻ thật tốt.

Trong khi ông ta nội tâm mâu thuẫn, khó lòng tiếp thu thất bại lần này, ông ta nghe thấy động tĩnh phía sau và nhìn thấy Nhậm Đường Liên đã dẫn người của mình cùng hơn trăm hộ vệ của Thần Y Cốc đánh lên.

Ông ta trợn mắt kinh ngạc, đó chính là bảo hộ cuối cùng của Thần Y Cốc, bọn họ điên rồi sao?

Họ thực sự không quan tâm đến sự sống chết của Thần Y Cốc sao? !

Rốt cuộc những năm qua ông ta đang bảo vệ điều gì?

Vào thời điểm quan trọng lại hành động tùy tiện như vậy, họ có tôn trọng ông ta đang ở đây vì Thần Y Cốc đua mạng?

Bọn họ rốt cuộc có đem ông ta để vào mắt không?

"Dừng tay! Các ngươi đều dừng tay!"

Chư Phượng Hoằng hét lên, nhưng bình thường ông ta vẫn ẩn dật và không quản chuyện. Đội hộ vệ chỉ nghe lời của Cốc chủ, nên nỗ lực ngăn cản ông ta căn bản không có tác dụng.

Mắt thấy đám hộ vệ người chết kẻ thương, hy sinh càng ngày càng nhiều, trái tim của Chư Phượng Hoằng như bị xé nát.

"A!"

Ông ta thống khổ hét lên một tiếng, sau đó từ bỏ chiến đấu, lao thẳng về phía đội hộ vệ.

Bùi Lạc Bạch thấy ông ta bỏ chạy, tưởng ông ta sẽ hỗ trợ d nên nhanh đội hộ vệ chóng chặn ông ta lại, không cho ông ta qua.

Chư Phượng Hoằng bị mắc kẹt không thể ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn đội hộ vệ tiếp tục bị thương nặng.

Ông ta tâm thái đại loạn, hơi thở không ổn định, giờ ông ta cùng Bùi Lạc Bạch đơn đả độc đấu cũng đã không lại, liên tục bị đánh lùi, lo lắng và bất lực, gần như phát điên.

Lúc này, Diệp Linh Lang ngẩng đầu liếc nhìn Chiêm Vu Hoài cùng Cung Bội Lan đang chạy lên núi.

Nàng nhìn thoáng qua đã nhận thấy Chiêm Vu Hoài có điều gì đó không ổn, đôi mắt đờ đẫn của hắn giống như bị con rối khống chế.

Bên cạnh hắn, Cung Bội Lan nhìn nàng với ánh mắt căm hận.

Liền trong vài giây ngắn ngủi, đội hộ vệ đã gϊếŧ đến trước mặt nàng, liền tóm được và nhắm vào một mình nàng.

Diệp Linh Lang lập tức hiểu ra, sau đó cười lớn, cười đến đặc biệt kiêu ngạo.

"Đại sư huynh, huynh giúp ta trông chừng vị Hóa Thần tiền bối này. Các sư huynh khác, các huynh giúp ta chặn lại đám hộ vệ, ta phải đi gϊếŧ một người.”

Nghe được lời này, Thanh Huyền tông các sư huynh sư tỷ đều sợ ngây người.

Tiểu sư muội gần đây đều nói chuyện hung ác như vậy sao?

Nàng nói muốn đi gϊếŧ ai đó, nói nhẹ nhàng như nàng ra cửa đi dạo vậy!

Hơn nữa, nàng còn không phải nói giỡn, bởi vì nói xong nàng thực sự đã bay đi.

Trường kiếm vung lên, nàng mạnh mẽ xuyên qua đám đông đang chiến đấu, thẳng đến vị trí của Cung Bội Lan, khí thế cường bạo kiến mọi người nhịn không được nhìn lên.

"Ngươi muốn gϊếŧ ta tại sao phải tốn nhiều công sức như vậy? Chúng ta đã quen nhau như vậy, ngươi gọi một câu ta khẳng định đến."

Nhìn thấy Diệp Linh Lang xông lên, Cung Bội Lan sợ đến mức lui về phía sau một bước. Phản ứng được chính mình đang hoảng sợ, liền tức giận đến mức toàn thân run rẩy.

Nàng biết rõ chính mình muốn gϊếŧ nàng, nàng không chạy, không trốn, cũng không cầu cứu, nàng thế nhưng cầm kiếm đến gϊếŧ ngược, nàng căn bản một chút cũng không coi mình là đối tượng, nàng thật sự kiêu ngạo như vậy!

Cũng may Cung Bội Lan không có nổi điên, tự mình lao lên, nàng quay người hướng Bích La hét lớn: "Mau, gϊếŧ nàng cho ta! Nếu nàng dám tự mình xông lên, liền tuyệt không để nàng có đường về!"

"Vâng, phu nhân!"

Bích La cầm kiếm lao về phía Diệp Linh Lang.

Bích La là Nguyên Anh, còn Diệp Linh Lang là Kim Đan, mặc dù tu vi của họ không bằng nhau, nhưng Diệp Linh Lang đã dùng thần kiếm trong tay để bù đắp chênh lệch.

Một tiếng “keng, keng, keng” vang lên, hai người nhanh chóng giao chiến, thân hình nhanh như chớp.

Bích La không ngờ Diệp Linh Lang trước mặt nàng có thể hoàn toàn không loạn, lại có thể ứng đối thành thạo, với sức chiến đấu mạnh mẽ của nàng, không trách phu nhân không có một chút lực đánh trả.

Diệp Linh Lang càng đánh càng hung, Chiêu Thiên Thần Kiếm Quyết kết hợp với Phượng Hoàng Thần Hỏa Quyết điên cuồng đốt cháy bầu trời đến rực đỏ.

Không chỉ vậy, vũ khí trong tay nàng còn có thể thay đổi hình thái giữa phòng thủ và công kích, mỗi khi hình dù xuất hiện, những chiếc lá đỏ rực cháy sẽ bắn ra, khiến Bích La từng bước rút lui.

Diệp Linh Lang càng đánh càng hưng phấn, cho nên đem Bích La coi như bồi luyện, không cần lo lắng ngoài ý muốn ngộ thương, bị đánh chết cũng không cần lo lắng.

Bích La bị nàng đánh đến liên tục lùi lại, cuối cùng Diệp Linh Lang dùng kiếm đâm vào ngực nàng và đánh nàng từ không trung rớt xuống.

Cung Bội Lan sợ đến mức hét lên: "Bích La!"

"Bích La không còn, nhưng Diệp Linh Lang còn ở đó. Phu nhân đừng sợ, ta tới đây."

! ! !